Chương 3: Mỹ nhân là người đàn bà đanh đá
"Kỳ thực hoa khôi kia ta
cũng mới chỉ gặp một lần, muốn nói giữa hai người các ngươi ai xinh đẹp hơn —— ừm,
ta là cảm thấy —— ai, mỹ nhân, ngươi chờ ta một chút ——"
Hàn Nguyệt còn đang mải lẩm bẩm,
đột nhiên vừa ngẩng đầu, phát hiện Mộ Ti Vũ đã dẫn đầu một mạch sải bước vào đại
môn Thanh lâu, xem tình hình thì căn bản người ta đã vất hắn sang một bên.
Vừa thấy tình hình này, Hàn Nguyệt
cũng vừa định theo vào nhưng không biết góc áo từ lúc nào đã bị một bàn tay kéo
lại, "Ngươi có chuyện gì?"
"Cái kia —— Chủ tử nhà chúng
ta đâu?"
Tiểu Bồi thở không ra hơi, tức giận
hỏi cái tên đã kéo tiểu chủ tử nhà cậu đi, nhìn đến tiểu lâu lịch sự tao nhã
trước mặt, đáy lòng vụt phát lạnh run.
"Vào rồi ——"
Hàn Nguyệt đưa ra một ngón tay chỉ,
tay còn chưa buông xuống, chỉ thấy mỹ nhân tiểu tư khả ái kia như một trận gió
cũng vọt vào.
"Này, ngươi chờ ta một chút!
Sao ai cũng gấp gáp như vậy?"
Hàn Nguyệt bất đắc dĩ lắc lắc tóc
mai trước trán, nhăn mặt nhún vai, cười khổ hai tiếng, bước vào theo.
...
Bên trong "Phượng các"
Thanh lâu, hương khói lượn lờ.
"Mộ công tử là lần đầu tới
Nguyệt thành?" Thanh âm uyển chuyển như tiếng chim oanh, trầm bổng nhẹ nhàng,
chậm rãi chảy vào đáy lòng người khác, quanh quẩn trong không khí.
Một nữ tử dung mạo tuyệt sắc, ưu
nhã ngồi ngay ngắn bên bàn trà làm bằng gỗ đàn hương, một đôi bàn tay mềm nhẹ
như ngọc nâng lên ấm trà tử sa(1), chậm
rãi đem nước trà từ từ rót xuống chiếc chén trước mặt.
Khói nhẹ lãng đãng vờn quanh,
mang theo một cỗ hương trà phiêu dật tản ra.
"Thập Tứ cô nương tựa hồ sớm
đã biết ta sẽ tới, ngay cả trà tuyết lý thanh ta thích nhất cũng chuẩn bị sẵn."
Mộ Tịch Thịnh khóe môi khẽ nhếch,
thưởng thức chén trà tinh xảo trong tay, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, hương trà
ưu nhã vào trong miệng chậm rãi lan tỏa, quả nhiên là trà búp Minh Tiền – tuyết
lý thanh, dùng nước suối trên núi cao chậm rãi đun, mới vào miệng thì hơi nhạt,
nuốt xuống rồi mới có vị ngọt thản nhiên, một loại trà rất tươi mát.
"Chỉ cần Mộ công tử thích là
tốt rồi!"
Thập Tứ nương tiện tay nhấc lên một
góc quần lụa mỏng phiền phức, "Không biết Mộ công tử lần này đến đây có
chuyện gì?"
Đặt chén trà xuống, Mộ Tịch Thịnh
vừa định mở miệng——
"Cô nương, không tốt, có kẻ
đến phá rối!"
Tú bà thở hổn hển đẩy ra cửa
phòng đóng chặt, từng thớ thịt trên thân thể béo núc ních như đồng loạt rung động,
gương mặt trát một tầng phấn trắng toát hiện ra, may hiện tại là ban ngày, nếu
như là buổi tối, nhất định đem người hù chết.
"Xảy ra chuyện gì?"
Thập Tứ nương mắt phượng khẽ nâng,
đôi mắt đẹp khẽ liếc qua Mộ Tịch Thịnh vẫn trầm ổn ngồi một bên, lát sau quay đầu
hỏi tú bà.
"Hừ ~ Đồ hồ ly tinh, mau cút
ra khỏi bên người cha ta ——"
Tú bà còn đang nỗ lực thở phì
phò, đột nhiên một đôi cánh tay trắng nõn nhỏ bé mạnh mẽ đem thân thể phì đại của
nàng đẩy ra một bên, tiếp theo một thân ảnh khéo léo tựa như một trận gió vọt
vào trong. Nhìn dáng vẻ hoạt kê(2)kia, mỹ
nhân trong phòng không khỏi che miệng cười khẽ.
"Ôi —— Tiểu công tử này khí
lực thật lớn nha!"
"Mụ mụ, ngươi cũng không
nhìn xem đây là công tử nhà ai, sức lực có thể không lớn sao? Được rồi mụ mụ, ở
đây không còn chuyện gì nữa, ngài cứ ra ngoài trước đi!"
Thập Tứ nương ánh mắt nghiền ngẫm
dừng lại trên gương mặt ửng đỏ của Mộ Ti Vũ, như có điều suy nghĩ.
Tú bà run rẩy từ trên mặt đất bò
dậy, ngẩng đầu nhìn quý công tử còn đang tức giận trong phòng, vừa ngắm đến
gương mặt giận dữ của tiểu công tử kia, nhất thời không có chủ ý, chỉ biết nghe
lời Thập Tứ nương, ngượng ngùng lui xuống lầu. Trong lòng suy nghĩ, người trong
phòng cũng không phải dễ trêu chọc, bản thân tốt nhất vẫn nên biết thân biết phận,
bằng không không biết lúc nào sẽ có họa giáng xuống đầu, vẫn là tránh được chút
nào hay chút đó.
"Vũ nhi, lại tức giận cái
gì?"
Hành động lần này của Mộ Ti Vũ, Mộ
Tịch Thịnh trong lòng cũng đã đoán trước, độ cong trên môi lại tăng thêm vài phần,
sủng nịch xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận, bất động thanh sắc hỏi.
"Cha, ngươi không thương ta ——"
Mộ Ti Vũ hai mắt đẫm lệ, cái miệng
nhỏ run run, tại góc độ không ai thấy hung hăng lườm Thập Tứ nương vẫn đang ngồi
bên cạnh Mộ Tịch Thịnh, cả người giống như con gấu nhỏ dính chặt lên người cha.
"Được rồi Vũ nhi, đừng tùy hứng!"
Mộ Tịch Thịnh thuận lợi đem người
lôi xuống, cười – vẻ mặt vân đạm phong khinh.
"Hừ ~"
Mộ Ti Vũ cũng không tiếp lời, chỉ
giương đôi mắt tối sầm gắt gao nhìn chằm chằm Thập Tứ nương. Từ trên xuống dưới,
trái trái phải phải, mỗi một chi tiết đều không buông tha, trực tiếp đánh giá,
vừa quan sát vừa âm thầm so sánh đối phương với mình.
Hoa khôi Thập Tứ nương, quả nhiên
không hổ là hoa khôi nổi danh, tuổi khoảng hai mươi, từng cái nâng tay nhấc
chân đều lộ ra tư thái thanh nhã.
Lúc này nàng nghiêng người trên
ghế dựa, phong tư lười biếng lại mơ hồ lộ ra khí chất mê người. Y phục một thân
lam sắc, trên đầu vấn một búi tóc, dùng một cây trâm lam sắc cố định lại, có vẻ
gọn gàng sạch sẽ.
Nếu như không tự mắt nhìn thấy
đây là Thập Tứ nương ở Phượng các, chỉ sợ nếu nói đây là thiên kim tiểu thư dưỡng
trong khuê phòng cũng có người tin.
"Thế nào, bộ dáng của ta, tiểu
thiếu gia có hài lòng không?"
Một tia tươi cười diễm lệ lơ đãng
hiện lên trên gương mặt phong hoa tuyệt đại, phượng mâu khẽ hạ, không chút nào
để ý quan sát của Mộ Ti Vũ, vẻ mặt yên ổn trầm tĩnh tiếp thu ánh mắt soi mói của
y.
"Được rồi, Vũ nhi, còn trừng
nữa đến tròng mắt cũng sẽ rớt ra ——" Mộ Tịch Thịnh bất đắc dĩ nói.
"Cha, ngươi có đúng hay
không không thương Vũ nhi? Cư nhiên bỏ ta lại nhà nghỉ, một mình chạy đến chỗ
người này!"
Mộ Ti Vũ ngẩng đầu, rất có khí thế
ngươi không trả lời ta khóc cho ngươi xem.
"Cha ở chỗ này cùng Thập Tứ
cô nương thương lượng chút sự tình, lại nói tiếp, không phải Vũ nhi muốn xem mỹ
nhân sao? Thế nào bây giờ lại không vui?"
Mộ Tịch Thịnh cười nhẹ hai tiếng,
đem Mộ Ti Vũ kéo vào lòng, chén tử sa trong tay đổi thành lọn tóc đen bóng của Mộ
Ti Vũ, ngón tay khớp xương rõ ràng khẽ niết vài cái, xoa nắn đùa bỡn, buồn cười
nhìn bình dấm chua nhỏ gương mặt chậm rãi ửng đỏ cùng trên đầu như bốc khói.
"Ta ——" Mộ Ti Vũ vừa
nghe người ta hỏi liền giống như đà điểu chôn đầu xuống, "......"
"Cái gì? Ta không có nghe
rõ!"
Mộ Ti Vũ nói lí nhí, cũng không
nghe rõ cái gì, chỉ có thể cúi thấp đầu, ghé lỗ tai sát lại nghe cho rõ.
"Đáng ghét, ta không xem, Vũ
nhi không nên xem mỹ nhân!"
Mộ Ti Vũ quyết định phá quán tử
phá suất(3), cao giọng la hét ầm
ĩ.
"Được rồi, được rồi, không
xem thì không xem!" Mộ Tịch Thịnh nhịn không được nữa, ôm bụng cười lớn,
tiếng cười trong sáng vang vọng trong Phượng các rộng ba mươi thước vuông, vẻ mặt
thường ngày góc cạnh như đao khắc cũng bất giác nhu hòa hơn.
...
"Ta tới tìm tiểu chủ tử nhà
ta, các ngươi mau cho ta vào!"
"Ở đây không cho vào!"
"Không thể nào, ta tận mắt
thấy mỹ nhân kia đi vào!"
"..."
Dưới lầu đột nhiên truyền đến
thanh âm ầm ĩ, giai nhân yếu ớt buông xuống chén trà trong tay, trước hai phụ tử
mục trừng khẩu ngốc đột nhiên không còn giữ phong phạm thục nữ, "Vụt"
một cái đứng lên, xoay người ra trước bàn trà....
"Ngày hôm nay rốt cuộc còn
có để cho người sống hay không, không một lúc nào được thanh tĩnh —"
Mộ Tịch Thịnh cùng Mộ Ti Vũ sững
sờ nhìn mỹ nhân một phút trước còn ưu nhã đoan trang, chỉ chớp mắt liền biến
thành cọp mẹ, trong lòng chỉ có một ý niệm:
"Nguyên lai mỹ nhân là người
đàn bà đanh đá!"
...
Chú thích:
(1) Ấm tử sa: Loại ấm trà cao cấp có nhiều tính chất đặc
biệt làm từ đất sét tử sa có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Google để biết
thêm chi tiết.
(2) Hoạt kê: Thư sinh gầy yếu, tay trói gà không chặt.
(3) Phá quán tử phá suất: Bình sứt chẳng cần giữ gìn,
bình đã vỡ rồi thì có vỡ thêm cũng chẳng sao, ý nói việc gì đã xảy ra rồi thì cứ
mặc kệ cho nó tiếp diễn, không thèm quan tâm đến nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét