Chương 11: Buổi sáng ấm áp
"Cha ——"
Mộ Ti Vũ xoa bóp đôi mắt nhập
nhèm vì buồn ngủ, bắt gặp ánh mắt sáng quắc của Mộ Tịch Thịnh, nó lập tức bị
ánh mắt nóng rực kia hút vào, cả người bồn chồn không biết phải làm sao đứng dậy.
"Tỉnh? Vũ nhi, có cần ngủ tiếp
không?"
Mộ Tịch Thịnh một đêm không ngủ,
cứ như vậy nằm nhìn bảo bối suốt đêm, cho tới giờ khắc này cùng bảo bối nói
chuyện mới có cảm giác chân thực.
"Không cần, Ti Vũ muốn dậy!"
Tuy rằng chuyện tối qua làm Mộ Ti
Vũ có chút mệt nhưng thói quen ngủ dậy sớm làm nó thế nào cũng ngủ không được nữa,
giãy dụa muốn rời giường, nhưng Mộ Tịch Thịnh lại đem nó ôm thật chặt, càng làm
cho nó xấu hổ chính là nó và cha, cả hai người vậy mà đều không mặc quần áo, điều
này bất giác khiến nó thẹn đỏ mặt.
"Bảo bối, đừng nhúc nhích —"
Thanh âm Mộ Tịch Thịnh ám ách, trầm
thấp bên tai Mộ Ti Vũ, thân thể mềm mại nhu nhuyễn trong lòng làm hắn không tự
giác huyết mạch bạo trướng, hắn có chút ảo não bản thân từ trước đến nay chưa từng
có ham muốn gì, bây giờ chỉ cần động tới bảo bối một cái liền cầm giữ không được.
"Nhưng mà Ti Vũ phải rời giường,
mỗi ngày đến giờ này gia gia đều gọi ta dậy luyện công!"
Mộ Ti Vũ bất mãn cong môi, cha thế
nào lại nói bên tai nhân gia, hại trái tim nhân gia "phốc phốc" nhảy
loạn lên, nó thậm chí có chút hoài nghi mình có phải hay không bị bệnh rồi.
"Được rồi, Vũ nhi muốn rời
giường thì cha cùng ngươi dậy, lại cùng ngươi đi luyện công có được
không?"
Mộ Tịch Thịnh sủng nịch sờ sờ
khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Ti Vũ, thuận tiện hôn lên đôi môi đỏ mọng, cảm thấy
hài lòng đứng lên, mặc quần áo, động tác thuần thục lưu loát. Hiện tại chỉ cần
là Mộ Ti Vũ nói hắn sẽ nghe theo, hắn hận không thể đem sủng nịch suốt mấy
nghìn năm qua , không giữ lại chút nào, tất cả đều đem cho tiểu nhân nhi này,
cuộc đời này,hắn không muốn lưu lại bất cứ tiếc nuối gì nữa.
Cho đến khi Mộ Tịch Thịnh đã quần
áo chỉnh tề, hắn mới đến bên giường giúp Mộ Ti Vũ mặc quần áo. Mộ Ti Vũ toàn
thân cuộn trong ổ chăn xấu hổ đỏ bừng, giống con tôm hùm bị đun sôi, nó tuy rằng
đã nhìn thấy thân thể của cha, nhưng lúc đó là buổi tối, ngọn đèn có chút mù mờ,
không quá rõ ràng, hơn nữa khi đó bị chìm đắm trong hưởng thụ, không nghĩ tới vóc
người của cha là như vậy…
Buồn cười nhìn bé con không biết
từ lúc nào thần trí đã bay vào cõi thần tiên, xốc chăn lên, làm Mộ Ti Vũ thét
lên kinh hãi, thân thể không khỏi co chặt hơn. Mộ Tịch Thịnh đem tiểu nhân nhi
không được tự nhiên mềm nhẹ kéo lại gần, ôm lên đùi mình, cầm lấy một kiện y phục,
tinh tế giúp bé mặc lên, thỉnh thoảng sờ sờ làn da non mềm.
"Cha, Ti Vũ có thể tự mặc quần
áo —"
Mộ Ti Vũ có chút nhăn nhó, tuy rằng
mười năm qua luôn tâm tâm niệm niệm nhớ cha cùng mẫu thân, nó hiện tại vừa khát
vọng lại vừa sợ hãi, nếu sau này cha lại ly khai mình thì làm sao, tâm lý bé
con tràn đầy lo lắng, không tự giác biểu hiện lên trên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn
đều nhăn thành cái bánh bao. Điều này làm Mộ Tịch Thịnh nhìn mà đau lòng, lại
không biết làm gì.
"Nghĩ cái gì vậy? Cha thật
muốn ngày nào đó đem cái đầu nhỏ của Vũ nhi mở ra xem xem bên trong rốt cuộc là
cái gì, đỡ để cha phải lo lắng!"
"Cha, cha, người sẽ không rời
khỏi Ti Vũ chứ?"
Mộ Ti Vũ chăm chú ôm cổ Mộ Tịch
Thịnh, rất sợ một khắc sau hắn lại biến mất trước mặt mình.
Mộ Tịch Thịnh chậm rãi vuốt ve
phía sau lưng tiểu nhân nhi trong lòng, một lần lại một lần thât ôn nhu.
"Được rồi, Vũ nhi, mặc y phục,
cha cho người chuẩn bị bữa sáng, Vũ nhi có đói hay không?"
"Ân ——"
Mộ Ti Vũ chôn mặt trong lòng Mộ Tịch
Thịnh, hấp thu ấm áp của hắn, Mộ Tịch Thịnh cũng không còn cách nào khác hơn là
ôm bé con đi tới cửa, mở cửa để Phù Liễu đem chậu nước cùng khăn rửa mặt tiến
vào, thuận tiện chuẩn bị bữa sáng.
Đối với mọi việc của Mộ Ti Vũ, Mộ
Tịch Thịnh đều tự thân làm, cũng không mượn tay người khác, điều này làm Lãnh
Phong và Phù Liễu ở bên cạnh âm thầm kinh ngạc vô cùng nhưng cũng phải nuốt lại
nghi hoặc vào bụng. Trước tiểu chủ tử người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, mười
năm qua chưa được hưởng thụ qua một ngày phụ mẫu yêu thương, đủ làm đau lòng
người, cho nên hai người bọn họ quyết định, sau này nhất định phải tận tâm tận
lực chiếu cố hài tử đáng thương này, bất quá tuy rằng bọn họ nghĩ như vậy cũng
không nhất định sẽ có cơ hội, nghĩ đến dục vọng chiếm giữ cường liệt của chủ tử,
hai người bất giác lắc đầu, đáy lòng một trận phát lạnh.
"Cha, cái này ăn thật
ngon!"
Mộ Ti Vũ cầm một khối nhuyễn cao
màu trắng, nỗ lực giơ tới bên miệng Mộ Tịch Thịnh, nó muốn cha cũng nếm thử cái
nó thích. Nhưng mà Mộ Tịch Thịnh không có há mồm, làm Mộ Ti Vũ không giải thích
được, chính là giây tiếp theo, Mộ Tịch Thịnh cư nhiên cúi đầu, hôn lên cái miệng
nhỏ nhắn của nó, đầu lưỡi xẹt qua bờ môi, từng chút một nhấm nháp, sau đó không
chút do dự đi vào, sau một phen dây dưa Mộ Tịch Thịnh mới lưu luyến không rời
buông ra.
"Ân, thực sự ăn rất
ngon!"
Mộ Tịch Thịnh bộ dạng thỏa mãn liếm
liến khóe miệng, sau đó ngậm vào miếng nhuyễn cao Mộ Ti Vũ vẫn cầm trong tay,
thậm chí cả ngón tay cũng ngậm vào trong miệng, tinh tế liếm lộng một phen.
"Cha ——"
Mộ Ti Vũ thật sự có chút nổi giận,
sao cha luôn đối mình làm loại sự tình này, làm nó cảm thấy thật kì quái a, may
mà không ai thấy, bằng không nó cũng không biết phản ứng thế nào.
"Được rồi, Vũ nhi, ăn nhiều
một chút!"
Mộ Tịch Thịnh buông ra ngón tay
đã bị hắn liếm đến ướt át, ôn nhu dỗ dành bảo bối, hắn cũng không muốn làm bảo
bối tức giận mà không để ý đến hắn, hắn sẽ mất nhiều hơn được.
"Cha, ta có thể đưa nhũ mẫu
đến đây cùng ở không?"
"Được, chờ ăn xong điểm tâm,
cha sẽ cho người đến đón nàng được không?"
Chán ghét việc bảo bối nghĩ đến
ai khác ngoài mình, mặc dù là một người không quan trọng, thế nhưng loại cảm
giác này vẫn không dễ chịu, đương nhiên Mộ Tịch Thịnh không thể để bảo bối biết
suy nghĩ trong lòng mình, ngữ khí vẫn nhẹ nhàng không gì sánh được, nhãn thần ôn
nhu như nước.
…
"Nào, chiêu này phải như vậy,
đúng rồi, bảo bối thật thông minh!"
Đối với Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh
không tiếc lời khích lệ, nói xong còn thưởng tại chỗ, in lên khuôn mặt nhỏ nhắn
một nụ hôn, điều này làm Lãnh Phong đứng một bên nhìn thấy thiếu chút nữa ngã
nhào trên đất, con mắt cũng sắp rớt ra đến nơi.
"Chủ tử, Lâm nhũ mẫu đã tới."
Bầu không khí luyện công tốt đẹp
cứ như thế bị Phù Liễu cắt đứt, Mộ Tịch Thịnh có chút ai oán, thế nhưng không
biểu hiện ra ngoài, chỉ là Mộ Ti Vũ trong lòng hắn vừa nghe thấy thế lập tức
kích động đứng lên, giãy khỏi tay hắn, chạy tới trước mặt nhũ mẫu Lâm thị.
"Nhũ mẫu, nhũ mẫu đến rồi!"
Kia tươi cười sáng lạn đến vầng
thái dương còn kém hơn, điều này làm mặt Mộ Tịch Thịnh càng đen lại, toàn thân
tỏa ra lãnh khí nặng nề làm cho Lãnh Phong cùng Phù Liễu đều bất giác lạnh run,
vô ý thức lui lại vài bước cố cách xa hắn.
"Phù Liễu, đứng đó làm gì?
Còn không mau đi chuẩn bị phòng cho Lâm nhũ mẫu?", Mộ Tịch Thịnh lạnh lùng
nói.
"Vâng, chủ tử, ta lập tức
đi! Lâm nhũ mẫu, đi theo ta!"
"Không cần phiền phức như vậy,
chủ tử, ta — ta ——"
Lâm thị có vẻ bất an, chưa từng
thấy qua chủ tử khí thế bức người như vậy, phụ thân của tiểu thiếu gia quả
nhiên không đơn giản, nàng đứng thẳng lưng, cũng không biết nên phản ứng như thế
nào.
"Lâm nhũ mẫu, mau đi thôi,
bà là người chiếu cố tiểu chủ tử, sao có thể chậm trễ được!"
Phù Liễu lập tức lôi kéo Lâm thị
đi ra khỏi sân, nàng biết nếu như còn chần chừ ở lại nữa, chủ tử chỉ sợ sẽ hóa
thân thành ác ma.
"Nhũ mẫu —— Cha ——"
Nhìn nhũ mẫu bị lôi đi, Mộ Ti Vũ
muốn tiến lên, ai ngờ bị Mộ Tịch Thịnh từ phía sau vững vàng ôm lấy, không thể
động đậy, chỉ có thể ai oán nhìn cha.
"Được rồi, Vũ nhi, nhũ mẫu vừa
tới, khẳng định mệt mỏi, trước hết để cho nàng nghỉ ngơi. Tới, ngươi không phải
vừa mới muốn cha dạy kiếm pháp cho sao, cha dạy ngươi."
Mặc dù mới ở chung được một thời
gian ngắn, Mộ Tịch Thịnh đã nắm được đủ loại ham muốn cùng nhược điểm của Mộ Ti
Vũ, biết cách làm cho bé dời đi lực chú ý, vừa nghe lời này, Mộ Ti Vũ lập tức
cao hứng, trong đầu nhớ lại cha vừa rồi múa kiếm thật đẹp nha, nó nhất định phải
học cho được, như vậy sau này có thể cùng cha múa.
Đã sớm nhìn ra trong cái đầu nhỏ
kia đang suy nghĩ cái gì, Mộ Tịch Thịnh cũng không nói ra, chuyên tâm dạy,
đương nhiên trong lúc đó cũng không quên ăn chút đậu hũ. Kỳ thực cuộc sống như
thế này thật tốt, nếu như có thể cứ như vậy cả đời thì hắn đã thỏa mãn rồi.
Lãnh Phong đối với việc chủ tử
nhà mình từ sáng sớm bắt đầu đổi tính đã bắt đầu thích nghi, điều này thì phải
bội phục khả năng tiếp thu cực tốt của hắn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét