Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

Tam thế chi phong - chương 4+5

Chương 4

Ba ngày, ba ngày kịch liệt đau đớn làm vị vương tử như sống trong ác mộng, tuy rằng dược lực cùng sốt cao làm cho y hôn mê nhưng đau xót trên thân thể ngược lại khiến cho y thanh tỉnh. Y ở trong thanh tỉnh cùng hôn mê vật lộn, giãy dụa, muốn xác định rõ mình đang ở chỗ nào, nhưng cuối cùng, một đôi tay băng lãnh lại đẩy y vào bóng tối.

Từ thác Anna trên cao nguyên Rea đi xuống cũng không phải chuyện dễ dàng gì, ngựa tuy rằng là giống tốt trăm dặm mới tìm được một nhưng thích ứng với đất Ai Cập bằng phẳng, tại đường núi gồ ghề nhỏ hẹp khó tránh khỏi có va chạm, huống chi vì tránh né truy binh bọn họ tất yếu phải chọn đường nhỏ hẻo lánh, độ khó đi càng tăng. Ngày hôm nay chạng vạng trời đổ mưa, một hồi lại cuồng phong nộ khởi, bọn họ không thể không xuống ngựa tìm một chỗ ẩn nấp tránh gió, bằng không rất có khả năng cả người cả ngựa sẽ ngã xuống khe núi, việc này làm Memphis vốn tính toán đi suốt đêm có chút khó chịu.

Đám người hầu đốt lửa, cũng cẩn thận không để các nhành cây bốc khói làm địch nhân phát hiện. Memphis ngồi sưởi ấm. Sau cơn mưa, nhiệt độ không khí giảm mạnh, chênh lệch nhiệt độ khiến Memphis vốn quen với Ai Cập quanh năm ánh dương chói lọi thật khó nhẫn nại, hắn từ trước đến nay vẫn tự xưng là dũng sĩ, chính là chênh lệch nhiệt độ tự nhiên không thể nói chơi. Nhưng hắn chú ý tới Izumin mấy ngày nay vẫn bị hắn coi như hành lý vất trên mặt đất đang nằm trong không khí rét lạnh, thân mình trong hôn mê không tự chủ được cuộn tròn lại. Hắn đá một cước, thân mình Izumin không có như trước kia tự nhiên làm ra phản ứng, như cũ gắt gao cuộn thành một đoàn, không nhúc nhích. Nhìn y hai gò má ửng hồng cũng lồng ngực dồn dập phập phồng, Mephis chung quy có chút chần chừ, chân nâng lên, lại thu trở về.

Ngày mai, ngày mai liền có thể rời khỏi biên cảnh Hittite, nếu tù binh quan trọng nhất lại bởi vì hắn xem nhẹ quá độ mà bệnh chết, không khỏi quá lãng phí một con tin trân quý. Nghĩ như thế, hắn không khỏi cười nhạo chính mình, chẳng lẽ còn phải đối đãi tốt với địch nhân hay sao? Nhưng khi thuộc hạ đưa tới lương khô cùng nước uống, hắn vẫn không tự chủ được liếc mắt nhìn Izumin, ba ngày qua, thứ duy nhất đi vào miệng người kia chỉ có thuốc an thần, trong lúc ngủ mơ có thể có cảm giác đói không? Hắn nghĩ nghĩ, cầm lương khô trong tay bóp nát đảo vào nước, nhìn lương khô chậm rãi hòa tan sánh thành nước bột dính dính, lấy ngón tay vê thử, vê lên một dung dịch lỏng dạng hồ bột, vì thế tách mở miệng Izumin lập tức rót xuống.

Người nọ bị đổ quá nhanh, vô thức sặc thành tiếng, đôi môi bị gió thổi một ngày có chút khô khốc phát ra ho khan tê tâm liệt phế, theo từng trận ho khan thân mình lại lần nữa kịch liệt run rẩy. Hắn vội vàng ngừng lại động tác, cảm thấy không hiểu sao có chút ảo não. Lại thấy hành động của mình thực buồn cười. Đường đường là Pharaoh Ai Cập, lần đầu đút thức ăn cho người khác, tù binh này thế nhưng lại không biết cảm kích. Tự nhiên, vị Pharaoh này tuyệt sẽ không nghĩ đến kỹ thuật chiếu cố người khác của mình có bao nhiêu ngu ngốc, hắn chỉ một mực hung tợn đổ tội cho người khác: "Bây giờ còn không thể động ngươi, đợi trở về Ai Cập, ngươi chờ...." Một mặt vươn tay, học động tác của con gái sông Nile từ lần trước chính mình bị thương mà nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng người nọ.

Hơn nửa ngày, Pharaoh mới nghe tiếng ho khù khụ ngừng lại, hơi nóng từ lưng người nọ vẫn lan tràn trên tay hắn, mà thân thể dưới bàn tay còn có chút run rẩy. Lông mi Izumin nhẹ nhàng rung động, ba ngày qua, đây là lần đầu tiên y có dấu hiệu chuẩn bị thanh tỉnh. Pharaoh suy xét đợi lát nữa có muốn hay không lại cho y một chén dược an thần, lại nhịn không được nhìn qua đôi môi rốt cuộc cũng khép lại kia.

Mặc dù có chút khô nứt xuất huyết, nhưng đường cong không thể nghi ngờ là cực kỳ duyên dáng, có thể tưởng tượng khi cười rộ lên sẽ giãn ra như thế nào. Memphis không khỏi tự suy nghĩ, nghĩ tới người này giống mình cũng sống an nhàn sung sướng quen rồi, ngày thường không thiếu thứ gì, một khi nghèo túng cũng tránh không được kém cỏi. Nói cho cùng, đối thủ có thể làm cho mình để ý tới phải có tài năng thế nào mới được. So với con chuột Algol vương, đầu não của Assyria quốc, Izumin này vô luận tài năng, năng lực đều là thiên chi kiêu tử, có thể khiến chính mình đau đầu lâu như vậy cũng không phải là hư danh. Nếu y ngày đó không bị thương, võ công, lực lượng so với mình là ngang nhau, tuy rằng Memphis tuyệt đối tự tin nhưng cũng không thể khinh địch, lúc này nghĩ đến, cũng không tránh khỏi có chút dính hào quang của nữ nhi sông Nile. Nếu không phải Carol nói qua với mình Izumin bị anh trai nàng gây thương tích, hắn cũng không thể tưởng tượng mình có thể dễ dàng bắt được nhược điểm của Izumin như vậy.

Vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên cực độ thỏa mãn: "Ngươi Izumin tuy là nhất đại hào kiệt, ta lại là đại thụ được thần Thái Dương chiếu cố, lại được nữ thần sông Nile gả con gái yêu cho, ngươi theo đuổi Carol nhưng trong lòng nàng lại chỉ có một mình ta. Cho dù ngươi là vương tử Hittite thì đã sao, người thần vĩnh viễn yêu thương là ta — Pharaoh Ai Cập Memphis." Một loại tự hào cực độ nảy lên trong lòng, đột nhiên đối với tù binh trước mắt cũng không chán ghét. Trên đời này, chỉ có một mình mình vĩnh viễn là chủ nhân cao nhất được trên dưới Ai Cập tôn vinh. Tồn tại của người này chỉ để làm nổi bật thêm hào quang vĩ đại của mình. Chưa thể đường đường chính chính luận võ để chiến thắng y, hiện tại nghĩ đến ngược lại có điểm chiến thắng bất minh. Đương nhiên, vị Pharaoh vĩ đại tuyệt không cho rằng mình luận võ sa sút, huống chi quá khứ chiến tranh đã sớm chứng mình Izumin chỉ có thể là bại tướng dưới tay mình.

Nghĩ như vậy, Pharaoh lấy tâm tình cực kỳ khoái trá nhìn hai hàng lông mi chỉnh tề như hai cái quạt nhỏ đang cố gắng muốn mở ra, lại cuối cùng vô lực không thể nhúc nhích, đáy lòng cảm thấy có chút thất vọng nho nhỏ. Hắn khoan dung độ lượng tha bệnh nhân từ dưới đất lên, để y nửa dựa vào ngực mình, lần nữa tách mở đôi môi hơi hơi khép lại kia, bất quá thủ pháp lần này ôn nhu hơn. Hắn từng chút từng chút, cẩn thận uy tù binh uống xong chút đồ ăn. Lần này, tù binh không có bị sặc.

Uy một hồi lâu, cơ hồ khiến Memphis mất hết kiên nhẫn, cuối cùng uy xong một phần lương khô hòa nước lạnh. Hắn buông túi nước, nhìn đôi môi hình dạng xinh đẹp lại vì thiếu nước mà vỡ ra tơ máu, đột nhiên cảm giác có chút chói mắt, không chút suy nghĩ, ngón tay thấm chút nước, lau lên đôi môi mỏng kia. Dưới ngón tay truyền đến nhiệt độ làm hắn đột nhiên ngẩn ra, kỳ lạ, tại sao lại đi chạm môi một nam nhân? Không tự chủ được, muốn rút về, nhưng ngón tay không nghe theo đại não, kìm lòng không đặng xâm nhập vào, vừa rồi chỉ lo mạnh mẽ tách mở cái miệng của y, lúc này ngón tay ở trong miệng của y quấy, phảng phất có thể phác thảo ra bên trong miệng nóng cháy mềm nhẵn, so với tơ lụa phương Đông tiến cống còn nhẵn mịn mềm nhẹ hơn, mang theo nước bọt ấm áp, phảng phất nhộn nhạo ở trong nước, bị bao vây lấy, giống như muốn hòa tan......

Đột nhiên, nơi nào đó nóng cháy lên. Chỉ trong nháy mắt, hắn có chút không thể tin nổi giật mình. Là vì quá lâu không động vào nữ nhân sao? Từ sau khi có nữ nhi sông Nile, hắn chưa từng liếc mắt nhìn nữ nhân nào khác, mà hơn một tháng nay, nàng mất tích càng làm cho thân thể hắn nôn nóng không thôi, nhưng dù có thế nào cũng không đến mức đối với một vương tử dị quốc đang hôn mê phát tình đi? Huống chi, chẳng qua là ngón tay nhẹ nhàng cắm vào cái miệng kia mà thôi, sao lại hứng lên vậy?

Chóp mũi thoảng qua mùi thơm cơ thể nhàn nhạt như có như không của nam nhân. Thật là đáng xấu hổ, nam tử Hittite chẳng lẽ cũng là yêu vật!? Memphis có chút xấu hổ lại có chút phiền não. Hắn vốn không quen tự trách mình, tự nhiên sẽ đổ tội cho người trước mặt, đều là do gia hỏa khốn kiếp này, giả vờ đáng thương! Nghĩ nghĩ, phẫn nộ lại trào lên, phanh một tiếng, tù binh bị quăng trên mặt đất, đầu đập mạnh xuống nền đất, Memphis ảo não đứng lên, một mặt suy nghĩ về sau không thể lại đối đãi rộng lượng với tù nhân. Vừa nghĩ tới, lại hướng tù binh trên mặt đất liều mạng đá một cước.


Editor muốn bạo phát: CMN, 3 ngày không ăn không uống chỉ nốc thuốc ngủ thì đến mẻ còn chết chứ đừng nói là người!!! (^^^) Mi là ngu bẩm sinh hay có luyện tập vậy hả????? TMD, Memphis, mi đi chết ngay đi để bà gả em nó cho người khác (^^^) Cái đồ tự luyến cuồng, cái đồ đạo đức giả, tự mình tinh trung thượng não nổi sắc tâm, 0 làm gì được lại đi đổ tội cho người khác, đồ !@#$^&*@#@%&*$%.....

Chương 5

Đột nhiên, tù binh trên mặt đất phát ra một tiếng hừ nhẹ nhỏ vụn, chậm rãi cong mình, nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Memphis nhìn thấy y có ý thức tự chủ. Cúi đầu vừa thầy, tù minh mở mắt, trên trán có thêm một đạo vết máu làm cho gương mặt thanh tú mang theo anh khí vừa thanh tỉnh kia có chút hủy dung. Nhưng Memphis cũng không có chú ý tới cái đó, lực chú ý của hắn đã bị đôi mắt lóe ra quang mang trong bóng đêm kia đoạt đi. Tuy rằng vừa thanh tỉnh, ý thức còn chưa có rõ ràng, nhưng thói quen cao quý bình tĩnh của một vương tử lập tức lại hiện lên trong mắt. Đó là loại ánh mắt có thể xuyên thấu linh hồn người khác, mang theo nhuệ khí bẩm sinh, ở trong đêm đen phảng phất lóe lên trong vắt sáng rọi.

Memphis không chú ý tới đây là lần đầu tiên hắn bình tĩnh xem kĩ ánh mắt người này, dĩ vãng gặp qua nhau vài lần, hoặc là hai người trong lòng đều tràn ngập ý thức đối kháng, hoặc là trên chiến trường kịch liệt vì tranh đoạt quốc thổ cùng nữ nhi sông Nile mà đánh nhau, hai đôi mắt giống như kiếm sắc tuốt khỏi vỏ cường liệt trừng nhau, chỉ hận không thể dùng ánh mắt giết chết đối phương, căn bản không có thời gian đi đánh giá tử địch cả đời mình. Nhưng hiện tại hắn cơ hồ tâm không có sát niệm, có thể chỉ đơn thuần xem xét.

Nương theo ánh lửa, hắn tinh tưởng thấy được dung mạo Izumin, lần đầu tiên phát hiện lông mi Izumin rất đẹp, ánh mắt màu hổ phách, lấp lánh lóe sáng, mắt hắn tương tự như nữ nhi sông Nile, cũng là mắt hai mí to tròn, giống như nai con. Người này, cư nhiên thực khả ái. Memphis mặt không biết sao lại có điểm hồng. Nhất định là Hittite vương tử này có ma pháp, hắn tức giận nghĩ, nặng nề hướng lên vai tù binh hung hăng đạp một cước.

Ánh mắt vừa lấy lại tiêu điểm lập tức tan rã, miệng vết thương bị đạp mạnh đau đớn khiến tù binh đột nhiên mất đi khí lực, muốn kêu lại kêu không được, liều mạng cắn chặt đôi môi đã mất đi huyết sắc, ngón tay gắt gao bám chặt mặt đất. Lúc này mới đúng, mơ hồ cảm thấy khoái cảm tàn nhẫn, Pharaoh Memphis thỏa mãn nghĩ. Đây mới là hình ảnh người chiến thắng trừng phạt tù binh bình thường. Tương lai có thể khắc lên phù điêu trong tẩm cung, ngồi trên ghế dựa bên bàn ăn, cùng nữ nhi sông Nile cười nói. Mà tù binh mê hoặc mình này, không sớm thì muộn cũng sẽ bị giải quyết, không còn có thể mê hoặc nhân tâm được nữa.

Hắn lại tàn nhẫn đạp thêm một cước.

Lúc này Izumin cơ hồ không thể thở nổi, thần kinh toàn thân đều tập trung tới miệng vết thương bị đạp lên, y từng ngụm từng ngụm hút khí, thân thể trên mặt đất không nhịn được lung lay, nhưng ngay cả như vậy, y cũng không tình nguyện hướng tử địch cúi đầu cầu xin tha thứ, mà có cầu xin cũng vô dụng, không ai có thể rõ ràng chuyện này hơn y. Thân thể y lại một lần đột phá cảnh giới chịu đựng. Biết rõ Memphis đang ở bên cạnh nhìn xuống, y lại không có cách nào khống chế thân thể vặn vẹo. Sao đó, y dứt khoát nằm tại chỗ, cố nén chờ đợi cơn đau đi qua, cơ hồ có chút ngây ngốc.

Memphis đợi một hồi, không thấy y cầu xin tha thứ, lại nghe thấy y cực lực cố nén, từ đôi môi phun ra tiếng thở dốc, hô hấp kịch liệt mà hỗn loạn, trong lòng có chút phẫn nộ lại có chút sáng tỏ. Lạnh lùng nói: "Đến lúc này còn không cầu xin tha thứ sao, Izumin vương tử?"

Hắn cố ý nói thật chậm, để cho người đang đau đớn kia nghe rõ. Nhưng Izumin chỉ trả cho hắn một tiếng hừ lạnh, lại không đáp lấy một lời. Hắn rõ ràng nhìn đến Izumin cả người nằm trong bùn đất, lưng mãnh liệt run rẩy không thẳng nổi, nhưng cư nhiên vẫn còn cao ngạo như thế. Người này không hổ là vương tử một nước, Memphis thật muốn nhìn một chút, đến cùng phải làm thế nào mới khiến y cầu xin tha thứ? Vì thế, hắn đợi người này thở dốc chậm rãi bình ổn xong, lại một lần tới tấp đạp xuống. Izumin khí lực tránh né cũng không có, chỉ có thể ngốc ở nơi đó, giữa tro bụi cùng bùn đất, hứng chịu từng cái đạp xuống. Y hận chết khuất nhục cùng đau đớn như vậy, nhưng tay chân bị trói cùng cả người đều là vết thương, nhất là miệng vết thương trên vai phải làm cho y không có lựa chọn, chỉ có thể dùng trầm mặc đối phó. Quật cường như thế cũng khiến Memphis âm thầm nhíu mày, nhưng phóng lao thì phải theo lao, hắn cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể tiếp tục hạ chân xuống. Y không khẩn cầu hắn cũng liền không khoan thứ. Loáng thoáng có cảm giác ai buông tay trước thì người đó thua. Mà hắn, Memphis, chủ nhân Ai Cập, thế nào có thể nhận thua trước một tù binh?

Cũng không biết giằng co bao lâu, ánh mắt Izumin dần dần lại mờ mịt, Memphis nhìn ra y đã chống đỡ không nổi nữa, chỉ còn vỏn vẹn dựa vào ý chí để tử kháng. Lại một lần giơ chân, Memphis do dự một chút, nhìn băng vải trên bả vai càng ngày càng đỏ đến chói mắt, nhưng rốt cuộc vẫn đạp xuống. Vương tử khẽ giật mình rồi vô pháp phản ứng tiếp. Memphis cúi người, tâm tình phức tạp nhìn tù binh này. Còn có thể tra tấn y như thế nào? Chặt ngón tay? Trước mặt quân đội Hittite thiến y? Lăng trì? Từng hình phạt hiện lên trong đầu tựa hồ đều bởi vì tù binh này không chịu khuất phục mà trở nên có chút vô vị. Hay là tìm kiếm phương thức mới, khiến y nguyện ý cầu xin tha thứ, khiến chính mình thắng lợi tới chân chính thoải mái? Hoặc là.....

Hắn nghĩ không nổi nữa, bởi vì người hầu thấp giọng bẩm báo: "Bệ hạ, gió đã nhẹ, nên lên đường."

Memphis thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem tù bình lại lần nữa rơi vào hôn mê phóng lên lưng ngựa, nghĩ nghĩ, hắn cầm lấy dược cầm máu người hầu đưa lên, ở trên người tù binh lung tung bôi một chút, lại không để ý tới ánh mắt kì dị của đám người hầu, cởi áo khoác, che nửa người trên trần trụi mà lạnh lẽo của tù binh, lại nhảy lên lưng ngựa.

Đêm thực lạnh, gió cũng rất lạnh, những ngôi sao hiện lên, nhưng bọn hắn tất yếu phải thừa dịp đêm tối gấp rút lên đường, đợi tới khi sao mai thức dậy, Ai Cập sẽ mở cửa chào đón bọn hắn. Người Hittite vẫn tìm kiếm đuổi bắt Pharaoh đã bắt đi vương tử của bọn họ, nhưng Pharaoh đã như mãnh thú về tới sơn lâm của mình.

Izumin là trước bình minh tỉnh táo lại, lần này y không bị đổ dược an thần, vết thương trên người vẫn nóng cháy, càng bởi vì trường kì nằm sấp trên lưng ngựa, chân tay bị trói, máu không thể lưu thông, dần dần chầm chậm phát đau, giống như bị một con dao từng giờ từng khắc cứa lên xương cốt, hơn nữa trên lưng ngựa xóc nảy phập phồng, tuy có đầu gối cùng đùi Memphis có thể giảm xóc nhưng mỗi một lần chấn động đều truyền tới thân mình y, bởi vậy lần này y tỉnh tương đối nhanh.

Khi tỉnh lại, y chỉ có thể nhìn thấy bóng chân ngựa không ngừng kéo dài, có chút bụi cỏ quá cao phất qua mặt y, ngẫu nhiên cũng có bụi gai cọ qua mặt, nhưng y để ý cũng không phải cái này, mặt của y cùng chân Memphis quá gần, đây mới là cái khiến y khó có thể nhẫn nại. Bôn ba nhiều ngày như vậy, Memphis cũng không có cơ hội tắm rửa, chỉ vào buổi tối hôm trước dùng nước suối kì cọ qua loa, trên giày còn mang theo máu cùng bùn. Tuy rằng trong mắt các thiếu nữ đa tình có thể là hình tượng anh hùng nhưng Izumin không thể không tận lực đem cảm giác buồn nôn áp chế xuống, bởi vì trong miệng y bị nhét vải phòng ngừa y tỉnh dậy hét lên. Hiện tại Memphis còn chưa hoàn toàn thoát ly nguy hiểm, biên giới cách ly Ai Cập và Hittite còn một bước xa, hắn không nghĩ bởi vì Hittite vương tử mà để cho truy binh biết cụ thể vị trí của mình.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét