Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2015

Tam thế chi phong - chương 10

Chương 10
Đang yên lặng cân nhắc, một viên bách(1) uống quá nhiều rượu, muốn đứng dậy đi giải quyết, cước bộ không ổn, đi qua người Izumin đang trầm tư, không để ý vấp phải chân y, ngã chúi đầu xuống đất. Izumin cả kinh, từ trong trầm tư bừng tỉnh. Người nọ hùng hùng hổ hổ từ mặt đất đứng lên, vừa thấy là vương tử địch quốc gây nên, tức giận nộ khởi, giơ tay cho y một cái tát thật mạnh. Izumin bị đánh đến bên tai ong ong, khóe miệng đổ máu, thu hồi mục quang, yên lặng nhìn chăm chú vào hắn. Viên bách tuy đang say cũng không khỏi sửng sốt, người này ăn một cái bạt tai của hắn mà khí thế không chút đi xuống. Người này quả nhiên sinh ra đã là một đế vương, hôm nay tuy bị trói không thể động đậy, song cỗ khí thế vương giả vẫn làm kẻ đã quen thói phục tùng không thể chống đỡ.
Viên bách nhìn y, lại nhìn nhìn tay mình, không biết sao có chút chột dạ, lại thình lình thấy cổ y bị xiềng xích vây khốn, thẹn quá thành giận, bất giác cười to: "Uổng cho ngươi làm một vương tử, rơi xuống bộ dạng như vậy, còn không phải là mãnh thú tiến vào lồng sắt, để một kẻ hạ nhân như ta xâm lược!" Đắc ý kéo tóc vương tử, bốp bốp hạ thêm mấy cái tát, đánh đến hai gò má Izumin rướm máu. Izumin ăn đau lại một tiếng cũng không phát ra, ánh mắt càng thêm bình tĩnh, chỉ có hận ý khắc sâu thêm. Nhìn người nọ thân hình không ổn, Izumin đột nhiên vươn một chân móc lên, người nọ nhất thời lại té ngã.
Người nọ càng thêm giận dữ, đứng dậy chửi ầm lên, thuận tay vớ một bầu rượu bên cạnh, nện lên đầu y. Đương trường vốn ồn ào náo động, ai cũng không chú ý bên này, lúc này đều bị kinh động, mọi ánh mắt đổ dồn tới. Người nọ dùng mười phần khí lực, muốn đánh Izumin đầu vỡ máu chảy, nào biết phía sau vươn đến một cánh tay, bóp chặt gáy hắn.
Người nọ còn tưởng là bằng hữu đùa mình, hùng hùng hổ hổ quay đầu lại, nhất thời cả kinh, hai đầu gối như nhũn ra muốn quỳ xuống: "Pharaoh thứ tội!" Cảm thấy còn không biết chính mình phạm tội gì mà kinh động đến ngài.
Đèn đuốc sáng ngời chiếu lên khuôn mặt tuấn mĩ vô trù của Memphis, phảng phất như thiên thần, nhưng ánh mắt hắn lại bao hàm nổi giận, gương mặt không chút biểu tình, một cỗ sát khí bức người tỏa ra. Hắn chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, tùy tay vung lên, viên bách kia liền ngã văng ra ngoài. Tất cả mọi người ngừng uống rượu, vũ nữ không dám tiếp tục múa, tiếng đàn cũng ngừng lại, tất cả mọi người chú mục nhìn lên, chỉ thấy vương giả chứa đầy phong bạo, không khí quanh mình như ngưng kết, khiến chung quanh âm thầm kinh khiếp.
Memphis đi đến trước mặt Izumin, cúi đầu nhìn y, điềm nhiên nói: "Còn có khí lực chỉnh bộ hạ của ta, xem ra là ta đối ngươi quá nhân từ, Izumin vương tử!" Cũng không đợi y trả lời, giơ chân giẫm mạnh lên vết thương mới trên đùi y. Izumin nhất thời sắc mặt trắng nhợt, thân mình bắn lên trên, cổ lại bị xiềng xích quấn chặt, kêu cũng không thể kêu thành tiếng, chỉ có thể thở gấp. Máu tươi từ miệng vết thương mới thượng dược không lâu tràn ra, theo chân chảy xuống đất, Memphis lại không nhìn y, thu hồi mục quang, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt khiến da đầu tất cả mọi người run lên, chỉ nghe hắn quát lớn: "Đây là tù binh tự tay ta bắt, trừ ta, ai cũng không thể đả thương y."
Viên bách sợ tới mức run lập cập, không ngừng dập đầu, mọi người cũng bị quân vương sở nhiếp, lần lượt quỳ xuống. Chỉ mình Minue lộ ra ánh mắt suy nghĩ sâu xa, mặt mang u sầu. Memphis lại lần nữa cúi đầu, cởi bỏ xiềng xích, một tay đem vương tử địch quốc vác lên vai, biến mất sau cửa hoa viên. Hắn rời đi một hồi lâu, mọi người mới dám tiếp tục cười nói, ai cũng không dám bàn lại chuyện vừa rồi nhưng trong lòng không gì không đoán, lúc này Pharaoh sẽ trừng phạt vị vương tử gan to bằng trời thế nào đây? Về phần vài vị nữ nhi của quan hành chính địa phương đã bị dọa đến từ nay về sau đánh mất ngưỡng mộ đối với quân chủ.
Minue thấy Pharaoh vác vương tử Hittite đi vào hoa viên, lập tức sai người chặn cửa hoa viên không cho người không liên can tiến vào. May mà từ lúc chạng vạng Pharaoh giáng lâm tới nay đã thanh lý qua một hồi, mà giờ này mọi người đều tụ tập ngoài chính đường, các nô lệ chỉ qua lại giữa hầm rượu, nhà chứa củi, phòng bếp, không ai ở hoa viên. Minue nhỏ giọng phân phó binh lính, vô luận nghe thấy cái gì cũng không được đi vào, mang theo tâm trạng thấp thỏm trở về chính đường.
Trong mắt Memphis mà nói, hoa viên này không lớn, chỉ có hoa, có cây, có hồ nước, vậy thôi. Hắn cũng không có tâm tình ngắm phong cảnh, chỉ lo cắm đầu bước đi.
Izumin đã nhiều ngày trong bụng trống trơn, bị hắn vác đi như vậy, theo bước đi gấp gáp chấn động, đã sớm đầu váng mắt hoa, xung quanh tuy là đêm tối, trước mắt lại trắng xóa một mảnh, tay chân rệu rã vô lực, tim từng đợt nhói đau, hận không thể nôn mửa, trong bụng lại không có gì để nôn ra. Chỉ cảm thấy bản thân chưa bao giờ rơi vào cảnh không ai giúp như thế, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi không tên, lại chỉ có thể cứng rắn chống đỡ. Chẳng lẽ muốn y lúc này giống như nữ nhi bị xâm phạm đánh lên lưng Memphis kêu cái gì "Ngươi làm gì? Thả ta xuống" linh tinh sao?
Hai mắt mờ mịt, hạ quyết tâm, vô luận Memphis dẫn y đến hoa viên muốn làm cái gì cũng tuyệt đối không cầu xin tha thứ. Dư quang khóe mắt liếc đến phía sau lưng Memphis, thân mình đã cực độ suy yếu lúc này chỉ cảm thấy đầu vai người này chạm vào người cũng gây đau đớn.
Nếu thân thể còn khí lực, y nhất định đã cắt động mạch cổ người này, nhưng hiện giờ dù hai tay không bị trói buộc, một tay vì vết thương trên vai sinh mủ mà không thể động đậy, một tay kia thì xương cổ tay đã nứt, chỉ có thể hao hết khí lực dùng khuỷu tay công kích phía sau lưng hắn. Memphis hơi đâu đem chút khí lực như mèo con ấy để vào mắt, vừa đến bên hồ nước, liền đem Hittite vương tử ném xuống đất, thân mình áp lên, một trận hôn thiên toàn địa chuyển mãnh liệt ập xuống. Chính hắn cũng không ý thức được hành động của mình lúc này giống y như một mao đầu tiểu tử chưa hiểu chuyện, vội vàng xao động.
Izumin cơ hồ muốn thất thanh quát to, bất đắc dĩ miệng bị hung mãnh bịt kín, miệng người nọ bừa bãi thô bạo, không thèm để ý đến y, liều mạng mở miệng đi cắn, chỉ duỗi tay nắm lấy cằm liền làm y không thể mảy may động đậy. Y cực lực muốn ngậm chặt miệng, người nọ lại điên cuồng xông tới, đầu lưỡi tựa thanh kiếm tuốt khỏi vỏ bừa bãi quấy loạn, cho dù răng nanh hai người đụng vào nhau cũng quyết không buông ra. Y vốn đã nguyên ngày chưa uống nước, trong miệng khô khốc, lúc này cảm thấy trong miệng có chút nước, kìm lòng không đậu theo phản xạ vô thức nâng đầu lưỡi lên, nhưng thấy nước bọt dần dần đầy, đột nhiên hiểu được kia là cái gì, nhất thời ghê tởm muốn phun ra, lại bị người nọ ở trong miệng mình đánh thẳng về phía trước, lại mút lại cắn, y một giây không đề phòng, lại bị người nọ hút đi đầu lưỡi, thẳng nuốt đến trong miệng của người kia, chậc chậc vài tiếng, mút đến phát ra âm thanh, lại là động cũng không thể động.
Người nọ ở trên lưỡi y nếm đến muôn vàn tư vị, lại không chịu thả ra, mút đến đầu lưỡi y sinh đau. Y trong cuộc đời chưa từng bị nhục nhã như vậy, đến cả nụ hôn với nữ nhi sông Nile cũng là nhu tình mật ý cúi người khẽ chạm, nào đã từng bị người áp dưới thân mạnh mẽ tác hôn như vậy. Cũng không biết người nọ thưởng thức đầu lưỡi y đến cùng là qua bao lâu, đến lúc y cảm thấy đầu lưỡi cũng sắp đứt người nọ mới chịu buông ra, đầu lưỡi lại mạnh mẽ đem nước bọt đẩy xuống, nhiều đến nỗi y không thể khép miệng, bị bắt nuốt vào, chỉ cảm thấy trong ngực từng trận phun trào sắp thổ huyết.
Mà trên người y, có một đôi tay nam nhân vội vàng, mang theo vết chai mỏng do trường kì cầm kiếm, rõ ràng hằn vết trên da thịt, từ cổ áo luồn vào bên trong, vội vàng chung quanh sờ soạng. Y cả người chấn động, người nọ không ngờ đụng đến đầu vú, sờ soạng một chút quanh nhũ lôi, liền dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy kéo lên, dùng lực mạnh như thể muốn đem đầu nhũ kéo rách khỏi lồng ngực bằng phẳng mà gầy yếu.
 Izumin vừa chán ghét vừa khẩn trương, kinh hoảng đến toàn thân run lên, cơ thịt cứng lại đến muốn vỡ toang, não bộ sung huyết, cái gì cũng không thể nghĩ ra, chỉ có thể theo bản năng tránh né, lại bị người nọ tầng tầng xoa nắn, không chút dung tình. Những vết thương nhỏ trên người bị thân thể người nọ nặng nề cọ xát, hung hăng kích thích. Ở hạ thân, cái thứ ngày ấy đã thấy qua liền tuyệt đối không muốn nhớ lại đã hoàn toàn đứng thẳng, giống như một thanh giáo đồng thẳng tắp đâm vào người y. Cách một lớp vải dệt, y có thể cảm nhận thứ dục vọng kia là cỡ nào tráng kiện. Cảm giác đau đớn, nhục nhã, cuồng nộ, tuyệt vọng đồng loạt tràn lên, yết hầu tanh tanh, muốn thổ huyết, lại phát giác người nọ đã đem lưỡi cùng miệng y cắn rách, đến máu cũng bị liếm đi.
Nếu có thể ngất đi thì tốt rồi, thế nhưng ở sâu trong nội tâm, y không muốn ngất xỉu, không muốn bản thân giống như nữ nhân vô ý thức nằm đó tùy người xâm lược. Y cực lực cuộn tròn thân thể, muốn nâng đầu gối đập thẳng vào dục vọng của người nọ, nhưng người này lại chặn eo y, chân quấn lấy chân y, cánh tay cuồng nhiệt vây khốn y, mà da thịt người nọ càng ngày càng nóng cũng khiến y càng ngày càng kinh hoàng. Một nam nhân toàn thân đầy vết máu cùng bụi đất có cái gì hảo ôm, y không nghĩ ra được, cũng vô pháp nghĩ. Dưới ánh trăng, y nỗ lực trợn to mắt, muốn nhìn rõ gương mặt của kẻ đang kề sát mình, nhưng bị úp bóng, y chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt thị huyết như sư tử đang chằm chằm nhìn con mồi.
(1) Viên bách: Quân đội Ai Cập cổ được chia thành nhiều đội, mỗi đội 100 người, được chỉ huy bởi một viên bách, là đơn vị chiến thuật chính của quân đội.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét