Chương 12: Hách Liên Khởi Tô
"Mộ Ti Vũ đã bị cướp đi, là
do người của tà giáo Nguyệt Đàn làm, chủ nhân cũng phái người trên đường ngư
ông đắc lợi?"
Một nữ tử mặc cung trang màu minh
hoàng, lười biếng dựa bên cửa sổ mở rộng. Một đầu tóc dài phủ kín toàn bộ phía
sau lưng, kéo đến trên mặt đất. Nàng cúi đầu chuyên chú nhìn tờ giấy nhỏ trên
tay, nét chữ xinh đẹp, chỉ vài lời ít ỏi, lại trần thuật tin tức chính xác
không thể nghi ngờ.
Tinh tế kiểm tra lại mấy lần, nữ
tử nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý, làm cho gương mặt xinh đẹp thêm phần
tư sắc.
Nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay, vận lực,
tờ giấy trên tay thoáng chốc hóa thành tro bụi, theo làn gió ấm áp thổi qua cửa
sổ, phiêu tán vài trong không khí.
"Người đâu, truyền Khương
Quân thượng điện!"
Thanh âm mê hoặc mà không mất phần
uy nghiêm từ miệng nữ tử phun ra, xuyên qua cửa cung đóng chặt, tốc hành ra
ngoài điện.
Lập tức liền có một thanh âm đáp
lại
"Vâng, bệ hạ!"
Ngay sau đó.
"Truyền Khương Quân tiến điện!"
"Truyền Khương Quân tiến điện!"
"..."
Thanh âm trong trẻo cao vút từng
bậc từng bậc truyền xuống, ước chừng qua một khắc đồng hồ, một bóng người nhỏ
nhắn xinh xắn thẳng tắp bước nhanh tiến vào trong điện ngọc.
Được truyền gọi, Khương Quân lập
tức thay đổi chính trang, tiến cung diện thánh. Không dám có một tia chậm trễ
đi tới bên ngoài điện ngọc, sau đó chỉnh lý quần áo có hơi chút mất trật tự của
bản thân, nàng cung kính đứng lại, chờ quan truyền lệnh đi vào bẩm báo, nhận được
bệ hạ triệu hoán mới có thể tiến điện.
"Khương tướng quân, bệ hạ
truyền ngài vào!"
"A? Vâng!"
Nghe được thanh âm của quan truyền
lệnh, Khương Quân có một khắc ngây người thế nhưng lập tức phản ứng lại, rất
nhanh hoàn hồn, cất bước đi vào.
Đợi nàng tiến vào trong, quan
truyền lệnh tự giác đứng lên, đem cửa điện rất nặng nhẹ nhàng đóng kĩ, sau đó
thì lui xuống.
"Bệ hạ ——"
Nhìn nữ tử dựa bên cửa sổ liếc mắt
qua, Khương Quân lập tức khom người hạ bái, cúi đầu, lẳng lặng quỳ trên mặt đất
không dám nói thêm một lời.
"Ngươi đã đến rồi ——" Tựa như qua một
hồi mới có thanh âm yếu ớt từ trên đỉnh đầu truyền xuống, "Đứng lên
đi!"
"Vâng, bệ hạ! Không biết bệ
hạ truyền thần tới ——"
Khương Quân có chút thấp thỏm cho
nên lời nói và việc làm đều bất giác có chút cẩn thận.
"Khương Quân, ta có một nhiệm
vụ giao cho ngươi!"
Đưa tay, nhấc lên chén trà đã đặt
trên bàn một lúc lâu, nhẹ nhấp một ngụm, Hách Liên Khởi Tô không hài lòng nhíu
mày, trà để lâu nguội lạnh, tiến vào miệng liền đắng chát khiến nàng rất khó chịu!
"Bệ hạ, cần thần cho người đổi
chén trà nóng không?"
Khương Quân để ý từng nhất cử nhất
động của nữ tử liền lập tức đứng lên, muốn tiếp nhận chén trà trên tay nàng.
Ưu nhã buông chén trà xuống,
"Không cần!" Rất nhanh, nữ tử lại khôi phục vẻ lạnh lùng trước sau
như một.
Nữ tử này không phải ai khác mà
chính là nữ vương của Trục Nguyệt quốc phía nam — Hách Liên Khởi Tô.
Trục Nguyệt quốc là quốc gia duy nhất do nữ nhân nắm quyền, xã hội theo truyền
thống mẫu hệ, lấy nữ tử làm chủ. Ở quốc gia này, từ hoàng đế cho tới tướng
quân, thần tử, toàn bộ do nữ tử đảm đương, vị trí của nam tử giống y như vị trí
của nữ tử ở những quốc gia bình thường khác.
"Ngươi xem cái này!"
Đem cuộn trang trên bàn đưa tới
tay Khương Quân, Hách Liên Khởi Tô quay đầu, lẳng lặng nhìn cảnh sắc ngoài cửa
sổ, gió mát phất qua mái tóc màu lục bích của nàng, chỉ là tâm tư nàng không biết
đã bay đến nơi nào.
"Vâng ——" Hai tay cung
kính tiếp nhận cuộn tranh nữ vương truyền xuống, Khương Quân cẩn thận mở ra,
bên trên là bức họa một nam tử.
Mái tóc dài đen như mực tùy ý xõa
tung, nam tử dung nhan tuyệt mỹ, chân mày buông xuống, sóng mắt lưu chuyển lộ
ra mị hoặc nhè nhẹ. Mặc một bộ y bào màu đỏ tươi, giống như một ngọn lửa minh
diễm, đốt vào đáy lòng người khác.
"Đây là?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương
Quân thoáng chốc có chút nóng lên, mỹ nam tử như vậy nàng là lần đầu tiên nhìn
thấy, so với chúng tần phi trong hậu cung của bệ hạ không chút nào thua kém, thậm
chí còn có phần hơn, thật sự giống như tiên nhân hạ phàm!
"Lẽ
nào bệ hạ cấp cho ta xem mặt? Trời ạ, bệ hạ thực sự đối với ta quá tốt, mỹ nhân
như thế không để lại cho mình lại đưa cho ta, ta ——"
Nghĩ đến chỗ cao hứng, khuôn mặt
Khương Quân càng đỏ hơn, khóe miệng thậm chí còn trào ra dịch thể trong suốt
nào đó.
"Ngươi chảy nước miếng!"
Dội một gáo nước lạnh, một câu
nói của Hách Liên Khởi Tô thoáng chốc đem tâm trí đang bay trên chín tầng mây của
Khương Quân kéo thẳng xuống địa ngục.
"Ách ~" Nhanh tay lau
đi dịch thể bất nhã bên khóe miệng, Khương Quân quẫn bách đứng tại chỗ, không
biết nên nói cái gì.
"Người trên bức họa tên là Mộ
Ti Vũ!" Vẻ mặt Hách Liên Khởi Tô thoáng chốc hiện lên biểu tình ý tứ hàm
xúc bất minh, làm cho người ta sống lưng tê dại, tóc gáy dựng đứng, "Nhiệm
vụ lần này của ngươi là đưa y từ Cảnh quốc về! Từ nguồn tin đáng tin cậy của ta,
y hiện nằm trong tay tà giáo Nguyệt Đàn ở Cảnh quốc. Ngươi cầm tín vật của ta đến
Cảnh quốc, sẽ có người tiếp ứng ngươi!"
Một mạch phân phó hết nhiệm vụ,
Hách Liên Khởi Tô cũng không quan tâm Khương Quân đã tiếp thu chưa, đem một khối
ngọc bội khắc hình rồng và hoa lan màu tím nhét vào tay nàng. Đương nhiên, còn
không quên đem bức họa trên tay Khương Quân rút trở về. Một loạt động tác thành
thạo tự nhiên, không chút trúc trắc.
"Ta ——"
Khương Quân sững sờ tại chỗ, "Mỹ nhân tên là Mộ Ti Vũ sao?"
Trong lòng nàng chỉ cảm khái một câu như vậy.
Qua một hồi lâu, tinh tế thưởng
thức bức họa trên tay, Hách Liên Khởi Tô bỗng nhiên ngẩng đầu, phát hiện người
đáng lẽ phải lui xuống chấp hành nhiệm vụ cư nhiên vẫn còn ngốc lăng đứng tại
chỗ, vẫn duy trì động tác một tay cầm ngọc bội, một tay cầm bức họa, nhất thời
trên trán nổi gân xanh, một chưởng bắn ra.
"Khương Quân, ngươi có phải
ngại mệnh ngươi quá dài hay không!?!"
"A, cái gì? Bệ hạ, thần lập
tức đi!"
Bị tiếng gầm giận dữ của người
nào đó triệt để cứu tỉnh, không dám chần chừ thêm một giây, co chân xông ra
ngoài, động tác rất nhanh còn mang theo một trận gió, làm bức họa bày trên bàn
hơi hơi phất lên.
"Có Linh lạc được thiên hạ
sao? Lần này, có đúng hay không đến phiên Trục Nguyệt quốc chúng ta xưng bá
thiên hạ đây!"
Tinh tế vỗ về gương mặt trên bức
tranh, Hách Liên Khởi Tô ý vị thâm trường nhìn người trong bức họa, trong giọng
nói kiều mị nhiễm một cỗ hào khí xưng bá thiên hạ.
...
"Được rồi, thời gian không sớm
nữa, đi thôi!"
Nhìn sắc trời hơi trở tối, người
đeo mặt nạ bỗng nhiên đứng lên, ôm lấy Mộ Ti Vũ vẫn đang ngủ, bước nhanh chui
vào trong mã xa.
Rất nhanh, xe ngựa trong màn đêm
bao phủ cấp tốc lại bình ổn chạy về phía trước.
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét