Chương
9: Bầu trời Tịch Viễn
"Cha
――"
Nhìn
Mộ Tịch Thịnh bắt đầu cuồng tiếu, Mộ Ti Vũ nằm trong lòng hắn có chút sợ hãi,
nó kêu lên, muốn kéo ý thức của Mộ Tịch Thịnh quay về.
"ĐỪNG GỌI TA LÀ CHA!"
Mộ Tịch Thịnh hét lớn một tiếng, con mắt bắt đầu đỏ lên,
hắn chuyên chú nhìn dung nhan nhỏ xinh trước mắt, kia mi, kia mắt, kia môi....
Cùng hình ảnh người mình thật sâu nhớ kĩ trong lòng có nhiều điểm tương đồng,
hóa ra người mình tìm kiếm bao năm qua lại ở ngay bên cạnh, hóa ra nỗ lực nhiều
năm như vậy tất cả đều là uổng phí, thật buồn cười.
Đột nhiên, Mộ Tịch Thịnh không khỏi run rẩy, hắn nhớ tới
buổi tối cách đây mười năm, tay của mình cố sức bóp cần cổ của Mộ Ti Vũ, chỉ
một chút nữa thôi, Tịch sẽ chết trên tay mình, chưa từng nghĩ tới người bản
thân yêu nhất lại suýt bị mình tổn thương, hắn vô pháp tha thứ bản thân, thậm
chí có chút không dám đối mặt, lần đầu tiên, hắn thấy khiếp đảm!
"Cha, người làm sao vậy? Ti Vũ sợ hãi!"
Tiếng hét của Mộ Tịch Thịnh hiển nhiên đã hù dọa tới Mộ
Ti Vũ, thanh âm của nó bất giác mang chút khóc âm. Trong mười năm nó sống trên
đời, chưa từng có ai đối nó hung ác như vậy, gia gia cùng nhũ mẫu luôn đem nó
che chở, phụng trong lòng bàn tay.
"Đến, Vũ nhi, đừng sợ, cha không có việc gì, chúng
ta đi tắm có được hay không?"
Nhìn tiểu nhân nhi khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất,
Mộ Tịch Thịnh tâm thoáng chốc co quắp, trận trận đau nhức đến không thở nổi,
hắn vội vã ôn nhu vuốt ve thân thể Mộ Ti Vũ, một lần lại một lần vuốt ve mang
theo chút xúc cảm mỏng manh làm Mộ Ti Vũ bất giác rên rỉ lên tiếng.
"Cha, người vừa rồi làm sao vậy?"
Ti Vũ an tâm, tùy ý Mộ Tịch Thịnh đối nó giở trò, một bộ
dạng hưởng thụ, con mắt còn thoải mái híp lại (Không nên hiểu lầm, đây là đang tắm cho bé nha, không phải đang làm việc,
hắc hắc!)
"Vũ nhi, muốn biết sao?"
Nhìn bé con bộ dạng thoải mái, Mộ Tịch Thịnh không khỏi
cũng tươi cười, nguyên lai Tịch vẫn giống trước kia, một điểm cũng không thay
đổi, hắn mềm nhẹ ôm Mộ Ti Vũ tựa lên cạnh dục trì, để tiểu nhân nhi nằm úp sấp
trên người mình, vuốt ve mái tóc trải trên lưng, tinh tế nhìn cái bớt Thiên Luân kia.
"Cha kể chuyện xưa cho Vũ nhi nghe được không?"
"Được chứ!"
Mộ Ti Vũ vui vẻ nói, cha chưa bao giờ kể chuyện cho nó
nghe nha! Bất mãn vừa rồi lập tức biến mất, chỉ toàn tâm toàn ý muốn nghe kể
chuyện xưa.
Mộ Tịch Thịnh tâm có chút đau thương, đó là chuyện từ rất
lâu trong quá khứ, lâu đến nỗi chính mình cũng sắp quên mất rồi.
....
"Vô Hoa, Vô Hoa, mau tới nha, cái này hảo thú
vị!"
Một thiếu niên chừng mười nảy mười tám tuổi mặc y phục
màu đỏ, lúc này đang ngồi trên đám mây, nỗ lực cúi thấp thân thể, nhìn xuống
bên dưới, vừa nhìn vừa vẫy gọi huyền y nam tử phía sau.
Nam tử chính là Vô Hoa, con trai độc nhất của Thần, thiên
giới tôn kính gọi hắn là Thần tử điện hạ.
Vô Hoa bất đắc dĩ nhìn nhân nhi linh động kia, từ từ đi
đến ngồi xuống bên cạnh y, cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm lấy cái eo thon nhỏ, đưa
y vững vàng tựa vào trong lồng ngực mình không thể động đậy.
"Đáng ghét, nhân gia còn chưa có xem đủ a!"
Bị ôm trở về, nhân nhi hiển nhiên bất mãn, chu lên cái
miệng nhỏ nhắn đỏ mọng, hung hăng trừng mắt liếc nhìn tên đầu sỏ gây chuyện, nỗ
lực giãy dụa, muốn tránh khỏi cánh tay trên lưng, chính là loay hoay nửa ngày
một điểm hiệu quả cũng không có. Y có chút nhụt chí, không khỏi càng tức giận,
miệng cũng cong càng cao.
Nhìn bộ dạng khả ái của Tịch Viễn, nhất là cái miệng nhỏ
nhắn kia, Vô Hoa không do dự cúi đầu hôn lên, một phen môi lưỡi dây dưa, hôn
đến Tịch Viễn cả mặt đỏ lên, hít thở khó khăn mới buông ra.
"Mỗi ngày đều xem, còn chưa đủ nữa, trần gian thật
sự tốt như vậy sao?"
Lưu luyến không rời buông ra làn môi hồng của Tịch Viễn,
Vô Hoa sủng nịch sờ sờ sợi tóc đen bóng của y, hơi bất mãn nói. Hắn không rõ,
Tịch Viễn rõ ràng là nhi tử của Thánh, ở trên trời có địa vị cao nhất, người
như vậy vì sao lại thích trần gian như thế, rõ ràng chín tầng mây đã chia cắt
hai thế giới, cho dù không được hưởng cảm giác chân thực, y cũng luôn luôn mỗi
ngày mở to mắt nhìn xuống.
"Hừ, ngươi vĩnh viễn cũng không biết nhân gia suy
nghĩ cái gì!"
Tịch Viễn căm giận nói, không thèm để ý đến Vô Hoa nữa,
hướng về hồng trần mình chưa bao giờ thấy qua, lộ ra nhãn thần trông mong.
"Được rồi, đừng tức giận, Tịch Viễn, ta đem chuyện
của chúng ta nói cho phụ thân, ngài đồng ý, bất quá, ngài gọi ngươi tới gặp
mặt."
Lúc này, trong lòng Vô Hoa tràn ngập vui sướng trước nay
chưa từng có, đợi nhiều năm như vậy, hắn cuối cùng đã có được Tịch, sao có thể
không hưng phấn chứ.
"Thần đồng ý? Đồng ý cho chúng ta, hai nam nhân ở
cùng một chỗ?" Tịch Viễn có chút không tin, "Vậy ngài bảo ta lúc nào
đi?"
"Đương nhiên là ngay bây giờ!"
Vô Hoa nói xong, hận không thể ngay lập tức được xác định
quan hệ của hắn cùng Tịch Viễn. Tâm động không bằng hành động, hắn lập tức ôm
lấy Tịch Viễn, theo phương hướng thái dương bay đi.
"Ngươi tên biến thái này, mau buông ta xuống, để
người khác thấy còn ra cái gì nữa."
Tịch Viễn lập tức rống to, cánh tay nhỏ bé ra sức khua
khoắng, đương nhiên là lực đạo của y không thể đẩy được Vô Hoa, cũng có thể là
y căn bản không nỡ đẩy ra.
...
"Phụ thần, Tịch Viễn tới."
Vô Hoa cung kính nhìn nam tử uy nghiêm ngồi trên cao,
trước mặt thần, hắn luôn là một người nhã nhặn, lễ nghi.
"Dối trá —"
Tịch Viễn nhỏ giọng lầm bầm, cúi đầu, không được tự nhiên
mân mê ngón tay.
"Được rồi, Vô Hoa, người đi ra ngoài trước, ta muốn
cùng Tịch Viễn nói chuyện riêng."
Tuy rằng bất mãn nhưng Vô Hoa vẫn ngoan ngoãn lui ra
ngoài, hắn chưa từng phản kháng bất cứ ý chỉ nào của thần, từ khi biết nhận
thức đã chỉ có phục tùng.
Qua một lúc lâu, Tịch Viễn mới từ trong đại điện đi ra,
sắc mặt có chút trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy, cả người như mất hồn
mất vía, ngay cả Vô Hoa gọi cũng không nghe thấy.
"Tịch Viễn, làm sao vậy? Tịch Viễn —"
Vô Hoa rất lo lắng, rõ ràng mới vừa rồi vẫn còn rất tốt,
vì sao mới vào thần điện một chuyến đã biến thành như vậy? Hắn lúc này có chút
hối hận, quyết định của mình có phải sai rồi hay không? Rốt cuộc thần đã nói gì
với y?
"A? Nga, Vô Hoa, ta không sao!"
Tịch Viễn suy yếu che giấu bất an của bản thân, nhưng mà
ức chế không được cả người sợ hãi muốn chết.
"Rốt cuộc phụ thần nói cái gì với ngươi? Ngài không
đồng ý chúng ta ở cùng một chỗ sao? Ngươi rồi cuộc làm sao vậy?"
"Không có việc gì, thần không nói gì thêm, ngài đồng
ý chuyện của chúng ta, ta chỉ là đột nhiên cảm thấy thân thể khó chịu, trở về
nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi."
"Thật sao?"
Vô Hoa hiển nhiên không tin, nhưng đối với tiểu nhân nhi
quật cường hắn cũng không còn biện pháp khác. Không thể làm gì hơn là quyết
định trước đưa y trở về, sau đó đi gặp phụ thần hỏi cho rõ ràng.
Chính là sự tình hiển nhiên ngoài dự liệu, phụ thần nói
không xảy ra chuyện gì, hắn chỉ có thể tin tưởng lý do thoái thác gượng ép của
Tịch Viễn. Dần dần hắn tuy rằng lo lắng nhưng bị hôn lễ sắp sửa cử hành lôi kéo
hết lực chú ý, đây là hỉ lễ duy nhất của thiên giới sau suốt mấy nghìn năm, sao
có thể không làm người hưng phấn chứ.
Nhưng mà sự tình nhìn có vẻ như tất cả đều thuận lợi,
ngay ngày hôn lễ lại xảy ra biến cố. Tịch Viễn đột nhiên gạt hết mọi người, sải
bước chạy đến vực Thanh Vân, vực luân hồi chuyển thế cấm kị của thiên giới,
không chút do dự nhảy xuống, mang theo trái tim của Vô Hoa mà nhảy xuống.
Cuối cùng, Tịch Viễn đã bay tới nhân gian mà y ngày ngày
tâm tâm niệm niệm quyến luyến, kia muôn vạn hồng trần, cách chín tầng mây, chia
cách hai người yêu nhau.
Bầu trời Tịch Viễn, từ một khắc kia, Vô Hoa phát lời thề,
cho dù bích lạc hoàng tuyền, truy tìm muôn vạn hồng trần, hắn cũng sẽ đem người
kia tìm ra, người mà hắn yêu.
…
"Sau đó thì sao? Vô Hoa ca ca có tìm được Tịch Viễn
ca ca không?"
Ti Vũ giương khuôn mặt nhỏ nhắn, lo lắng hỏi, nó còn quá
nhỏ để hiểu vì sao hai người yêu nhau cuối cùng không thể ở cùng một chỗ, thế
nhưng nghe một cố sự như thế, nó lại không hiểu sao cảm thấy thương tâm.
"Tìm được rồi, Vô Hoa ca ca đã tìm được Tịch Viễn
của hắn!"
Mộ Tịch Thịnh đột nhiên đem Mộ Ti Vũ kéo vào trong lòng,
kia lực đạo như hận không thể đem người trước mắt nhu tiến vào cốt tủy, như vậy
hai người sẽ không bao giờ tách ra nữa. Hắn muốn hỏi, hỏi Tịch Viễn, vì sao
phải ly khai hắn, nghi vấn đó đã chôn giấu trong lòng thật lâu thật lâu, nhưng
mà lúc này, cái gì cũng nói không nên lời.
"Thật vậy sao? Thật tốt quá!"
Mộ Ti Vũ hiển nhiên là hưng phấn, nhũ mẫu Lâm thị từng kể
cho nó nghe chuyện xưa, cuối cùng những người hữu tình đều ở bên nhau, xem ra
cố sự của cha cũng không ngoại lệ a!
"Đừng —"
Đột nhiên khuôn mặt Mộ Tịch Thịnh phóng đại trước mắt nó,
Mộ Ti Vũ còn không kịp phản ứng, cái miệng nhỏ nhắn đã bị thân mật che lại, tận
lực bồi tiếp một trận quay cuồng long trời lở đất, làm cả người nó mơ mơ màng
màng như người đang nằm mộng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét