Giản giới:
Trăng non khúc như mi, không có đoàn ý.
Hồng đậu bất kham nhìn, trong mắt tương tư lệ!
Chúng nhãn phách đào nguyên, người tại tâm
nhi lý. Hai đóa hoa cách trở, sớm muộn gì cũng liền cành!
….
Thần nói: “Vô Hoa, ngươi phải hiểu, đêm
tối cùng mặt trời tuy có thể gặp nhau vào lúc hoàng hôn, nhưng là vĩnh viễn vô
pháp cùng tồn tại!”
“Thần nói ta đều minh bạch, nhưng mà ta
không cam lòng, nếu như ông trời đã để chúng ta yêu nhau, vì sao cuối cùng lại
chia lìa chúng ta? Số phận đem hắn đi, cuốn vào luân hồi, chỉ để lại mình ta lẻ
loi một mình, đứng trên đám mây cao này, phủ vọng hồng trần, ngày đem mong nhớ,
chờ đợi một người mà có lẽ sẽ không bao giờ trở lại…”
“Ai ─ Mà thôi…” Thần nhìn sắc mặt kiên
quyết của Vô Hoa, bất đắc dĩ thỏa hiệp, “Một khi đã như vậy, Vô Hoa, ngươi đi
đi, chỉ mong đến lúc đó người đừng hối hận!”
“Ta sẽ không hối hận!” Ta kiên định, nhìn
chăm chú vào thần, một khắc kia, ta lần đầu tiên sau mấy trăm năm nở một nụ
cười thật lòng, biểu thị rằng ta đang hạnh phúc.
Nhìn Vô Hoa không chút do dự nhảy xuống từ
đám mây kia, chôn vùi vào muôn vạn hồng trần, thần động dung.
Người ta nói, thần là công chính vô tư,
hắn hẳn là đã công bình, đem ân ái cho trời đất định đoạt.
Làm thần, vốn không nên có tư tình, nhưng
mà đó là Vô Hoa, là nhi tử duy nhất, yêu quý nhất của hắn, nguyên lai không
biết từ lúc nào bản thân cũng đã nhiễm bụi trần thế − phong thái tài hoa,
nguyên lai cũng có những khi thần cùng người thường là như nhau, không phải vứt
bỏ tình ái, chỉ là đem tình ái chôn sâu xuống tận đáy lòng.
Nhảy xuống từ chín tầng mây, gió lạnh ở
bên tai không ngừng gào thét nhưng tâm lý của ta chưa bao giờ nhẹ nhõm đến thế.
Cho dù phải tốn bao nhiêu đời truy đuổi, nhận hết nỗi khổ trần thế, thấm chí có
vạn kiếp bất phục, ta cũng không hề hối hận, bởi vì ta biết, người ta ly ta ái…
đang càng ngày càng gần, “Tịch, chờ ta, rất nhanh, chúng ta lại có thể gặp nhau!”
Chương 1: Tìm kiếm
Thế gian đủ loại mê hoặc
Không sợ hãi, không quấy nhiễu, ta thanh
mộng
Núi cao đường xa không dứt ta
Truy tìm nụ cười tuyệt mĩ của ngươi
Trèo cao, hô một tiếng thì mới hiểu
Thủy chung chỉ vì ngươi mà đau lòng
Cúi đầu nhìn bóng hoa đang lay động
Đều là tại đông phong trêu cợt
Thế gian đủ loại mê hoặc
Đều là vì ngươi mà đoán sai
Nước cùng ánh trăng lại giao hòa
Vẽ nên bầu trời đêm thanh sạch
Sinh tử cùng đến cùng theo
Dường như dù hoa rơi lá rụng vẫn ung dung
Đương tất cả mất đi như mộng
Núi xa kia đã bị phủ đầy bụi thế gian.
…
Không biết đã tại hồng trần tìm kiếm bao
lâu, thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ để lại một kí ức, trong lòng chỉ tâm tâm
niệm niệm tìm thấy một người luôn hiện về trong mỗi giấc mơ của bản thân. Chính
là mỗi một lần hy vọng lại chỉ đổi lấy được thất vọng, thời gian dần dần lắng
đọng, phần thất vọng này ngày càng nặng nề hơn, chìm đắm dưới đáy lòng. Lẽ nào
bản thân thật sự sai lầm rồi sao? Vô Hoa cuối cùng là yên lặng tự hỏi bản thân
một câu này.
Muôn vạn hồng trần, biển người mênh mông,
muốn từ đó tìm ra một người không biết đã luân hồi đến mấy đời đâu phải chuyện
dễ, thế nhưng thần nếu đã đồng ý để bọn họ gặp lại, Vô Hoa sẽ gắng gượng dựa
vào phần tín nhiệm này để kiên trì, kiên trì…
Kiếp này, Vô Hoa đầu thai vào một trăm năm
võ lâm thế gia — Mộ gia. Làm nhi tử bảo bối của Mộ gia gia chủ đã 35 tuổi, Vô
Hoa từ nhỏ đã sống trong cuộc sống sung sướng, mọi người đều yêu quý hắn, bất
kể là yêu cầu gì cũng nhất nhất đồng ý, kể cả khi hắn muốn đem tên của mình từ
Mộ Cẩm chuyển thành Mộ Tịch Thịnh, Mộ gia gia chủ cũng không hề do dự liền đồng
ý.
Mộ Tịch Thịnh không thể nghi ngờ là một
người ưu tú khiến kẻ khác ước ao, hắn không chỉ có gia thế không ai sánh bằng,
bản thân cùng làm kẻ khác không thể soi mói, ngoại hình tuấn mĩ, thông minh
tuyệt đỉnh, võ công cái thế, gia nghiệp to lớn, còn không có ai khác tới cùng
hắn tranh gia sản… Này tất cả, tất cả, bất luận nối về cái gì hắn đều đứng hạng
nhất làm cho người ta không khỏi cảm thấy huyền diệu.
Chính là Vô Hoa cảm thấy hắn căn bản không
thuộc về thế giới này, nếu không phải là để tìm được Tịch, hắn chắc chắn sẽ
không bao giờ cùng những người này có bất luận liên quan gì. Hắn chưa bao giờ
cười, tận lực giảm thiểu tối đa cảm giác về sự tồn tại của bản thân. Hắn chỉ là
một cô hồn tự do ở thời đại này, ngoại trừ mối ràng buộc là Tịch, ai cũng không
thể làm hắn lưu lại. Hắn sở dĩ phải đem tên của mình đổi thành Mộ Tịch Thịnh là
vì muốn nhớ kĩ Tịch, hắn sợ rằng trải qua thời gian dài như thế, đến bộ dáng
của Tịch như thế nào hắn cũng quên mất.
Mộ Tuyệt Thiên nhìn nhi tử đang ngồi trên
giả sơn ở hoa viên ngắm mặt trời chiều, trong lòng dâng lên một cỗ lo sợ không
rõ nguyên nhân, đã 15 năm, tại sao hắn lại luôn lo sợ hài tử thật khó khăn mới
có được này một ngày nào đó sẽ đột nhiên vĩnh viễn biến mất. Bất luận là mình
đã cố gắng cho đứa bé này tất cả những gì nó muốn, đau nó, sủng nó, đem tất cả
yêu thương của bản thân dành cho nó, chính là cảm giác này trong lòng chưa bao
giờ vơi đi.
“Tịch Thịnh, sắc trời không còn sớm, đến
giờ ăn cơm tối rồi!” Nhìn bóng dáng cô tịch kia một lúc lâu, Mộ Tuyệt Thiên mới
lên tiếng phá vỡ thời gian yên tĩnh của Mộ Tịch Thịnh.
“Đã biết!” Liếc mắt nhìn người vừa tới, Mộ
Tịch Thịnh thản nhiên đáp lại, hắn chán ghét bị người ta cắt đứt thời gian ngắm
mặt trời chiều, cho dù là phụ thân, người cho hắn thân thể này cũng không được.
Hắn âm thầm đè nén cảm giác khó chịu xuống đáy lòng, xoay người nhảy xuống giả
sơn.
Xem ra cũng đã tới lúc ly khai, bao nhiêu
ngày tháng ở trong Mộ gia cũng không tìm hiểu được chút tin tức nào của Tịch,
ba ngày sau là tròn 15 tuổi, đã đến tuổi thành niên, cũng là lúc hắn được phép
đi ra ngoài lang bạt. Nếu như không phải cùng thần có ước định, ở mỗi kiếp,
trước khi thành niên, tuyệt đối không được ly khai gia đình ở trần thế đi tìm Tịch
thì hắn từ khi có thể bước đi đã rời khỏi rồi. “Khi đó ngươi đến một chút năng lực tự bảo vệ mình cũng không có liệu
có được không? Mà kể cả dù ngươi khi đó tìm được Tịch rồi thì liệu có thể làm
cái gì?”
“Tịch Thịnh, ba ngày sau là sinh nhật 15
tuổi, cũng là lễ thành niên của ngươi, ta nghĩ trước cùng nương ngươi thương
lượng, tổ chức cho ngươi một yến hội, trong trang cũng đã lâu không có chuyện
vui, ngươi xem thế nào?” Mộ Tuyệt Thiên trưng cầu ý kiến nhi tử.
“Tùy tiện, mọi người thấy tốt là được rồi.”
Đối với sự tình này căn bản không hề quan tâm, Mộ Tịch Thịnh lẳng lặng đi phía
sau Mộ Tuyệt Thiên. Nếu bọn họ muốn làm thì cứ để họ làm, dù sao bản thân cũng
phải ly khai, trước khi rời đi thì để họ cao hứng một chút, coi như để đền đáp
công ơn nuôi dưỡng những năm gần đây.
Đi tới, Mộ phu nhân đã lẳng lặng ngồi trên
ghế chờ sẵn, một bộ đoan trang hiền thục, tuy rằng đã hơn 40 tuổi nhưng năm
tháng lại không để lại trên mặt nàng nhiều vết tích lắm, làn da được bảo dưỡng
thỏa đáng, trang phục khéo léo, khí chất tao nhã, mặc cho là ai cũng không nhìn
ra đây là một phụ nhân tuổi đã gần xế chiều.
“Lão gia.” Thấy chồng cùng nhi tử đi đến,
Mộ phu nhân vội vã cung kính gọi một tiếng.
“Ân!” Mộ Tuyệt Thiên cũng không nói nhiều,
trực tiếp ngồi vào thượng vị thuộc về bản thân, tình cảm phu thê không phải
không hảo, chỉ là qua nhiều năm như vậy đã thành thói quen tương kính như tân,
đột nhiên vô cùng thân thiết sợ rằng trái lại không thích ứng nổi.
Mộ Tịch Thịnh nhập tọa ngay sau Mộ Tuyệt
Thiên, “Nương.” Hắn thản nhiên kêu một tiếng, không hề mang theo chút cảm tình.
Hiển nhiên Mộ phu nhân đã quen với tính
cách lạnh lùng của con trai, nhìn nhi tử ưu tú, nàng không khỏi lộ ra chút dáng
tươi cười thư thái.
“Được rồi, ăn cơm thôi!” Mộ Tuyệt Thiên ra
lệnh một tiếng, mọi người bắt đầu ăn, giữa không gian im ắng chỉ còn âm thanh
nhai nuốt thức ăn, một chút điểm thanh âm khác cũng không có.
“Đúng rồi, phu nhân —…” Mộ Tuyệt Thiên đột
nhiên đánh vỡ không khí lặng im trong phòng, Mộ phu nhân nghi hoặc quay ra nhìn
phu quân, “Ba ngày sau là sinh nhật 15 tuổi của Tịch Thịnh, ta muốn làm long
trọng một chút, dù gì lễ thành niên cũng là chuyện lớn, ngươi xem thế nào?”
“ Cũng tốt, thôn trang đã lâu chưa có
chuyện gì náo nhiệt, chỉ cần lão gia quyết định là tốt rồi.” Mộ phu nhân cho tới bây giờ chắc cũng chưa
bao giờ phản đối ý kiến của Mộ Tuyệt Thiên.
“Thế thì cứ quyết định như vậy đi, nàng đi
bảo Vương quản gia chuẩn bị một chút!”
“Vâng, lão gia”
Sau đó mọi người an tĩnh lại, tiếp tục ăn
cơm, Mộ Tịch Thịnh trong lúc đó bảo trì thái độ đạm mạc, tựa hồ sự tình bọn họ
thảo luận căn bản không có bất cứ chút quan hệ nào với mình.
…
…
P/S:
Đoạn văn mở đầu là một bài hát ta rất thích, khi chuẩn bị viết thì đột nhiên
nhớ tới – hờ ~ hờ ~ Cảm thấy lời bài hát rất hợp nên trích dẫn ra, là “Thủy Nguyệt
Đỗng Thiên, khúc mở đầu tên gọi “Tuyệt
thế”, sáng tác Đường Kiện, xướng Khắc Phàm, ai có hứng thú có thể đi tìm xem!
rất thích công si tình nha :)
Trả lờiXóavăn rất mượt, editor giỏi quá
Trả lờiXóa