Chương 2: Bất ngờ ngoài ý muốn
Ngày mùng 7 tháng 7, ngày Ngưu Lang – Chức
Nữ, ngày đôi tình nhân mỗi năm một lần trùng phùng, cũng là sinh nhật 15 tuổi
của Mộ Tịch Thịnh.
Sinh ra vào ngày này, Mộ Tịch Thịnh cảm
thấy có điểm châm chọc, nhìn những đôi tình nhân lượn qua lượn lại xung quanh
mình, tâm lý thị huyết của hắn lại nổi lên, không sao kiềm lại được, vì thế
hằng năm vào ngày này hắn đều không xuất môn, một mình lẳng lặng nằm trên giả
sơn ở hoa viên ngắm mặt trời chiều cả ngày, bởi vì đã từng có vết xe đổ cho nên
cũng không có ai dám quấy rầy hắn.
Ngày hôm nay, Mộ gia trang phá lệ náo
nhiệt, bởi vì hôm nay là lễ thành niên của tiểu chủ tử của bọn hắn. Từ khi tiểu
chủ tử sinh ra đến nay, ngoại trừ ngày lễ đầy tháng chọn đồ vật đoán tương lai
kia, đã lâu không có náo nhiệt như thế. Cho nên toàn bộ hạ nhân trong trang đều
bận rộn túi bụi, muốn đem việc trọng đại khó có được này chuẩn bị cho thật tốt.
Từ buổi sáng đến chạng vạng, Mộ Tịch Thịnh
chỉ lẳng lặng nằm một chỗ, con mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào vầng
thái dương từ từ chuyển từ ánh bình mình thành mặt trời chiều (ta
tự hỏi tại sao hắn nhìn thẳng vào mặt trời mà không sợ mù, cũng không bị chói
mắt?) , mọi người xung
quanh bận rộn đi tới đi lui đều không có bất luận quan hệ gì với hắn, hắn tự
nhủ, đợi qua ngày hôm nay thôi là hắn có thể rời đi, đi tìm hạnh phúc thuộc về
chính hắn.
“Biểu ca, biểu ca, ngươi ở trên đó làm gì
vậy?”
Đột nhiên, một thanh âm thanh thúy vang
lên cắt đứt tâm tư của Mộ Tịch Thịnh, thì ra là một thiếu nữ y phục hồng nhạt,
khuôn mặt đào hoa khả ái, mới khoảng 13, 14 tuổi nhưng đã có thể nhìn thấy nét
đẹp không tầm thường, lớn lên nhất định là một giai nhân khuynh quốc khuynh
thành.
Nghe được thanh âm, Mộ Tịch Thịnh không
hài lòng nhíu mày, không hề để ý, vẫn chuyên chú nhìn mặt trời chiều.
Mắt thấy Mộ Tịch Thịnh không để ý tới
mình, đến một cử động cũng không có, vốn là châu bảo được mọi người phụng trong
lòng bàn tay, có bao giờ phải trải qua loại uất ức này, tiểu cô nương bất mãn
chà chà chân, không chịu thua tiếp tục kêu lên, “Biểu ca, ta là Hiểu Hiểu a,
mau quay lại nhìn ta đi!”
Ngữ khí thiếu nữ mang vẻ không cam lòng
khi bị bỏ qua, đồng thời cũng hàm xúc nhè nhẹ cảm tình không nói rõ. Từ nhỏ đã
thích biểu ca tính tình lạnh lùng tàn bạo này, tuy rằng không nói ra nhưng bất
luận hắn ở phương diện nào, làm cái gì đều có một cỗ cảm giác nói không nên
lời, tràn ngập lực hấp dẫn trí mạng, tiểu cô nương nho nhỏ cứ như vậy bị cuốn
hút, từ nay về sau không thể tự kiềm chế, đã thề khi lớn lên nhất định phải trở
thành tân nương của vị biểu ca đẹp trai này.
Tiêu – Mộ hai nhà là quan hệ thông gia,
phu nhân Mộ Tuyệt Thiên là người Tiêu gia, mà Tiêu Hiểu chính là nhi nữ của ca
ca Mộ phu nhân. Mộ phu nhân không có nhi nữ, chỉ có một đứa con trai duy nhất
là Mộ Tịch Thịnh, cho nên từ khi Tiêu Hiểu còn nhỏ đã thập phần yêu thương đứa
cháu gái này, điểm tâm tư thầm kín ấy của tiểu cô nương, mọi người hai nhà đều
biết, cũng không có ý phản đối, trái lại có điểm nhạc gặp kì thành (*), ý tứ muốn hai nhà đã thân càng thêm thân.
Cuối cùng, có điểm không chịu được thiếu
nữ ầm ĩ làm phiền, Mộ Tịch Thịnh mới chậm rãi ngồi dậy, nằm đến quá ngọ, thân
thể sớm đã có chút cứng ngắc, hắn hơi giật giật người, quay đầu lạnh lùng nhìn
thiếu nữ vẫn đang đứng đó.
Không phải nói ánh mắt Mộ Tịch Thịnh không
có lực sát thương, mà là Tiêu Hiểu cũng đã quen rồi nên chẳng hề lo lắng, còn
cảm thấy ánh mắt ấy phi thường tàn bạo hấp dẫn, so với dáng vẻ này, vị ca ca ở
nhà suốt ngày cười cười của mình thật giống như một kẻ ngu ngốc.
“Biểu ca, yến hội muốn bắt đầu rồi, dượng
bảo ta đi gọi ngươi tới.”
Tuy Mộ Tịch Thịnh vốn không hề để ý đến
chuyện này, nhưng bị ánh mắt hàm đầy yêu thương đó nhìn kĩ hắn cũng có cảm giác
không được tự nhiên, nghe được lời nói của Tiêu Hiểu, hẵn cũng không phản bác,
dù sao cũng là yến hội lớn, ít ra cũng phải cấp cho Mộ gia chút mặt mũi, rất
nhanh liền nhảy từ giả sơn xuống.
“Oa, biểu ca khinh công thật lợi hại, lần
sau ngươi dạy ta được không?”
Kia tư thế phiêu dật, động tác ưu nhã, đem
thiếu nữ mê hoặc triệt để, ánh mắt sùng bái nhìn người trong lòng mình, quyết
tâm được gả cho hắn càng nặng thêm vài phần.
“Ngươi thật phiền!”
Cuối cùng Mộ Tịch Thịnh cũng chịu không
nổi, hắn căn bản cũng không để ý Tiêu Hiểu đứng phía sau, bước thật nhanh rời
khỏi.
“Biểu ca, chờ ta một chút a!”
Tiêu Hiểu thấy Mộ Tịch Thịnh ly khai
trước, lập tức đuổi theo, chính là nàng càng đuổi, Mộ Tịch Thịnh càng đi nhanh,
Tiêu Hiểu chạy nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, từng ngụm từng ngụm
thở phì phò, một bộ thương cảm ai oán, làm cho hạ nhân bên cạnh nhìn thấy đau
lòng không ngớt, thầm trách thiếu gia không biết thương hương tiếc ngọc.
Đi tới phòng khách, bên trong khách nhân
đã tới đầy đủ, cảnh tượng phi thường náo nhiệt. Mọi người đều ngồi ở vị trí của
mình, chờ đợi nhân vật chính tới, sự xuất hiện của Mộ Tịch Thịnh cũng là đem
yến hội mở màn.
Ngày hôm nay, Mộ Tuyệt Thiên vẻ mặt hồng quang,
Mộ phu nhân cũng trang điểm thật đẹp, khuôn mặt bọn họ đều là phi thường cao
hứng, dù sao cũng là lễ thành niên của con trai mình a!
“Cảm tạ các vị đã nể mặt Mộ mỗ, tới tham
gia lễ thành niên của tiểu nhi. Kỳ thực ngày hôm nay không chỉ là sinh nhật 15
tuổi của tiểu nhi, Mộ mỗ còn muốn ở đây tuyên bố một việc vui, hy vọng mọi
người có thể cùng ăn mừng!”
“Rốt cuộc là có chuyện gì vui, Mộ trang
chủ nhanh nói a, làm cho chúng ta ở đây cũng đều cao hứng.” Bên dưới lập tức có
người phụ họa.
“Đó chính là, tại hạ đã cùng gia đình
thương lượng, quyết định đem Tiêu Hiểu gả cho tiểu nhi, ngày hôm nay cũng chính
là lễ đính hôn của tiểu nhi.”
Mọi người vừa nghe, tất cả đều nói ~ "Chúc mừng
", cái gì "Song hỷ lâm môn ", "Mộ trang chủ thực sự là hảo
phúc khí" các loại.
Tiêu Hiểu vừa nghe, oán khí vừa rồi biểu ca không chờ
mình lập tức tiêu thất, tim nàng lúc này đập đặc biệt nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn
xấu hổ đỏ bừng, cuối cùng bản thân sẽ thành tân nương của biểu ca sao? Nàng
không thể tin vào tai mình, rất sợ là mình đang nằm mơ.
Biểu hiện ngu ngốc của nàng lập tức rước
lấy một trận cười khinh bỉ của người ngồi cạng, tiểu muội muội của mình thế nào
lại phải lòng tảng băng đó. Tuy nhiên hắn cũng rất hiếu kì, muội muội chưa từng
ngại ngùng của mình hôm nay lại biết xấu hổ, cũng làm cho hắn được mở rộng tầm
mắt nha.
Chính là bầu không khí hoan hỉ còn chưa
hoãn xuống, một thanh âm lạnh lùng đã đem tâm tình vui vẻ của tất cả mọi người
đánh xuống đáy vực.
“Ai nói ta sẽ lấy nàng? Việc hôn nhân này
ta không đồng ý!”
Mộ Tịch Thịnh tức giận, tuy rằng bọn họ là
phụ mấu hẵn, nhưng mà họ căn bản không có tư cách can dự vào bất kì chuyện gì
của hắn.
Vừa nghe lời này, đoàn người òa lên như
muốn nổ tung, khuôn mặt Tiêu Hiểu lập tức trắng bệch, òa khóc chạy ra ngoài,
phu phụ Mộ Tuyệt Thiên cũng xấu hổ đứng nguyên tại chỗ, không biết phải phản
ứng như thế nào.
“Mộ Tịch Thịch, ngươi không cần quá phận!”
Mắt thấy tiểu muội yêu quý của mình bị từ
hôn trước mặt mọi người, Tiêu Kích tức chết đi được, liếc mắt trừng Mộ Tịch
Thịnh, vội chạy ra ngoài đuổi theo Tiêu Hiểu, rất sợ muội muội nhà mình xảy ra
chuyện gì ngoài ý muốn.
“Khả năng chuyện này đối với Tịch Thịnh là
quá bất ngờ, hơn nữa Tịch Thịnh còn nhỏ tuổi, việc hôn nhân cũng không cần cấp
bách, chuyện này để sau từ từ nói, mọi người mau dùng bữa trước đã kẻo thức ăn
để lâu lại nguội mất!”
Vì sợ tràng diện để nữa sẽ càng nháo đến
không thể vãn hồi, Mộ Tuyệt Thiên vội lên tiếng giảng hòa, chính là Mộ Tịch
Thịnh cũng không nể tình, lập tức quay đầu bỏ đi, mặc cho Mộ phu nhân có gọi
như thế nào cũng không thèm trả lời lấy một tiếng.
Một hồi khôi hài cứ như vậy kết thúc.
Chuyện Tiêu tiểu thư bị Thiếu trang chủ Mộ gia trang từ hôn ngay trước mặt mọi
người chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp giang hồ, Tiêu tiểu thư cũng cứ như vậy
trở thành trò cười cho thiên hạ!
…
…
P/S:
Có vẻ mọi người đều thích phụ tử niên thượng nhỉ, Phượng ta cũng rất thích. Vậy
thì…viết niên thượng thôi! ~O(∩_∩)O~ Phượng mỗ thăng đây ~~
(*) Điểm nhạc gặp kì thành: Nghĩa gần như câu “gặp dịp thì làm”, ý là hai nhà đã có sẵn mối lương duyên từ trước thì nhân cơ hội kết thêm
một mối lương duyên nữa, ta cũng không biết Việt Nam có câu nào giống thế không nên
để nguyên, cũng khá dễ hiểu mà, đúng không?
hay nha
Trả lờiXóa