Chương 20 (vi H)
Giờ nghỉ trưa,
Lương Thiên Dục theo cửa ban công nhảy vào phòng Lâm Dật, phát hiện bên trong
không có một bóng người, trong lòng kịch kiệt khó chịu, y cắn môi, càng nghĩ
càng giận, một quyền nặng nề dừng lại trên vách tường.
“Đáng giận….Lại
là cùng tên kia đi ra ngoài sao?!”
Bốn ngày, Lâm
Dật liên tục phóng bồ câu y bốn lần (là bỏ rơi + phớt lờ + lỡ hẹn, ta cũng
không biết tìm từ gì có đủ những nghĩa này mà thay thế nữa nên để nguyên)
Nếu như chỉ là
giờ nghỉ trưa thì thôi coi như xong, đằng này ngay cả lúc tan học, Lâm Dật cũng
chỉ nói một câu rồi vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc, leo lên xe của tên hỗn
trướng kia.
Hỏi Lâm Dật làm
gì, hắn chỉ nói bọn hắn bất quá là ra ngoài ăn một bữa cơm, thuận tiện trao đổi
công việc của trường, bởi vì Lương lão sư mới về, có nhiều việc trong trường
còn chưa hiểu rõ.
Nhiều lời! Tên
nham hiểm kia, rốt cuộc là muốn lão sư làm cái gì?!
Leng keng..
leng keng…
Chuông đánh,
không nghĩ tới y lại ngồi ngơ ngác đợi hết một giờ nghỉ trưa, y buồn bực đứng
lên, ai ngờ vừa mở cửa lại cùng với hai người đang chậm chạp trở về kia đối
mặt.
Bề ngoài tương
tự, vị trí giống nhau, cùng cơ hồ tuổi tác cũng gần như nhau.
Chướng mắt!
“A, Lâm lão sư,
cổ áo người hình như dính cái gì”, Nam nhân tiến sát lại, ôn nhu giúp
hắn chà lau, “Ha, là cà vạt bị lệch, Lâm lão sư, ngươi thật là không chú ý gì
hết”, nói rồi còn giúp Lâm Dật chỉnh sửa lại.
“Cáp… Ngượng
ngùng, để cho anh chê cười rồi”, Lâm Dật hơi hơi đỏ mặt.
“Không có gì,
chúng ta đều là giáo viên mà”, Nam
nhân đưa tay, lơ đễnh vỗ vỗ bả vai Lâm Dật.
Chướng mắt!
Lương Thiên Dục
trừng mắt nhìn hai người, ánh mắt ẩn ẩn tức giận, Lâm Dật vừa vặn nghiêng người
lại, lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của y.
“A, sao ngươi
lại ở đây?” Lâm Dật kinh ngạc hỏi, trong tay còn cầm cốc đồ uống đã hết một
nửa.
A, nguyên lai
lão sư không hề nghĩ đến chuyện gặp y.
“Học sinh
Lương, đã đến giờ học rồi, mau trở về lớp đi!”
Nam nhân kia giả vờ
cười nói, nhưng quả nhiên, khi hai người đi sát qua nhau, bên tai lại vang lên
câu nói, “Nam nhân này là tình nhân của ngươi
đi? A?”
Lương Thiên Dục
rõ ràng cả kinh, sắc mặt âm tình bất định.
Gã làm thế nào
phát hiện ra chuyện này?! Rốt cuộc thì gã muốn làm cái gì?!
Từ nhỏ gã đã
không từ thủ đoạn cướp đoạt đi mọi đồ đạc của y, bất kể là sử dụng phương pháp
gì, lần này… Gã không phải là sẽ muốn cướp mất lão sư chứ?
Tâm y thoáng
chốc lạnh như đi vào hầm băng.
Lương Thiên Dục
vừa hết giờ học liền đi thẳng xuống lớp B, từ ngoài cửa nhìn thấy Lâm Dật ngồi
bên phải lớp, nam nhân kia thì đang một tay cầm sách giáo khoa đứng đối mặt với
bảng đen.
“Được rồi, các
em học sinh, chúng ta dừng ở đây” Lương lão sư buống ra phấn viết trong tay,
quay xuống nhìn học sinh bên dưới, lộ ra nụ cười sáng lạn ôn hòa, “ Hi vọng các
em đọc sách ôn tập cho tốt, kì thì ngày mai nếu tất cả mọi người đều đạt trên
80 điểm thầy sẽ mua đồ uống mời các em!”
Các học sinh
cao hứng vỗ tay hoan hô.
“Oa, Lương lão
sư thật tốt, hơn nữa còn rất đẹp trai!”
“Đúng a, đúng
a!” Tốp năm tốp ba nữ sinh đi ra khỏi phòng học, thần tình tâm ái nói.
Bât quá là một
kẻ dối trá, đang giả bộ cái gì?
Lương Thiên Dục
tựa vào cửa khinh thường giễu cợt, rồi không quản việc mình không phải là học
sinh lớp B, lập tức bước vào trong kéo lấy Lâm Dật.
“Lão sư, ta có
chuyện muốn nói với ngươi”
Y nhíu mày, vẻ
mặt ngưng trọng, Lâm Dật lăng lăng nhìn biểu cảm nghiêm túc chưa bao giờ thấy
qua kia, có chút bận tâm.
Lương Thiên Dục
nguyên bản thật sự tính toán cùng Lâm Dật hảo hảo nói chuyện, không nghĩ tới
nam nhân kia đúng lúc này lại đi tới hướng Lâm Dật nói, “Lâm lão sư, cùng nhau
ăn cơm đi, tôi còn có chút vấn đề liên quan đến trường học muốn hỏi ý kiến
thầy”, còn thân mật vỗ vỗ bả vai, xoa nhẹ đầu Lâm Dật.
"A, đương
nhiên không thành vấn đề." Càng hỏng bét chính là Lâm Dật không chút suy
nghĩ liền lập tức đáp ứng, xem tại trong mắt Lương Thiên Dục giống như là Lâm
Dật khẩn cấp muốn cùng nam nhân kia rời đi. . . Ước · sẽ ·!
"Ngươi lại
muốn cùng hắn đi ra ngoài? !" Một cỗ tức giận xông tới, Lương Thiên Dục
sôi gan đẩy mạnh Lâm Dật vào tường, phát ra tiếng va chạm điếc tai, hù dọa đến
cả những người đang đi ngoài hành lang.
“A! Đau quá!”
Lâm Dật muốn xoay người tránh ra lại bị Lương Thiên Dục đè chặt lại, hắn trừng
mắt nhìn y, “Lương Thiên Dục! Ngươi làm sao vậy?”
“Ta mới là
người phải hỏi ngươi xảy ra chuyện gì? Người kia là gì của ngươi a? Còn cần
ngươi mỗi ngày bồi hắn đi ra ngoài?” Cơn tức giận chồng chất vài ngày ào ạt
tuôn ra, thanh âm Lương Thiên Dục càng lúc càng lớn.
“Chúng ta chỉ
là hai giáo viên cùng ngồi bàn bạc chút việc công thôi, chẳng lẽ cũng không
được sao?”
“Ai cũng có
thể! Chỉ có hắn là không được! Ta không cho phép ngươi tiếp cận hắn!”
“Ngươi quản ta
tiếp cận ai? Ta không phải là nô lệ của ngươi!” Lâm Dật dùng sức mạnh toàn thân
đẩy Lương Thiên Dục ra, châm thêm một mồi lửa đốt cơn giận của y lên tới đỉnh.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, hổn hển thở
gấp.
“Không nháo với
ngươi nữa, ta phải đi, Lương lão sư còn đang đợi ta” Lâm Dật lắc lắc đầu, quay
người muốn đi.
“Lương lão sư”
ba chữ như là ngòi nổ, kích cơn giận của Lương Thiên Dục phóng thẳng tới đỉnh
đầu, y rốt cuộc bất chấp nơi này là trường học, dùng sức bắt lấy tay Lâm Dật,
đem cả người tha lên xe, Lâm Dật xương cốt phát ra thanh âm khanh khách, cổ tay
cơ hồ sắp gãy xương.
Lương Thiên Dục
nhấn chân ga, lập tức phóng về nhà, dùng sức kéo Lâm Dật xuống xe, lên lầu, thô
lỗ đẩy hắn té ngã xuống giường.
"Lương
Thiên Dục! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Lương Thiên Dục
không nói chuyện, chính là rất nhanh cởi bỏ quần áo trên người, chế ngự hai tay
Lâm Dật, đem hắn áp ở trên giường.
"Không
cần. . . Ngươi không cần lại đây... !" Lâm Dật hoảng sợ vặn vẹo, nhưng
Lương Thiên Dục đã dùng dây lưng trói chặt hai tay hắn, cài lên đầu giường.
"Đừng!
Không cần. . . Không cần. . . Dục! Không cần! !" Ba một tiếng, áo sơ mi
của Lâm Dật đã bị thô bạo xé rách, trong chốc lát da thịt lộ ra ngoài, Lâm Dật
rùng mình, lại không biết là bởi vì lạnh hay vì sợ hãi.
Lương Thiên Dục
hai mắt che kín tơ máu phẫn nộ, tâm trí giống như đã bị bản năng giết chóc của
dã thú đoạt mất, y lấy ra phân thân cương cứng, không có bôi trơn liền trực
tiếp đâm vào hậu đình mềm mại của Lâm Dật, Lâm Dật thê lương kêu thảm một
tiếng, cửa huyệt bị xé rách chảy máu.
"Đau, đau
quá! Dục! Buông! Buông!" Lương Thiên Dục đang đánh mất lý trí làm thế nào
nghe thấy lời của hắn, y tàn nhẫn động nhanh thắt lưng, hoàn toàn không để ý
đến Lâm Dật ở dưới thân hắn đang kêu gào.
"Ngươi là
của ta. . . Ngươi chỉ có thể là của ta..." Lương Thiên Dục không ngừng lặp
lại nỉ non, nhắm chặt mắt, ở trong cơ thể Lâm Dật phóng ra tinh dịch nóng cháy.
Y cúi xuống cắn xé điểm gồ lên trước ngực Lâm Dật, móng tay để lại trên làn da
trắng những dấu đỏ đậm, hậu đình rách da chảy máu, Lương Thiên Dục lại như
không nhìn thấy, phân thân tiếp tục trừu sáp.
Lâm Dật không
hề kêu khóc, tùy ý đau đớn vùi lấp chính mình, hắn chết không chịu thua cắn
chặt môi, mặc kệ tơ máu từ khóe miệng chảy ra cũng không tái phát ra một tiếng
kêu nào.
Tan nát cõi
lòng.
Không có cảm
tình tình ái, Lương Thiên Dục gào thét lại tiết ra, mưa rền gió dữ lúc này mới
lặng xuống.
Lâm Dật trên
người tràn đầy vết thương xanh tím, nước mắt để lại trên mặt dấu vết khô cạn,
nửa thân dưới lại càng vô cùng thê thảm, vết máu sặc sỡ.
Lương Thiên Dục
phục hồi tinh thần lại mới phát hiện mình làm cái gì, y kinh ngạc đến ngây
người nhìn tình cảnh thê thảm của Lâm Dật dưới thân, tâm như rơi xuống vực sâu.
"Lão
sư..." Hai tay run rẩy nhưng không cách nào tới gần.
"Ta... Hận
ngươi..." Lâm Dật ánh mắt tràn ngập bi ai cùng lên án làm y không đành
lòng nhìn.
Lâm Dật nhặt
lên quần áo bị xé rách, lảo đảo bước ra cửa, hỗn hợp máu cùng tinh dịch khuất
nhục theo động khẩu chảy ra nhưng hắn cũng không có tâm tư đi chà lau.
Sàng đan cùng
gối đầu hỗn độn biểu hiện tình cảnh hỗn loạn trước đó không lâu, trong phòng
cuối cùng chỉ còn lại một mình Lương Thiên Dục.
"Ta rốt
cuộc. . . Là xảy ra chuyện gì... ?" Y thống khổ nắm lấy tóc, buồn bực
không chịu nổi tựa đầu chôn vào giữa hai chân, cả người run rẩy.
Làm sao bây
giờ?. . . Chấm dứt. . . rồi sao?...
Hắn và lão
sư... Thật sự. . . Chấm dứt... Sao?...
vất vả thật đấy bạn Dục à
Trả lờiXóa