Chương 16 (vi H)
Hôm sau tại lớp, cả lớp đến đúng giờ, không thiếu một ai,
làm cho nhiều người lại được phen ngạc nhiên đến rớt kính mắt.
Lâm Dật bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xem ra hắn và Lương Thiên
Dục phải bảo trì quan hệ… Nếu không chịu khổ chính là bọn hài tử này a…( đệ tử:
Không đi học chúng ta còn vui hơn…)
Đáy lòng ngọt ngào, ngẩng đầu, phát hiện Lương Thiên Dục
cũng đang ngóng nhìn mình, giơ cổ tay lên quơ quơ đồng hồ tình nhân mua tối hôm
qua, Lâm Dật giả vờ lật sách, hơi vén lên ống tay áo bên trái, mơ hồ lộ ra một
đoạn dây đồng hồ màu lam.
Lương Thiên Dục hài lòng gật đầu.
“Hoan nghênh trở về, các em học sinh, chúng ta lật đến
trang 130, bài giảng hôm này là Thời kì nhật trì mang đến văn hóa cùng ảnh
hưởng…” Lâm Dật cầm lấy sách giáo khoa, tại hành lang giữa hai dãy bàn đi tới
đi lui, giả vờ nhìn xem học sinh có chuyên tâm hay không, nhưng khi đi qua chỗ
Lương Thiên Dục thì lại ngừng, quả nhiên, y đem một tờ giấy trộm nhét vào túi
quần Lâm Dật.
“Thời gian cơm trưa ngoan ngoãn cởi sạch quần áo nằm trong
văn phòng ngươi chờ ta. Dục”
"Khụ, khụ khụ!" Giảng
bài đến một nửa Lâm Dật đột nhiên sặc, chỉ thấy Lương Thiên Dục vẻ mặt híp mắt
cười xấu xa.
"Có lầm hay không. . .
Đi học ngang nhiên tán tỉnh ai..." Luôn luôn chú ý bọn họ Ngô Dịch Khải
đảo cặp mắt trắng dã, ở một bên nhỏ giọng than thở.
Lương Thiên Dục tại dưới
gầm bàn đạp hắn một cước.
Trong văn phòng hai người
tình cảm mãnh liệt ôm nhau, Lương Thiên Dục đi vào liền khẩn cấp đè lại Lâm
Dật, cởi ra quần áo của cả hai.
"Không phải gọi ngươi
cởi sạch quần áo chờ ta sao? Ân?" Lương Thiên Dục hôn xuống Lâm Dật, từ
cần cổ trắng nõn nhỏ nhắn, tới xương quai xanh rồi đến lưng, bàn tay vuốt ve
làn da bóng loáng.
“Đó là cái loại yêu cầu
gì…” Lâm Dật bị hôn đến mất đi lý trí, đôi mắt phủ đầy sương mù, tùy ý Lương
Thiên Dục cao thấp vuốt ve.
“Là yêu cầu phi thường đúng
lúc, cái gì lược bớt được thì bớt… Có như thế mới dành được tối đa thời gian
làm ngươi thỏa mãn!” Lương Thiên Dục đương nhiên nói.
“Sách…Cái gì tỉnh lược,
chính là giúp ngươi bớt tốn sức hơn mà thôi..” Lâm Dật không nhịn được tranh
luận.
“ Ách, nói thật đúng, đích
xác là bớt tốn sức hơn” Lương Thiên Dục
chớp mắt tươi cười, một lời hai ý, Lâm Dật hờn dỗi gõ đầu y một cái.
"Cố gắng lao động
chính là ta, lão sư ngươi sao có thể đánh ta chứ?" Y giả vờ sắc mặt nghiêm
nghị, vẻ mặt cứng rắn trách cứ, tay lại nhẹ nhàng mà tách ra hai chân Lâm Dật,
hai đầu ngón tay vói vào khuếch trương.
"Ân a... A..."
Lâm Dật không tự chủ được cong lưng, hai chân hơi hơi cong lên.
"Lão sư. . . Thanh âm
của ngươi càng ngày càng hảo... Không cần áp lực. . . Để cho ta nghe một chút
ngươi thoải mái hay không..." Hắn bỏ thêm một ngón tay, tham tiến ở chỗ
sâu trong đào móc.
"A a... Cáp, cáp a...
A... Ân a..."
"Xem ra thực thoải mái
nha... Nếu thời gian còn đủ thật muốn cho ngươi thét lên khàn khàn..." Nói
xong, Lương Thiên Dục lấy ra phân thân thô to bởi vì dục vọng mà đã trướng hồng
đến hơi hơi phát tím, thẳng tắp đĩnh nhập vào cúc hoa phấn nộn, bắt đầu quy
luật trừu sáp.
"A a ───" Khoái
cảm quen thuộc cùng nhiệt độ quen thuộc nháy mắt trải rộng toàn thân, Lâm Dật
thuận theo Lương Thiên Dục dẫn dắt, lại rong chơi tại nơi khôn cùng sa đọa.
Mỗi một lần tình ái, lão sư
cùng đệ tử luân lý chi phân cũng chậm rãi nhạt đi, thậm chí bị quên mất. Như
vậy, đến tận cùng là tốt hay không tốt đây?
Một luồng điện lưu trong
nháy mắt lan tràn toàn thân, đầu óc trống rỗng, cực lạc khoái cảm theo đó mà
bắn ra.
Kích tình qua đi, hai người
thỏa mãn ôm nhau nằm trên bàn, mặc dù cả hai đều lõa thể nhưng phía dưới lưng
lót một lớp áo đồng phục nên cũng không bị lạnh. Lương Thiên Dục nhìn người
trước mắt lớn hơn mình rất nhiều lại có một đôi mắt to trong trong suốt, ánh
mắt ôn hòa phảng phất giống như có thể an ủi lòng người, càng xem càng thích,
lại nhịn không được hôn lên môi Lâm Dật.
Lâm Dật ngượng ngùng quay
mặt cười, giữ chặt tay Lương Thiên Dục.
“Chủ nhiệm lớp G năm hai,
phiền thầy tới tổng văn phòng một chuyến. Xin nhắc lại lần nữa, chủ nhiệm lớp G
năm hai, Lâm Dật, phiền thầy tới tổng văn phòng một chuyến, phó hiệu trưởng tìm
gặp”. Loa phóng thanh trên đỉnh đầu đột nhiên truyền tới tiếng radio, hai người
không cam lòng xoay trên bàn một trận mới chậm rãi đứng lên.
“Thiệt là, lúc này lại gọi
ngươi làm cái gì? Không biết đang là giờ cơm trưa sao?”
Lương Thiên Dục không
khỏi oán giận nói, không biết lão sư của hắn cũng sẽ đói sao.
“Khụ…Không có biện pháp,
phó hiệu trưởng là lớn nhất!” Lâm Dật đỏ mặt nói.
“Ai, từ từ, trước không nên
cử động.” Lâm Dật mặc y phục đến một nửa, Lương Thiên Dục gọi hắn lại, “ Ta có
“lễ vật” cho ngươi”.
"Lễ vật?" Kỳ
quái, ngày hôm qua bọn hắn không phải mới cùng đi mua đồng hồ tình nhân sao.
"Được rồi, ngươi trước
tiên xoay qua chỗ khác." Xác định Lâm Dật chưa có quay đầu lại nhìn lén,
Lương Thiên Dục đằng sau hắn sột soạt lục soát, không biết đang lén lút tìm cái
gì, một lúc sau mới từ trong cặp lấy ra một thứ.
“Lão sư, vịn tay vào bàn,
cúi người xuống.” Lâm Dật nhíu mày nghi hoặc nhưng vẫn làm theo, rốt cuộc là lễ
vật gì a?
Đang lúc hắn thắc mắc tự
hỏi thì Lương Thiên Dục lộ ra nụ cười gian xảo, lấy ra thứ gì đó… Không nghĩ
tới lại là một cây gậy mát xa!
Y nhẹ nhàng đè lại lưng Lâm
Dật, trước khi hắn phát giác, một tay đem gậy mát xa cắm vào hậu đình Lâm Dật
làm Lâm Dật lập tức tuôn ra tiếng kêu thảm thiết.
“Lương Thiên Dục, ngươi làm
cái gì?” , Lâm Dật kinh hách muốn quay đầu lại bị Lương Thiên Dục giữ tay ngăn
chặn.
“Lễ vật a!”, Lương Thiên
Dục vừa trả lời vừa đẩy đẩy ma bổng kia.
Lâm Dật bám víu lấy mép
bàn, thân mình mềm nhũn muốn ngã, đáy lòng đã hiểu được thứ đang cắm trong hậu
đình mình là cái gì. Tuy rằng mới vừa làm một lần, hậu đình đã được khuếch
trương qua cũng không quá đau, nhưng là gậy mát xa bề mặt có nhiều điểm gồ lên,
mỗi một lần trừu sáp lại cạo gãi phía trong nội bích, như có như không xẹt qua
điểm mẫn cảm sâu bên trong, điều này làm cho dục vọng thật vất vả ổn định của
hắn lại bị điểm đốt.
"Đừng... Bỏ nó ra...
Ta còn phải đi tổng văn phòng..." Lương Thiên Dục nhẹ chau lại mi, ánh mắt
mông lung cầu xin, đôi môi hơi cong lên, mơ hồ lộ ra một tia mị thái. Lương
Thiên Dục tim đập vừa loạn, cảm thấy được phân thân bên dưới lớp quần lại phình
lên.
"Không được ── đây
chính là lễ vật ta dành cho ngươi? Ngươi dám nói không cần?" Lương Thiên
Dục tức giận vỗ xuống mông Lâm Dật, phân thân Lâm Dật lại bị kích thích đến
ngẩng đầu đứng lên vui vẻ chào hỏi.
"Lão sư, còn không
nhanh đi tìm phó hiệu trưởng, ngươi liền bị mắng đó!" Lương Thiên Dục ý
xấu nhắc nhở, vẫn còn rất tự động giúp Lâm Dật mặc quần lót cùng quần dài, rồi
mới đem hắn tống xuất môn.
"Ai, cần kẹp chặt nha!
Rơi ra lại để cho người khác thấy là có chuyện lớn đó!" Lương Thiên Dục
ngồi ở trên bàn làm việc của Lâm Dật, tự nhiên đối Lâm Dật đang quay đầu trừng
y phất phất tay, a... Y còn phải lén đi theo xem sẽ phát sinh chuyện tốt gì!
Lương Thiên Dục một bên nắm
lên cái điều khiển của gậy mát xa, lén lút đi theo Lâm Dật .
Ai, tự gây nghiệt không thể
sống a!
※ ※ ※ ※ ※
Ác ha ha ha ha ~~~~~~
Không biết làm cái gì hôm nay đặc biệt tưởng nhớ cười.
. . . ( hơn nữa còn là cười gian =O=). Được rồi ~enjoy~~~~=v=
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét