Dumbledore gõ cửa vài cái thì không còn động
tĩnh.
Nhưng Voldemort biết ông ta đang ở bên ngoài
chờ mình mở cửa.
Cánh cửa này không thể không mở nhưng cũng
không thể cứ thế mở ra.
Voldemort quơ quơ đũa phép, vài bùa Episkey (Bùa chữa trị) bắn ra, dừng lại chính xác tại mấy vết
thương trên mặt Harry. Miệng vết thương lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được
từ từ khép lại, da thịt bị tổn hại dần dần khôi phục trạng thái cũ, những vết bầm
tím cũng dần biến mất.
Hắn lại vung đũa phép, thay cho Harry một bộ
đồ ngủ, lại dùng bùa bay rút cái chăn bị đè dưới người cậu ra. Cái chăn mềm mại
dừng trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống người Harry.
Voldemort cầm tay Harry nhét vào chăn, điều
chỉnh lại tư thế nằm cho cậu.
Sau một phen chuẩn bị, biểu tình Harry không
còn cau mày như khi bị đánh bùa ngủ, cơ mặt cũng thả lỏng.
Voldemort quét mắt nhìn một lượt, hắn khá hài
lòng với thành quả của mình.
Tiếp đó, hắn lại vung tay, một bình thủy tinh
hiện ra trên cái bàn đầu giường, cạnh đó là cốc nước đã uống gần hết, xây dựng
ra hình ảnh Harry vừa uống nước để trấn tĩnh lại rồi đi ngủ.
Đại công cáo thành, Voldemort mới rời phòng
ngủ, đi ra phòng khách mở cửa.
“Hiệu trưởng Dumbledore.”
Voldemort mỉm cười chào hỏi. Tuy Rex Taylor
không thường xuyên xuất hiện, trước kia khi còn ở trường cũng không làm gì nổi
bật nhưng gã đích xác là một Slytherin. Về điểm này, Voldemort tin tưởng cho dù
Dumbledore đối với cái tên này chỉ có một chút ấn tượng mơ hồ thì cũng sẽ tuyệt
đối không nhớ lầm.
Bởi thế, hắn không cần biểu hiện ra dáng vẻ
lo lắng, chỉ cần hành động như một giáo viên vừa xử lý xong lục đục của học
sinh mà thôi.
Quả nhiên, ánh mắt Dumbledore quét qua mặt hắn
một chút liền lập tức rời đi.
“Harry sao rồi?” Cụ hỏi.
“Tôi đã giúp trò ấy xử lý vết thương trên người,
không nghiêm trọng lắm, chỉ là đánh nhau rất hao phí thể lực, tôi cho trò ấy uống
một chút nước an thần, đã ngủ rồi.”
Voldemort sớm đã nghĩ ra lời kịch hoàn hảo
nói, “Hiệu trưởng Dumbledore, thầy cần xem qua không? Harry đang ở trong phòng
ngủ.”
“Không cần,” Giáo sư Dumbledore lắc đầu, mặt
mày giãn ra một chút, nhìn qua như đã yên tâm, “Để thằng bé nghỉ ngơi đi.” Nếu
Rex Taylor dám để cho ông vào xem thì tức là hắn đã có chuẩn bị trước rồi, mặc
kệ là lý do gì, Harry tạm thời đã được chăm sóc, vậy không tất yếu phải vào
nhìn nữa.
Cụ Dumbledore có hoài nghi Rex Taylor, chứ nếu
là giáo sư khác thì cụ đã không đến hỏi chuyện làm gì.
Lý do Umbridge vào St.Mungo tất nhiên
Dumbledore có biết. Sau khi ra khỏi Bộ phép thuật, cụ đã đích thân tìm tới nói
chuyện với cặp sinh đôi nhà Weasley. Hai người họ đều cam đoan tác dụng của đống
trò đùa dai họ làm với Umbridge tuyệt đối không kéo dài quá một tuần, mà hiện tại,
Umbridge đã bị bắt ở lại St.Mungo gần một tháng rồi.
Lúc nhận được kết quả này, Dumbledore thực dễ
dàng đoán được đằng sau có người nhúng tay. Là ai thì khỏi cần phải đoán, chắc
chắn là Voldemort rồi. Mà lý do Voldemort làm vậy, vào lúc nhận được tin tức tiếp
theo từ Bộ, cụ đã đại khái đoán được luôn.
Rex Taylor là Tử Thần Thực Tử, đây là điều
Dumbledore đoán.
Nhưng cụ không bao giờ nghĩ tới, kẻ trà trộn
này không phải Tử Thần Thực Tử, mà là chủ nhân của Tử Thần Thực Tử ——
Voldemort!
Điều này, trừ bỏ Draco với Harry nhờ một vài
lý do đặc thù mà biết được, chỉ sợ không còn ai khác có thể đoán ra nổi. Thậm
chí cho dù có nói sự thực cho bọn họ biết thì họ cũng sẽ không tin.
Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đâu có nhàn rỗi
đến thế! Nhất định là ngươi nhầm rồi!
Cho dù đã biết được chân tướng thì chắc chắn
có rất nhiều người sẽ nghĩ như vậy.
Nhưng Voldemort thật sự “nhàn rỗi” đến như vậy
đấy, tự mình đến Hogwarts làm giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám.
Chẳng qua, mặc kệ Rex Taylor có là Tử Thần Thực
Tử hay là Voldemort, cụ Dumbledore cũng sẽ không để hắn ở trong Hogwarts muốn
làm gì thì làm. Vị giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám này không phải vì giết
người mà đến, điểm này thì cụ và Harry nghĩ giống nhau, nhưng tùy ý hắn ở lại
trong trường thì cũng giống như ôm một quả bom hẹn giờ vậy, bất cứ lúc nào cũng
có thể phát nổ.
Cho nên ngay sau khi nhận được tin báo, Dumbledore
liền tìm đến Bộ trưởng Bộ phép thuật.
Edwin một đường vờn qua vờn lại một lúc lâu,
cuối cùng từ chối lời thỉnh cầu của Dumbledore, điều này thực ra nằm trong dự
kiến của cụ, vì thế sau khi yêu cầu bị bác bỏ, cụ chỉ lãnh đạm liếc nhìn Edwin
một cái rồi quay về Hogwarts.
Sau đó cụ đi tìm Snape.
Snape nói Chúa Tể Hắc Ám chưa từng nói chuyện
này với ông ta, cũng không thông tri muốn ông ta hiệp trợ.
Lão còn kể vào lúc tham gia hội nghị Tử Thần
Thực Tử, tất cả mọi người đều mặc áo choàng che kín mặt, đều không biết thân phận
của người khác. Lão cho tới bây giờ chưa từng nghe Chúa Tể Hắc Ám nhắc tới cái
tên Rex Taylor nhưng nếu Dumbledore đã khẳng định hắn là người của Chúa Tể Hắc
Ám… Snape tự hỏi một chút, nói khả năng này rất cao.
Không những thế, có khả năng Chúa Tể Hắc Ám
còn khá tín nhiệm kẻ này.
Vậy kế tiếp, chính là thăm dò.
Thời gian nghỉ trưa, Snape tới trang viên
Malfoy một chuyến, nhưng chủ nhà tóc bạch kim nói cho lão biết, Chúa Tể Hắc Ám
hiện tại không ở trong nước, còn việc đi đâu thì Ngài không nói.
Làm bạn tốt, Lucius nhắc Snape đừng thăm dò
quá nhiều, dễ khiến Chúa Tể Hắc Ám phản cảm. Snape gật đầu một cái liền quay trở
về Hogwarts.
Lão biết Dumbledore hôm nay như thường lệ sẽ
tới Nurmengard(1) thăm một người “bạn tốt”,
cho nên cũng không có tới văn phòng hiệu trưởng. Chính bởi thế, lão đã bỏ lỡ
trò hay diễn ra ngay trước cửa văn phòng.
(1) Nurmengard: Nhà tù do
Gellert Grindelwald lập ra. Sau này khi bị cụ Dumbledore đánh bại trong cuộc
chiến tay đôi huyền thoại, Grindelwald đã bị tống giam vào chính nhà ngục này.
Sau đó, Potter đến trễ làm lão ý thức được đã
có chuyện xảy ra vào buổi trưa mà lão không biết. Tội đến trễ vốn có thể phạt
Potter ở lại quét phòng học hoặc tới chỗ Filch cấm túc một ngày nhưng nghĩ tới
Dumbledore phân phó, Snape cảm thấy cho dù không muốn, vẫn là để Potter đến chỗ
mình trong một tuần kế tiếp, lấy danh nghĩa “cấm túc” để bảo vệ.
Cấm túc ở chỗ Filch cũng có thể ngăn cản
Taylor giả thương tổn đến Potter nhưng Snape cảm thấy đặt trong tầm mắt của
mình vẫn là an tâm nhất. Tuy rằng lão đối với thằng nhóc giống hệt Potter cha
thật sự, cực kì, vô cùng, đặc biệt chán ghét!
Kết quả, Potter con quả nhiên di truyền huyết
thống của Potter cha, sẽ không ngừng tạo ra phiền toái.
Buổi tối, lúc Snape đang điều chế độc dược,
Dumbledore đột nhiên xuất hiện, nói cho lão biết Potter đánh nhau với một sư tử
con khác cùng phòng ngủ. Snape không thể không rời khỏi vạc độc dược đã làm được
một nửa, đi theo Dumbledore chạy tới tháp Gryffindor. Lão thậm chí đã nghĩ tới
lúc nhìn thấy Potter, nhất định sẽ thật ác độc dùng độc dược làm lễ rửa tội cho
thằng nhãi con kia.
Nhưng ngoài ý muốn, khi bọn họ tới đó, Potter
đã biến mất.
Hỏi han một phen, họ biết được Potter đã bị
giáo sư “Taylor” đưa đi.
Tiếp đó, Dumbledore suy tính một hồi, quyết định
tự mình đến tiếp xúc một chút với vị giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám mới
kia, hy vọng có thể tìm ra một ít dấu vết còn để lại.
Vì thế mới xuất hiện cảnh tượng hiện giờ.
“Vậy, hiệu trưởng Dumbledore, ngài còn việc
gì không?”
Dumbledore không vào xem, Voldemort tất nhiên
là không ý kiến, hắn còn hận sao lão hồ ly khoác da sư tử này còn không mau biến
đi. Vì thế mới hỏi một câu, ngụ ý là nếu không còn việc gì, xin mời ngươi mau
đi đi cho.
Dumbledore sờ sờ râu mép, đột nhiên nói, “Tôi
còn một điều chưa hiểu, hy vọng giáo sư Taylor có thể giải đáp.”
Thấy Voldemort gật gật đầu, Dumbledore tiếp tục,
“Tôi có thể biết lý do thầy tới tháp Gryffindor không? Theo tôi được biết, lúc ấy
cũng không có học sinh nào đi gọi thầy.”
“Chuyện là như vầy,” Voldemort mỉm cười,
trong lòng lại mắng con mèo kia một trận, tuy rằng nó giúp hắn tránh cho Harry
trực tiếp gặp Dumbledore nhưng cũng gây cho hắn không ít phiền toái, “Con mèo của
tôi hình như rất thích Potter, cho nên thường xuyên tìm trò ấy chơi. Hôm nay
tôi đang đi tìm nó thì tình cờ gặp phải chuyện này, liền tiện tay xử lý thôi.”
“Thầy xử lý rất tốt.” Dumbledore nói, hiển
nhiên là không tin tưởng lý do thoái thác này. Cụ thậm chí còn đoán con mèo xám
trắng kia là một Hóa thú sư.
Xem ra lần sau gặp nó, phải thử mấy chú ngữ
“Phản thú hóa” mới được.
Ý tưởng này chợt lóe lên trong đầu Dumbledore
nhưng hiện tại cụ còn có chuyện quan trọng hơn cần thương lượng với vị giáo sư
tóc đen mắt đen này.
“Tuy rằng xử lý tốt nhưng tôi hy vọng lệnh cấm
túc của thầy có thể lùi lại sau. Tôi muốn đẩy lệnh cấm túc của giáo sư Snape
lên trước, như vậy Simon và Harry sẽ không chạm mặt nhau ở chỗ Filch. Mặc dù đều
là lỗi của Harry nhưng thời điểm giải quyết vẫn nên theo thứ tự trước sau, thầy
thấy đúng không?”
“Tôi cảm thấy chuyện đánh nhau nghiêm trọng
hơn.” Voldemort châm chước lời nói của mình, hắn không thể để Dumbledore nhìn
ra cái gì nhưng cũng không thể cứ như vậy buông tha.
Chết tiệt, việc Harry bị cấm túc chỗ Snape
hình như còn do chính hắn gây ra!
Nhớ đến điều này, khóe miệng Voldemort không
khỏi hơi run rẩy.
“Đánh nhau kì thực cũng là một phương thức
giao lưu xúc tiến tình cảm,” Dumbledore cười tủm tỉm nói, hiển nhiên không thấy
việc này quan trọng, “Nhưng đến lớp trễ chính là không tôn trọng giáo sư. Tôi
nghĩ, so sánh ra, vô luận là về trình tự hay mức độ nghiêm trọng thì lệnh cấm
túc của thầy Snape đều nên lên trước. Không phải sao?”
Lần này, Voldemort không thể phản bác.
Loại tình huống này không khỏi khiến hắn hoài
nghi chính mình gần đây có phải đùa giỡn Cứu thế chủ hơi quá, đến mức khinh suất
hay không. Dù sao buổi trưa hôm đó mình hoàn toàn không cần khiến Harry nằm bẹp
trên đất mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng đi học trễ dẫn đến bị cấm túc làm gì cả.
Chính là ————
Nhìn sư tử mắt xanh lôi kéo áo Malfoy, hùng hổ
tra hỏi, còn dựa vào gần như vậy, hoàn toàn không thèm để ý đến uy hiếp của hắn,
Chúa Tể Hắc Ám đột nhiên sinh ra một loại cảm giác khó chịu.
Sau đó …
Sau đó, chỉ vì sung sướng nhất thời, hiện tại
tựa hồ trực tiếp cản trở kế hoạch của chính mình.
============================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét