Chương 12
Đối mặt với
phòng học không một bóng người, Lâm Dật có chút dở khóc dở cười. Bàn học sắp
xếp chỉnh tề, mặt sau lại là mấy cái ghế dựa đổ ngả đổ nghiêng, cùng ngày hôm
qua, hôm trước, hôm trước nữa giống nhau như đúc.
Hắn thở dài,
chỉ có thể mở ra sổ điểm danh, nho nhỏ viết lên “Toàn bộ vắng học”.
Từ khi rời khỏi
nhà Lương Thiên Dục thẳng tới nay, các học sinh liên tục nghỉ một tuần lễ, Lâm
Dật cũng như mùa thu quét lá rụng thê lương ngồi trong lớp đợi một tuần lễ.
“Lâm Dật lão sư, mời giải thích cho ta một chút! Tại sao học sinh lớp G liên tục một tuần lễ không có đi học?!” Trong tổng văn phòng, phó hiệu trưởng tức giận đùng đùng, cầm lấy sổ điểm danh vỗ mạnh lên bàn, dựng râu trừng mắt. Lâm Dật rụt cổ tùy ý phó hiệu trưởng mắng to, suy nghĩ lại bay đến một nơi rất xa, rất xa.
Không còn cùng
Lương Thiên Dục thân cận, cuộc sống của Lâm Dật cũng không có quá nhiều thay
đổi, chẳng qua là phải đối mặt với lớp học không một bóng người, cơn tức giận
của phó hiệu trưởng, cùng với các lão sư khác nhạo báng, cười hắn vô năng, ngay
cả một lớp học mấy chục người cũng không quản nổi.
Thời gian ăn
cơm trưa, hắn không còn xuống tầng dưới mà chuyển lên ăn trong phòng làm việc.
Chẳng qua bên cạnh thiếu một người luôn bám theo kêu hắn sao lại ăn ít như vậy,
khó trách thân thể lại gầy yếu.
Lâm Dật cảm
thấy chính mình thích nghi rất khá, ngồi trong lớp học một mình một người cũng
không có gì không tốt. Ân, cứ như vậy, mình sớm muộn cũng phải cuốn gói khỏi
đây đi?
Lâm Dật giật
mình... Bây giờ đối với hắn, có hay không ở lại ngôi trường này đã muốn không
có gì khác biệt… Là vì thiếu người kia ở bên cạnh sao?
Không, không
phải… Không nên là như vậy...
Hắn hoảng hốt
không cẩn thận đánh đổ cốc cà phê, chất lỏng màu đen thuận theo mép bàn nhỏ
xuống áo sơ mi màu trắng, loang thành một mảng vết bẩn.
Hắn nhìn chòng
chọc vết bẩn kia ngẩn người một trận rồi mới hồi phục lại tinh thần, đem cốc
giấy bỏ đi nhưng cũng không chà lau mặt bàn, mặc kệ cho cà phê vẫn còn lan tràn
trên bàn, đứng dậy, tựa hồ đã ra một cái quyết định.
“Ai nha! Mới
sáng sớm mấy giờ đã có ai ấn chuông a?”. Sáng sớm cũng đã đến chín giờ, chuông
cửa nhà Ngô Dịch Khải mãnh liệt vang lên, hắn bực mình làu bàu, tóc tai tán
loạn mặc áo ngủ bò xuống giường ra mở cửa.
“Di Di? Lão sư?”
Ngô Dịch Khải sợ tới mức kêu to. Tuy rằng không biết vì sao Lương Thiên Dục bảo
mọi người không được đi học nhưng hắn tội cũng chưa lớn tới mức làm lão sư phải
tìm đến tận cửa a, có tìm thì phải tìm đầu sỏ gây họa kia chứ…
“Ách, Ngô đồng
học sớm!” Lâm Dật xấu hổ chào hỏi, biết mình đột nhiên xuất hiện có điểm kì
quái.
Ngô Dịch Khải
nhanh chóng quay lưng dùng tay chải vuốt lại đầu tóc, chỉnh chỉnh lại quần áo,
ít nhất nhìn cũng không đến nỗi quá luộm thuộm .(*)
“Khải…Là ai
vậy?”, trong phòng truyền tới thanh âm nửa mê nửa tỉnh của một người, Lâm Dật
định ngó vào xem là ai thì Ngô Dịch Khải vội vàng đóng cửa phòng lại.
“Lão, lão sư,
tới sớm như thế có chuyện gì sao? Sẽ không phải là tới gọi…gọi ta đi học chứ?”
Ngô Dịch Khải hỏi.
“Không… Kỳ
thật…Là thế này… Ta tới nhà của học sinh Lương nhưng không gặp ai, ngươi có
biết y ở nơi nào không?” Không có biện pháp, tìm không được Lương Thiên Dục,
Lâm Dật chỉ biết bình thường ở lớp y thân với Ngô Dịch Khải nhất, đành cứu ngựa
chết thành ngựa sống, đi hỏi thử.
Trước là một
người truy một người trốn, bây giờ là một người trốn một người truy, kẻ trung
gian như Ngô Dịch Khải cũng thật khó xử. Biết hai người có khúc mắc, Ngô Dịch
Khải buồn rầu gãi gãi đầu, “Cái kia… Ta cũng không rõ lắm… Bất quá mỗi khi buồn
bực, Dục thường tới một gian pub lắc lắc…”
Đón nhận ánh
mắt vội vàng của Lâm Dật, Ngô Dịch Khải đành phải nhanh chóng viết vào trên mu
bàn tay hắn tên và địa chỉ của gian pub kia.
Nhưng ở trước khi đi Ngô
Dịch Khải gọi lại Lâm Dật, khẽ thở dài. "Ai, lão sư. . . Dục hắn thực
thích ngươi... Ngươi biết không?"
Những lời này làm Lâm Dật
đình chỉ cước bộ, ót như bị đánh mạnh một cái .
Thích…? Lường Thiên Dục…thích
hắn?
(*) Nguyên gốc là "dơ dáy bẩn thỉu" nhưng ta thấy nó hơi vô lý + ... quá nên đổi lại một chút :)
Chương 13
Chạy vội tới
ngã tư, người đi đường cùng cảnh vật cứ như gió lướt nhanh qua, mồ hôi trên
lưng ướt đẫm, Lâm Dật nắm chặt tay, trong óc lung tung hiện lên vô số hình ảnh,
mỗi cái đều có hình ảnh của y.
Hắn vốn cho
rằng, Lương Thiên Dục chỉ luôn đùa bỡn mình. Tìm người cường bạo hắn, dùng đĩa
ghi hình uy hiếp hắn, là bởi vì không cho phép có người làm trái ý y. Cứ coi
như ngắn ngủi lộ ra đồng tình hoặc ôn nhu cũng chỉ là nhất thời cảm thấy hứng
thú mà thôi.
Chính là. . . Thích?
Lương Thiên Dục. . . Sẽ
thích hắn... ?
Tim của hắn đập
thật nhanh. Bình thường thiếu vận động lại đột ngột chạy nhanh một quãng đường
dài làm đùi Lâm Dật có chút đau nhưng cước bộ không hề chậm lại.
Tới! Tới! Phảng
phất như có thanh âm trong đầu hô to giục hắn nhanh lên.
Kia thân ảnh
một tuần lễ không thấy làm hắn mong nhớ ngày đêm dần dần hiện ra rõ ràng.
Tại một gian
pub thuộc sản nghiệp của Lương gia, Lương Thiên Dục một tay chống đầu tựa vào
quầy bar, trầm tư, một tay cầm ly rượu trong suốt. Một tuần lễ không thấy, y
tựa hồ có điểm gầy đi, đây đúng hay không đại biểu… y vẫn còn nhớ tới mình?
Suy nghĩ dị
thường thông suốt, một phân chần chừ trong nháy mắt đều bị vất ra sau đầu. Bởi
vì hắn trong thâm tâm tự nói với mình, muốn gặp y.
“Lương Thiên
Dục!” Nghe tiếng hắn gọi, dung nhan quen thuộc quay đầu lại, vừa nhìn thấy là
ai gọi mình, Lương Thiên Dục trừng lớn mắt.
"Lão sư. . . !"
Lương Thiên Dục không nghĩ tới Lâm Dật thế nhưng sẽ tìm đến mình, chính là hắn
làm sao biết được nơi này? Y trong đầu nghĩ tới chắc chắn là Ngô Dịch Khải.
Tiểu tử đó…Lương Thiên Dục
có xúc động muốn ngay lập tức chạy tới nhà Ngô Dịch Khải đánh người.
Nhưng sự tình gì xem ra đều
kém trọng yếu hơn người trước mắt. Lương Thiên Dục nhảy xuống ghế dựa, hai chân
theo bản năng kích động đứng lên.
Tại sao? Hắn tại sao lại
đến tìm y?... Y nghĩ đến, một tuần trước, hắn đã cự tuyệt mình.
“Ngươi sao lại tới nơi
này?” Mặc kệ những cảm xúc đang bốc lên trong lòng, y vẫn tỏ vẻ giận tái mặt
lạnh giọng hỏi.
Nói cho y biết, đáp án
kia…Đúng. . . Không cần chờ mong nhiều làm gì. . . Nếu giống như lần trước,
kết quả là ngược lại làm bị thương chính mình.
Lâm Dật ngốc lăng tại chỗ,
nhìn Lương Thiên Dục, trong khoảng thời gian ngắn, lại không biết nên nói cái
gì mới tốt.
Hắn thật sự , hắn thật sự
...
Không lên tiếng, nước mắt
liền chầm chậm từ hai gò má chảy xuống.
"Đã lâu không
gặp..." Rất muốn nhìn thấy ngươi. . .
Nhưng muốn nói nhất, quả
nhiên vẫn là câu kia...
"Lương Thiên Dục. . .
Nguyên lai. . . Ta... Ta vậy..." Lâm Dật cà lăm, thở sâu, cố lấy dũng khí,
"Ta vậy... Vô cùng. . . Thực thích..."
Lương Thiên Dục khẩn
trương, nín thở chờ đợi câu nói của hắn.
"Ta cũng rất thích...
Ta cũng rất thích gian pub này!"
"Cáp? !" Lương
Thiên Dục thiếu chút nữa té xỉu.
Không được! Hắn nói không
nên lời!
Lâm Dật cứng đơ người, cuối
cùng tại ánh mắt chết lặng của Lương Thiên Dục mà đỏ mặt lí nhí bồi thêm một
câu.
“Pub… Lão bản… nhi tử…Ngô!”
Nửa câu nói còn lại bị
cường ngạnh nuốt vào, Lương Thiên Dục không thể ức chế cảm giác dâng trào trong
lòng, đè lại Lâm Dật, mút lấy đôi môi phấn nộn nhu nhuận, đầu lưỡi luồn vào
trong khoang miệng hắn tùy ý đảo lộn, quấn lấy.
Khoảng trống trong tâm,
cuối cùng cũng lại được lấp đầy....
*Lảm nhảm*: Cái câu trên kia của Dật ca dịch hẳn hoi ra sẽ thành: "Ta thực thích con trai của ông chủ gian pub này!". Khổ! Anh cứ lắp bắp làm con người ta đau tim :v
*Lảm nhảm*: Cái câu trên kia của Dật ca dịch hẳn hoi ra sẽ thành: "Ta thực thích con trai của ông chủ gian pub này!". Khổ! Anh cứ lắp bắp làm con người ta đau tim :v
※ ※ ※
※ ※
A a, đây cũng thật tra tấn người quá đi!
Bất quá cuối cùng cũng thổ lộ rồi!
Oa ha ha ha ~~ Tử Vân cũng nhịn không được nữa tưởng
hai tay chống nạnh cười to!
Ư ~ Phần thê thảm đã xong. . . Hi vọng sau đó sẽ là
giai đoạn ngọt văn. . . . . Hi vọng hi vọng. . . Chỉ cần tiểu thỏ tử lão sư
cùng Lương tiểu công đừng cãi nhau nữa thì tốt rồi. . . .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét