Chương 12 : Thị phi
Sau đó vài ngày, Mộ Tịch Thịnh
luôn dùng đủ mọi loại lý do ngăn cản Mộ Ti Vũ cùng Lâm thị tiếp xúc, tuy rằng hắn
biết mình có điểm quá đáng, biết hành vi của mình là ấu trĩ cỡ nào, nhưng mà hắn
vẫn cứ làm, hơn nữa còn làm không biết mệt.
"Cha, ta ngày hôm nay đã có
thể đi gặp nhũ mẫu chưa?"
Mộ Ti Vũ nuốt hết ngụm cháo cuối
cùng Mộ Tịch Thịnh uy, dè dặt hỏi, tuy rằng không biết vì sao, Mộ Ti Vũ lại cảm
thấy cha tựa hồ không thích nó đi gặp nhũ mẫu, chính là bản thân dù sao cũng đã
được nhũ mẫu chăm sóc mười năm, một hồi lâu không gặp còn có thể chịu đựng,
nhưng dăm ba ngày trôi qua vẫn thật tưởng niệm.
"Vũ nhi không ăn?"
Mộ Tịch Thịnh sủng nịnh dùng khăn
lụa lau khô cái miệng nhỏ của Mộ Ti Vũ, sau đó in lại một nụ hôn, cũng không trực
tiếp đưa ra câu trả lời, nhưng mà lúc này trong lòng hắn đang muốn nổ tung, hắn
nghĩ không ra, lão bà kia muốn nhan sắc không có nhan sắc, muốn thân hình không
có thân hình, quả thực không thể so sánh với bản thân, vì sao có thể cướp đi
nhiều chú ý từ bảo bối của hắn như vậy? (Anh thật là… = =")
Mộ Ti Vũ nhu thuận lắc lắc đầu, vẫn
dùng nhãn thần thương cảm gắt gao nhìn Mộ Tịch Thịnh chờ đợi, Mộ Tịch Thịnh bị
nó nhìn chăm chú đến không còn cách nào khác, chỉ có thể tâm không cam lòng
không nguyện đồng ý.
"Cha, ta biết ngươi tốt nhất!"
Mộ Ti Vũ hôn thật mạnh lên mặt Mộ
Tịch Thịnh một cái, tươi cười như hoa.
"Được rồi, bảo bối, để Phù
Liễu mang ngươi đi đi, nhưng phải trở về sớm một chút, ngày hôm nay cha chuẩn bị
đưa ngươi đi dạo phố, bất quá nếu ngươi không muốn đi thì thôi."
Tuy rằng như vậy, thế nhưng Mộ Tịch
Thịnh vẫn có biện pháp đem lực chú ý của Mộ Ti Vũ kéo về, quả nhiên vừa nghe đến
đi chơi, tâm tiểu nhân nhi lập tức rục rịch, thậm chí ngay cả Lâm thị cũng
không muốn đi gặp, nhưng do dự một hồi vẫn quyết định trước đi gặp nhũ mẫu rồi
sau đó mới đi chơi.
"Cha, ngươi phải chờ ta, Ti
Vũ lập tức sẽ trở lại!"
Đi theo phía sau Phù Liễu, Mộ Ti
Vũ vẫn chưa yên tâm căn dặn, rất sợ Mộ Tịch Thịnh sẽ bỏ lại mình mà đi trước.
"Được rồi, đã biết, nhanh
lên một chút trở về!"
Mộ Tịch Thịnh hiện tại lại tìm được
lạc thú sinh hoạt, đó chính là trêu đùa Mộ Ti Vũ khả ái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn
hiện vẻ khó nghĩ, nhãn thần ai oán, nhìn thế nào cũng muốn hảo hảo đùa bỡn một
phen, phải biết rằng Tịch Viễn ngày xưa giống một quả pháo, làm quá một chút là
muốn dỗ cũng không được, hắn hồi đó nào dám có tâm tư bất lương.
Kỳ thực hắn vốn có thể đi cùng Mộ
Ti Vũ nhưng mà không biết tại sao, hắn không muốn gặp Lâm thị kia, để không làm
ảnh hưởng tâm tình tốt của bảo bối, hắn không thể làm gì khác hơn là không đi.
…
Tuy rằng đây là lần thứ hai Mộ Ti
Vũ đi trên đường phố nhưng lần đầu tiên kia căn bản không thể gọi là dạo phố,
cuối cùng có thể hảo hảo ngắm nhìn thật kĩ phố xá làm nó thật hưng phấn.
Nó hiếu kì đông nhìn, tây nhìn,
thấy cái gì cũng phải sờ sờ, gặp cái gì cũng hỏi. Một tiểu hải tử xinh đẹp tinh
xảo, ai gặp cũng thích, dọc theo đường đi không tự giác được tặng thật nhiều đồ
chơi nhỏ thú vị, điều này lại làm Mộ Tịch Thịnh bị chọc tức, tâm lý ầm thầm ảo
não, thật không nên mang bảo bối đi ra ngoài, làm cho nhiều ngươi mơ ước như vậy.
Bất quá vừa nghĩ tới vẻ mặt thất
vọng của bảo bối hắn lại không muốn, không thể làm gì khác hơn là nắm lấy tay bảo
bối, tại lúc nó không chú ý hung hăng trừng vài kẻ có tâm tư bất lương (Là tại hắn tự suy diễn, nhân gia kì thật rất đơn thuần
-!), đương
nhiên, đống đồ chơi của Mộ Ti Vũ cũng là hắn cầm, bởi vì không muốn có người quấy
rối thời gian ngọt ngào của hai người họ cho nên không mang ai theo, hắn chỉ có
thể tự mình khuân vác.
"Oa — người trên đường thực
sự rất nhiều! Cha, cái kia là cái gì?"
Mộ Ti Vũ kinh ngạc trợn tròn đôi
con ngươi đen láy, bàn tay nhỏ bé chỉ vào một nông dân bán lông động vật.
"Cái kia sao? Vũ nhi muốn đi
xem?"
"Ân —— ân —"
Mộ Ti Vũ vội gật đầu, bởi vì nó
thấy một tiểu động vật lông trắng như tuyết, tuy nó không biết là cái gì nhưng
mà lần đầu tiên nhìn thấy đã rất thích.
"Thiếu gia, tiểu công tử,
hai người cứ xem đi, ở đây đều là hàng mới do ta vừa bắt về!"
Vừa thấy có khách hàng tới cửa,
anh nông dân nhiệt tình giới thiệu, nhìn khách nhân là một thiếu gia anh tuấn
cùng một hài tử phấn điêu ngọc mài, tâm tình vui sướng nói không nên lời.
"Đây là cái gì?"
Mộ Ti Vũ đối với mấy thứ dính máu
kia không có chút hảo cảm, chỉ hiếu kì ngồi xổm nhìn con vật màu trắng bên cạnh,
tinh tế nhìn.
"Cái này sao? Là một con cáo
con (1), loài này
cũng rất giảo hoạt, thật vất vả mới bắt sống được một con, càng miễn bàn loại
có lông màu trắng thuần như vậy!"
Anh nông dân nhiệt tình mở miệng,
trong lời nói không giấu được kiêu ngạo.
"Vũ nhi muốn sao?"
Nhìn ra khát vọng trong mắt nhi tử,
Mộ Tịch Thịnh lập tức quyết định mua tiểu động vật này, để cho Mộ Ti Vũ làm bạn
cũng tốt, dù sao mình cũng không thể thời thời khắc khắc ở bên người Vũ nhi. Hắn
biết Mộ Ti Vũ đã cô đơn thật lâu, tuy rằng nó không có biểu hiện ra ngoài nhưng
nhãn thần lơ đãng toát ra vẻ tịch mịch làm hắn đau lòng.
"Có thể chứ?"
Mộ Ti Vũ có chút không xác định,
hạnh phúc mấy ngày nay đối với nó mà nói là không thể tưởng tượng nổi, cho dù
không gặp được mẫu thân nhưng nó cũng không ngại, nó hiện tại có cha, có nhũ mẫu,
nó nhất định là tiểu hài tử hạnh phúc nhất thiên hạ, nhất là cha còn đối với nó
thiên y bách thuận. (2)
"Đương nhiên, chỉ cần Vũ nhi
muốn, cho dù là ánh trăng trên trời, cha cũng sẽ nghĩ biện pháp hái xuống cho
ngươi!"
Sủng nịch sờ sờ cái đầu nhỏ của Mộ
Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh móc ra một khối hoàng kim nhét vào tay anh nông dân, cũng
không hỏi một lời liền dắt con trai đang ôm tiểu li bạch sắc kia, đi.
Anh nông dân sững sờ đứng tại chỗ,
không thể tin được nhìn khối vàng trên tay, cảm thấy tựa hồ mình đang nằm mơ,
máy móc đưa tay, đem vàng bỏ vào trong miệng, ngây ngốc cắn, ngay cả nước bọt
chảy xuống cũng không chú ý, dáng điệu kia muốn bao nhiêu ngốc liền có bấy
nhiêu ngốc.
"Cha, người nói, chúng ta đặt
cho tiểu li tên gì đây?"
Có được sủng vật đáng yêu, Mộ Ti
Vũ hưng phấn, dọc theo đường đi nói chuyện không ngừng, Mộ Tịch Thịnh cũng bị sự
hưng phấn đó ảnh hưởng mà tâm trạng vui vẻ theo.
"Sao cũng được, Vũ nhi cao hứng
là tốt rồi, Vũ nhi có nghĩ tới cái tên nào không?"
"Ân — " Mộ Ti Vũ
nghiêng đầu, một bộ khổ não, đột nhiên mặt mày rạng rỡ, "Cha, người xem
thân mình nó nho nhỏ, gọi Tiểu Tiểu được không?"
Mộ Ti Vũ ngẩng mặt, một bộ đợi
cha khích lệ.
"Không cho phép gọi Tiểu Tiểu
(3)!"
Mộ Tịch Thịnh khuôn mặt nguyên bản
ôn nhu, vừa nghe đến tên của kẻ làm hắn căm thù đến tận xương tủy, vẻ mặt tức
thì lạnh xuống, hắn quát lớn, cắt đứt lời nói của Mộ Ti Vũ.
"Cha —"
Cha như vậy làm cho bé con sợ
hãi, nó không hiểu cha rõ ràng tâm tình đang rất tốt tại sao lại biến thành như
vậy, thoáng chốc toàn thân liền cứng ngắc.
"Xin lỗi, bảo bối, chúng ta
đổi tên khác có được không? Gọi Viễn Viễn, thế nào?"
Chú ý tới thái độ của mình, Mộ Tịch
Thịnh lập tức mềm giọng lấy lòng, hi vọng Mộ Ti Vũ không cần nhớ kỹ dáng vẻ vừa
rồi của hắn.
"Ân, hảo!"
Tuy rằng còn có chút khiếp nhược
nhưng rất nhanh Mộ Ti Vũ đã đem chuyện này ném ra sau đầu, bất quá trong tâm lý
nho nhỏ đã nhớ kỹ, cái từ "Tiểu Tiểu" này không thể nhắc tới trước mặt
cha.
…
Đi dạo hết một buổi sáng, đã hơi
mệt, Mộ Tịch Thịnh mang theo Mộ Ti Vũ đến trà lâu lần trước, chọn một nhã gian,
gọi một bàn cơm nước, chuẩn bị cùng con trai bảo bối hảo hảo nghỉ ngơi một
chút.
Xem ra Mộ Ti Vũ rất thích tiểu ly
kia, ngay cả ăn cũng không chịu buông ra.
""Được rồi, Vũ nhi, ăn
nhanh đi! Đồ ăn nguội hết rồi."
Nói xong gắp một món ăn Mộ Ti Vũ
thích, đưa vào trong miệng bé.
"Đông — đông — đông"
Tiếng đập cửa thanh thúy đột
nhiên truyền đến, cắt đứt cảnh tượng hòa thuận vui vẻ trong phòng, Mộ Tịch Thịnh
không hài lòng nhướn mày.
"Tiến vào!"
Vừa dứt lời, có thanh âm mở cửa,
chưởng quỹ của trà lâu vẻ mặt tươi cười lấy lòng đi vào, theo sau gã còn có một
đôi nam nữ y phục kỳ quái, độ tuổi không lớn, đều tầm mười bảy, mười tám tuổi,
biểu tình thanh lãnh.
Thấy họ mặc quần áo không giống
mình, Mộ Ti Vũ mở to hai mắt nhìn, vẫn không nhúc nhích xem xét.
"Có chuyện gì sao?"
Đôi nam nữ kia từ khi đi vào con
mắt liền không ly khai Mộ Ti Vũ, điều này làm cho Mộ Tịch Thịnh càng thêm không
hài lòng, ngữ khí càng lạnh hơn.
"Đại gia, người xem, hai vị
khách quan này nói ngài cầm đồ của bọn họ, tiểu nhân đương nhiên không tin,
chính là hai vị này cũng không nghe giải thích của ta, ta không còn cách nào
khác hơn là —"
"Hừ —— Ta cầm đồ của bọn họ?
Sao ta lại không biết?"
Mộ Tịch Thịnh giận dữ cười gằn, vẻ
mặt chưởng quỹ càng co quắp, trên đầu mồ hôi lạnh ứa ra, trong lòng nghĩ, thế
nào lại đi chọc vị này? Chính là lúc này gã đi ra cũng không được, đứng nguyên
tại chỗ cũng không xong, không biết thế nào cho phải.
"Đừng có chối cãi, người
Trung Nguyên các ngươi thật vô sỉ, cầm đồ của nhân gia còn không chịu thừa nhận!"
Đột nhiên cô gái kia mở miệng
nói, xả ra một tràng Hán ngữ ngọng nghịu, dáng điệu hung hăng vênh váo.
…
(1) Con cáo: nguyên văn là 小狸, tên tiếng Việt là chó chồn, còn gọi là con Tanuki,
em nó vốn thuộc loài gấu chó nhưng bề ngoài vừa giống chồn lại vừa giống cáo
nên anh nông dân trong này đã nhầm lẫn. Cơ mà gọi gấu chó thì buồn cười, gọi cáo lại không
đúng nên ta lấy đúng tên trong nguyên tác là "tiểu ly", nghe dễ
thương hơn nhiều nhỉ? (mặc dù "ly" cũng là
cáo :D)
(2) Thiên y bách thuận: Ý nói ý em nó là ý trời, em có
nói gì anh cũng nghe.
(3) Tiểu Tiểu: đọc gần giống như Tiêu Hiểu, nên vì sao
anh phát giận mọi người hiểu rồi đấy :|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét