Chương 20 (vi H)
Giờ nghỉ trưa,
Lương Thiên Dục theo cửa ban công nhảy vào phòng Lâm Dật, phát hiện bên trong
không có một bóng người, trong lòng kịch kiệt khó chịu, y cắn môi, càng nghĩ
càng giận, một quyền nặng nề dừng lại trên vách tường.
“Đáng giận….Lại
là cùng tên kia đi ra ngoài sao?!”
Bốn ngày, Lâm
Dật liên tục phóng bồ câu y bốn lần (là bỏ rơi + phớt lờ + lỡ hẹn, ta cũng
không biết tìm từ gì có đủ những nghĩa này mà thay thế nữa nên để nguyên)