Chương 23
Âm nhạc tiết tấu ầm ầm chấn động, đám đông trong câu lạc bộ đang
nhiệt liệt hưởng ứng cuộc sống về đêm, điên cuồng nhảy nhót, vặn eo lắc hông,
thập phần náo nhiệt. Trong một gian phòng VIP tại lầu hai, Lương Thiên Dục ngậm
điếu thuốc, một bàn tay hạ xuống bờ vai xích lõa của nam nhân bên cạnh, nam
nhân đó vừa nhìn qua đã biết là nam kĩ, một đôi mị nhãn câu nhân xinh đẹp, thân
thể không ngừng hướng lên người y cọ cọ.
“Uy, kẹp chặt một chút, nới lỏng như vậy làm sao ta muốn làm!”
Lương Thiên Dục không kiên nhẫn đánh vào mông người dưới thân, khiến nam nhân
thuận theo kẹp chặt lại hậu đình nóng ẩm.
Đúng vậy, Lương Thiên Dục thiếu gia chính là đang hưởng thụ cuộc
sống dâm mĩ sa đọa này, vừa uống rượu vừa vui đùa.
Dù sao quay về cái nhà kia sẽ chỉ làm y thêm phiền, dù sao y cũng
có tiền tiêu xài, dù sao lão sư… căn bản… không thèm quan tâm tới y.
Lương Thiên Dục tâm cứng lại, ngực buồn bực, tình yêu tràn đầy
trong lòng không có chỗ phát tác đành đem chuyển thành dục vọng nguyên thủy
nhất, điên cuồng chạy nước rút.
“Lão sư…Lão sư…” Y nhắm mắt kêu to, đem ảo tưởng ngắn ngủi được
cùng ái nhân kết hợp, trong vô hạn thống khổ cùng vui sướng đạt tới triều
cường.
Đinh linh
linh ── đinh linh linh ──
Triều cường vừa qua, điện thoại của Lương Thiên Dục bỗng đổ
chuông, cùng với chấn động, ở trên mặt bàn thủy tinh lóe lên ánh đèn.
“Ai dám vào lúc này gọi điện quấy rầy lão tử…” Y cầm lấy điện thoại nhìn vào, đúng là số của
Lâm Dật.
Lão sư? Lão sư…sao lại gọi cho y?
Liệu có phải…đã chịu tha thứ cho y rồi không?
Đẩy nam nhân bên cạnh sang một bên, y tâm trạng bất an, bối rối
nhấn nút nhận cuộc gọi.
“… Lão sư?” Lương Thiên Dục hỏi, trong giọng nói là hỗn loạn ngập
ngừng cùng chờ mong, người ở bên kia đầu dây lại cười một tiếng, giọng nam
trung trầm thấp mang chút khinh miệt… Âm thanh này là….?!
“Ngươi đã làm gì lão sư? Tại sao điện thoại của hắn lại nằm trong
tay ngươi?”
“Ân… Lão sư yêu dấu của ngươi đang nằm bên cạnh ta…Thế nào?... Bộ
dạng khi ngủ của hắn thật đáng yêu… Ngươi nếu không tới đây, ta thật muốn động
thủ a?” Lương lão sư lướt nhẹ đầu ngón
tay tỉ mỉ mơn trớn khuôn mặt tinh tế của Lâm Dật, âm trầm lại ôn nhu nói,
“Khách sạn Nguyệt Dạ, phòng 302, ta chỉ chờ ngươi 10 phút thôi… đệ đệ…” Rắc một tiếng, điện thoại dập máy.
Lương Thiên Dục cầm lấy điện thoại, tay không ngừng run rẩy, trong
lòng y chưa bao giờ sợ hãi cùng kinh hoàng đến thế, trong một khắc vừa nhận
được tin, y sợ đến ngơ ngẩn ngồi tại chỗ.
Sao lại như vậy?... Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Tại sao lão
sư lại cùng tên hỗn trướng kia ở chung một chỗ?
Y rõ ràng đã cùng lão sư nói qua người kia không có hảo tâm, rõ ràng
đã dặn lão sư không được quá thân cận với gã!
Lão sư sao lại có thể không cẩn thận như thế… sao lại có thể?
Một đống cảm xúc hỗn tạp trong đầu ép y tới gần hết hơi, nhưng
trong một khắc ngắn ngủi này, suy nghĩ của y lại biến thành dị thường trong
sáng. Nhiều hơn nữa trách cứ xem ra cũng kém hơn phần lo lắng đang tràn đầy,
nhiều hơn nữa hiểu lầm cùng thương tổn so ra cũng kém hơn chân ái y dành cho
Lâm Dật.
Kì thật tâm tình lo lắng của Lâm Dật hay Lương Thiên Dục dành cho đối phương là như nhau, bọn họ đều là đơn thuần suy nghĩ cho người kia, chỉ là
không biết cách hảo hảo thể hiện ra bên ngoài mà thôi.
Y lập tức đứng lên, từ trong ví rút ra một sấp tiền, đối với nam
nhân bên cạnh nói, “Sau khi kết toán sổ sách, phần còn lại cho ngươi”, nói xong
liền quay đầu chạy. Chân ga đạp hết cỡ, cảnh vật bên đường lao đi vun vút,
phảng phất như biến thành một đường thẳng, trong tâm Lương Thiên Dục hiện giờ
chỉ một mực hướng về người y yêu nhất.
Y cùng lão sư có thể trở về quan hệ tốt đẹp như xưa hay không
không quan trọng, quan trọng nhất là y muốn bảo hộ lão sư, không cho y có một
tia thương tổn.
“Lão sư ── !” Rầm một tiếng, cửa phòng 302 bị ngươi thô bạo đạp
ra, đánh vào vách tường phát ra kịch liệt tiếng vang. Lương lão sư bình thản
ung dung, tao nhã đến cực điểm ngồi vắt chân ở ghế salon bên cửa sổ. Lương
Thiên Dục lo lắng quét mắt nhìn, lại không thấy được thân ảnh của Lâm Dật.
"Nói! Ngươi đem lão sư giấu đi đâu? " Lương Thiên Dục
một phát nhấc lên cổ áo đối phương, tức giận hỏi.
"Ngô, vừa thấy mặt liền hành xử thô bạo, cũng quá không thành
ý đi, như vậy ta ngược lại không nghĩ đem Lâm lão sư giao trả lại cho ngươi
đâu..." Lương lão sư không thèm để ý nhún nhún vai, Lương Thiên Dục tức
giận xiết chặt nắm tay, căm giận buông tay ra.
"Dục, ngươi vẫn như cũ. . . Chưa bao giờ cho người làm ca ca
như ta một sắc mặt tốt… " Lương lão sư sửa sang lại áo sơ mi của mình, thở
dài, "Nhưng ta vậy mà còn đi thích ngươi a. . . Đệ đệ."
Lương Thiên Dục hơi hơi trố mắt, không xác định ý tứ trong lời nói
của gã.
Cửa rắc một tiếng bị nhẹ nhàng đóng lại, Lương lão sư đẩy Lương
Thiên Dục dán vào tường, đưa mặt lại sát gần y, nửa thật nửa đùa thưởng thức vẻ
mặt bối rối của người đối diện, giống như thưởng thức món đồ chơi yêu thích
nhất.
“ Ngươi không cần đùa giỡn ngu ngốc, nhanh lên đem lão sư còn…”
Lương lão sư tức thì cúi người hôn lên môi y, Lương Thiên Dục kinh hách trừng
lớn mắt, sau ba giây sửng sốt, phản xạ đầu tiên là vung nắm tay lên nhưng Lương
lão sư đã đề phòng trước, bắt được nắm tay y ghì lại lên vách tường.
"Không cần kháng cự ta. . . Đệ đệ... Ngươi cùng lão sư kia rõ
ràng không hợp... Căn bản không tin tưởng lẫn nhau... Từ khi ngươi lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt ta, ta liền nhận định ngươi là của ta..." Gã sắp đổ
thân, lại bắt lấy được cặp môi kia, nhưng Lương Thiên Dục không ngừng giãy dụa,
Lương lão sư thần tình sương lạnh cau chặt mi, phản thủ đem Lương Thiên Dục kéo
đến trên giường, hung hăng áp đảo tại dưới người mình.
"Lương Thiên Hoa! Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? !" Tâm
quýnh lên, Lương Thiên Dục buột miệng gọi ra cái tên của người y chán ghét
nhất.
"A. . . Dục. . . Đây là ngươi lần đầu tiên kêu tên của ta. .
. Ngươi biết không?" Hắn ánh mắt nhộn nhạo phủ sương mù, tràn đầy ôn nhu,
đầu ngón tay mềm nhẹ quý trọng xoa hai má Lương Thiên Dục, Lương Thiên Dục ánh
mắt đông cứng quay đầu cự tuyệt, Lương Thiên Hoa hờn giận tăng thêm lực đạo
trong tay, lời nói xoay chuyển, âm tàn bén nhọn vang lên.
"Không nên ép ta cứng rắn! Ngươi chẳng lẽ không muốn gặp lại
lão sư của ngươi sao?" Nghe vậy, Lương Thiên Dục tâm cả kinh, cả người
cứng ngắc, y khuất nhục không cam lòng nắm chặt tay, nhắm mắt, lại ở một khắc cuối cùng, vô lực hạ xuống tay của mình.
Không quan hệ… Vì lão sư, kì thật chính mình bị gì cũng không sao
hết…
Lương Thiên Hoa xem Lương Thiên Dục thuận theo nhắm mắt lại, thỏa
mãn chuẩn bị cởi bỏ cúc áo sơmi của y. . .
Nhưng cạch một tiếng, thân ảnh không nên tỉnh lại nhất lúc này lại
xuất hiện, Lâm Dật sững sờ ở cửa, nhất thời như là bị sét đánh vào đầu, thần
tình khó có thể tin.
"Lương Thiên Hoa... Lương Thiên Dục... Hoa. . . Dục... Hoa
Dục tập đoàn... ? Các ngươi là. . . Huynh đệ? !"
Trong nháy mắt, toàn bộ những khúc mắc mơ hồ trước giờ đều hiện
lên, hết thảy tựa hồ cũng đều được giải thích.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét