Chương 5: Truy tìm?
"Tiểu bằng hữu? Kỳ thực ngài thoạt nhìn so với người ta cũng không
lớn hơn bao nhiêu!"
Tiểu Bồi trong lòng oán thầm, đương nhiên không dám nói ra, bằng không cậu
ngay lập tức có thể nếm khác biệt của cái gì gọi là chủ, cái gì gọi là tớ.
...
Hàn Nguyệt cảm giác mình như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đầu sỏ
gây nên chính là bộ mặt trắng như tượng sứ trước mặt, tú bà lớn lên y chang quả
cầu thịt còn không biết thân biết phận đi phát xuân với hắn.
Ông trời ơi, hắn cảm giác rượu cùng thức ăn của tửu quán xa hoa nhất
Nguyệt thành vừa vào bụng hôm nay đều đang rục rịch, nữ nhân này tuổi tác đã lớn
như vậy, cư nhiên còn đối với thanh niên tốt thẩm mĩ cao như hắn giở vẻ mặt mờ
ám không minh bạch, ánh mắt lia lên lia xuống làm da gà toàn thân hắn xoát xoát
rơi đầy đất!
"Ta nói mụ mụ ——" Hàn Nguyệt đau khổ giương ra khuôn mặt tuấn
tú.
"Ai, công tử, ngài có chuyện gì cứ nói, cô nương của chúng ta phân
phó, nhất định phải chiếu cố ngài thật tốt!" Khuôn mặt trang điểm cực đậm
trương ra nụ cười vặn vẹo lấy lòng, phấn trắng trên mặt lả tả bay lượn, hắn
đánh một cái rùng mình, làm chén ngọc lưu ly cứ thế rơi xuống đất.
Hàn Nguyệt sững sờ nhìn mảnh ngọc trên sàn nhà, vẻ mặt dữ tợn: "Mụ
mụ —— Ngài có thể cách ta xa một chút không?" Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi,
hận không thể từ trên người kẻ trước mặt cắn xuống một miếng thịt.
Nghiêng đầu vừa nhìn, mẹ ơi! Trong bụng một trận cuồn cuộn, nữ nhân mặt
trắng kia cư nhiên dùng nhãn thần ai oán nhìn chằm chằm vào hắn: "Công tử,
ta đốt hương liệu cho ngài, ngài trước nghỉ ngơi đi ——"
Trời ạ, bữa tiệc lớn xa hoa trong bụng khẳng định giữ không được.
Hàn Nguyệt ôm bụng bi thương nghĩ, mũi lại ngửi thấy một trận hương vị
quen thuộc.
Mạnh ngẩng đầu ——
Long Tiên Hương!
Không sai, là Long Tiên Hương —— Cái mùi vị hắn đã ngửi suốt mười năm
sao có thể nhớ nhầm được chứ.
Hàn Nguyệt tinh thần một trận hoảng hốt, nụ cười tà cùng vẻ mặt lưu manh
thường ngày cũng duy trì không được nữa.
Một trận tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, thính giác nhạy cảm nói
cho Hàn Nguyệt biết có bốn, năm người đang hướng phòng này đi tới. Hắn kinh ngạc
nhìn cửa gỗ khắc hoa lửa tinh xảo, nhãn thần trống rỗng ——
Khi đó cũng là một trận tiếng bước chân hỗn độn, cũng là một gian nhà
tinh xảo hoa lệ. Đã từng cho rằng đó là nơi bản thân hạnh phúc nhất, vì sao cuối
cùng lại biến thành lao tù vây khốn hắn?
Bên tai không bao giờ.... nữa vang lên tiếng nói thanh lãnh mà lạnh lùng
kia, cũng không còn nhìn thấy đôi con ngươi thanh nhuận trong vắt như nước suối
nữa, sẽ vào lúc hắn không nhớ được kiếm chiêu thì cười trêu hắn là kẻ ngốc, lại
vào lúc hắn trúng kịch độc thì dùng bản thân làm dược huyết vì hắn giải độc.
Sẽ không còn nữa sao?
Nụ cười châm chọc đau khổ không tự giác xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp
của Hàn Nguyệt.
Đây là tự làm bậy, không thể sống sao?
Ngón tay thon dài chăm chú bóp lấy vết tích không thể nhận ra nơi cổ tay,
ấn kí duy nhất hắn được lưu lại cũng muốn bị ông trời lấy đi?
Hàn Nguyệt ngón tay tăng thêm lực, chỗ hồng ngân hơi truyền đến đau đớn,
tựa hồ bị bóp đến xuất huyết, như vậy thì tốt rồi, như vậy..... nó vĩnh viễn
cũng sẽ không biến mất.
Trên mặt Hàn Nguyệt lại hiện ra nụ cười tà khí.
——— Hóa ra y vẫn ở bên cạnh ta.
...
Ánh nắng ấm áp tiến vào qua song cửa chiếu lên sườn mặt Hàn Nguyệt ở bên
giường, làm cho gương mặt tuấn tú bao phủ bởi một tầng ánh sáng mông lung thản
nhiên, khóe miệng toàn bộ cong lên, lộ ra vẻ tươi cười so với thường ngày càng
thêm sáng lạn, nụ cười vừa yêu mị lại mê hoặc.
Đoàn người Mộ Ti Vũ vừa tiến vào liền nhìn thấy một cảnh như vậy.
"Không muốn cười thì đừng cười, thật khó coi ——" Mộ Ti Vũ chạm
nhẹ vào hai má Hàn Nguyệt, thản nhiên nói.
Giống như bản thân mình khi đó, cũng là vui cười, chính là tươi cười lại
chưa bao giờ hiện lên trong đáy mắt.
Hàn Nguyệt sững sờ nhìn ngón tay của y, chuyển người một cái, mạnh ôm lấy
Mộ Ti Vũ, đem mặt vùi vào hõm vai y, buồn bực nói: "Ta đây chính là bộ
dáng tươi cười hoa nhường nguyệt thẹn, ngươi lại nói là khó coi? Ngươi khác muốn
xem ta còn khinh không cười cho hắn xem!"
"Xí ~" Mộ Ti Vũ vẻ mặt xem thường, thân thể lúc đầu cứng ngắc,
sau một khắc lại động tác mềm nhẹ ôm lấy vai Hàn Nguyệt, phát giác cũng không
có rộng như trong tưởng tượng, không khỏi vỗ nhẹ tấm lưng không dày rộng lắm
kia, "Ngươi cười... so với khóc còn khó coi hơn!"
Hàn Nguyệt nghe câu này, thân thể chấn động, trong mắt một trận hoảng hốt,
buông Mộ Ti Vũ ra, cúi đầu trầm mặc không lên tiếng. Bỗng nhiên ngẩng đầu, nhãn
thần kiên định: "Nam tử hán đậu hũ thối, sao có thể nói khóc là
khóc!"
Rõ ràng là bầu không khí rất ấm áp hài hòa, lại bị một trận hắc khí cường
đại áp suất cao bao phủ. Mộ Tịch Thịnh trên người toát ra áp lực kinh khủng,
làm Thập Tứ nương cùng Tiểu Bồi đi theo phía sau hắn nhất tề lùi ra sau một bước
dài. Bọn họ âm thầm may mắn vỗ ngực, nhẹ nhàng thở phào, quả nhiên giữ khoảng
cách an toàn vẫn tốt hơn.
Mộ Tịch Thịnh rất tức giận, Vũ nhi của hắn, bảo bối của hắn, cư nhiên
làm trò trước mặt hắn ôm nam nhân khác. Hắn nắm chặt hai tay, móng tay ở trong
lòng bàn tay khắc ra từng đạo hồng ngân nhưng hắn lại không có một chút cảm
giác. Nếu như không phải mình nỗ lực khắc chế, sợ rằng sau một giây hắn sẽ vọt
tới trước mặt hai người kia, cường ngạnh đem Vũ nhi kéo về trong lòng mình.
Nhưng Hàn Nguyệt vẫn bất vi sở động, vừa nói chuyện, trên mặt trái lại
giương lên tươi cười lớn hơn nữa, quay đầu đối người nào đó mặt đã đen thành
đáy nồi, đang tản ra khí áp suất cao vui cười nói: "Vừa rồi mượn bảo bối của
ngươi dùng một chút, cảm tạ!"
Mộ Tịch Thịnh ánh mắt sắc bén, con mắt nheo lại, uy thế cường đại từ giữa
hàm răng cắn chặt phát ra: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Hàn Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc: "Người địa cầu ——"
"..."
Tiểu Bồi đứng một bên chọc chọc người cọp mẹ: "Địa cầu là chỗ
nào?"
Thập Tứ nương vẻ mặt khẳng định: "Hẳn là quốc hiệu một nước Tây Vực...."
Tiểu Bồi bừng tỉnh: "Thì ra vị công tử tuấn tú này là người Tây Vực!
Thảo nào tóc lại màu lam! —— Vậy nam tử hán thì liên quan gì đến đậu hũ thối?"
Tiểu Bồi nghi hoặc.
Ngón tay oánh bạch của Thập Tứ nương khẽ vuốt cằm, híp lại hai mắt, bộ
dáng lão nhân, "Đại khái là hắn rất thích ăn đậu hũ thối thôi ——"
Hàn Nguyệt: "...."
...
Vào lúc bầu không khí trong phòng càng lúc càng quỷ dị hết sức, đột
nhiên từ dưới lầu truyền tới tiếng hừ lạnh trong trẻo nhưng không một chút nữ
tính.
"Thanh lâu các người phô trương cũng không nhỏ, cô nương cái giá thật
là lớn đến hù chết người!"
Thấy vị này rõ ràng là tới tìm người, bọn lâu la tay chân dưới lầu không
khỏi cười khổ ra tiếng. Ngày hôm nay rốt cuộc là ngày gì, quả nhiên là xuất môn
không xem hoàng lịch, thế nào toàn bộ chuyện "tốt" đều kéo nhau tới
cùng một lúc.
"Vị đại gia này, ngài xem, đây là quy củ của lâu chúng ta, hôm nay
nếu vì một mình ngài mà phá hủy, đối người khác cũng không thể giải thích sao
cho tốt!"
Tú bà số khổ sớm ở dưới đáy lòng khóc cha chửi mẹ, chính là hôm nay người
nào tới cũng cường hãn, người nào cũng đắc tội không nổi, đành phải tươi cười lấy
lòng tiến lên chào, chẳng qua tươi cười kia so với khóc còn khó coi hơn!
"Tại hạ nghe nói Thập Tứ cô nương xinh đẹp kinh người, không quản
đường xa vạn dặm đặc biệt tới thăm hỏi, không ngờ lại đóng cửa không tiếp
khách! Sợ là Thập Tứ cô nương này danh xưng hoa khôi cũng là tiếng không hợp thực
thôi!" Bạch y nam tử thanh âm thanh lãnh lạnh lùng, uy thế thản nhiên mơ hồ
tản ra.
"Nhưng mà ——" Tú bà đầu đầy mồ hôi.
"Công tử ——" Một thanh âm nữ nhân uyển chuyển từ trong sương
phòng truyền ra, cắt ngang lời tú bà, "Thập Tứ ở đây còn có một ấm tuyết
lý thanh thượng đẳng, nếu như không ngại, cùng nhau phẩm trà, như thế
nào?"
"Có gì không thể?"
Nam tử đáp lại người trên lầu.
"Kia, làm phiền mụ mụ dẫn đường!" Bạch y nam tử vẻ mặt vui vẻ.
Sương phòng Thanh lâu
"Xin hỏi công tử, là vì tìm người mà đến sao?" Giữa khói sương
lượn lờ, Thập Tứ nương phượng mâu cụp xuống, trên mặt một mảnh lãnh đạm, cũng
không nhìn ra tâm tư gì.
Người vừa tới cau mày, "Thập Tứ cô nương chỉ giáo cho?"
"Thập Tứ tự hiểu lấy, luận nhan sắc Thập Tứ không so được với công
tử, công tử thiên nhân chi tử sao lại tham luyến tục sắc của ta." Thập tứ
nương cau mày liễu, nhẹ nhàng mà thở dài: "Thân phận công tử, Thập Tứ cũng
sơ sơ đoán được một, hai phần, mong công tử nương tay cho ——"
"Thập tứ cô nương quá khiêm nhường, nghe đồn Thập Tứ cô nương không
chỉ dung nhan khuynh quốc khuynh thành, còn là kì nữ trùm khăn không mấy người
đàn ông được tiếp kiến, hôm nay may mắn được gặp, quả thực như vậy!"
Bạch y nam tử khóe miệng giương lên mỉm cười rực rỡ mỹ lệ lớn tiếng tán
thưởng, tiện tay gạt gạt nắp chén trà, tư thái tùy ý, cả người lộ ra khí chất
cao quý.
Tiếng nói thanh lệ dừng một chút, "Kia — cô nương có từng gặp một
nam tử tóc lam tự xưng Hàn Nguyệt?"
Thập tứ nương bất động thanh sắc: "Thập Tứ chưa từng bái kiến nam tử
nào tự xưng Hàn Nguyệt ——"
Bạch y nam tử con ngươi thanh nhuận trong vắt như nước suối sáng ngời, nụ
cười càng hoặc nhân, lắng nghe một chút, tiếng nói cư nhiên hơi run: "Trước
tạ ơn Thập tứ cô nương!"
Dứt lời, con ngươi thanh nhuận bỗng trở nên sắc bén, dò xét từng góc
gian phòng, hừ nhẹ một tiếng, bước nhanh tới bên đệm giường thêu hoa mẫu đơn
tinh xảo, vén vạt áo quỳ xuống, khom người, không chút nào để ý bản thân một
thân y phục sang quý, thẳng tắp nhìn chằm chằm người đang cuộn mình một góc dưới
gầm giường.
"Muốn ta động thủ hay tự mình đi ra?"
Thanh âm đã lộ ra giận tái mặt!
Hàn Nguyệt cuộn mình, hai tay ôm chặt lấy hai chân, vùi đầu vào đầu gối,
chỉ có như vậy, hắn mới có thể cảm giác được chút ấm áp trong thân thể.
Nghe được thanh âm người kia, hắn sững sờ ngẩng đầu, thấy rõ người vừa tới,
gương mặt thanh tú trong chốc lát trở nên tái nhợt, thân thể không khống chế được
run rẩy, là cao hứng hay là sợ hãi, sợ rằng cho dù là bản thân hắn cũng không
biết rõ.
Hắn vô thức gật đầu, thanh âm run rẩy phát ra giữa hai môi trắng bệch,
"Vũ Hi——"
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét