Chương 11
Memphis cảm thấy chính mình nhất định điên rồi, đối
mặt với giai nhân tuyệt sắc lại ghét bỏ hương vị trên người nàng, đi hoài niệm
hương vị của nam nhân đã bốn ngày không tắm rửa, bị tro bụi cùng vết máu bao phủ
ngồi trên sàn nhà kia. Đáng chết, thực sự đáng chết! Mùi thơm cơ thể đáng chết
kia, phảng phất như ngửi thấy sẽ khiến người phát điên! Khi hắn bị nhốt giữa một
đống oanh oanh yến yến, nhìn thấy người nọ bị thuộc hạ của chính mình đánh, lập
tức liền phẫn nộ đến không thể khống chế!
Đây là người của hắn! Phải xác nhận cho kẻ khác,
đây là người của hắn! Izumin y là tù binh của hắn, của Pharaoh Ai Cập Memphis!
Giết y cũng được, ngược y cũng được, đánh y cũng được, tha cho y cũng được, tất
cả đều thuộc về quyền lực của Memphis hắn! Ai chạm vào y, hắn, Memphis liền giết
kẻ đó!
Memphis không biết mình dùng bao nhiêu đại lực khống
chế mới không xuống tay giết chết bộ hạ ngày thường tận tâm và trung thành với
mình kia! Hắn chỉ biết, nếu không làm gì đó, chính mình sẽ bạo phát trước!
Vì thế, hắn tại đây, trong vườn, đè nặng lên nam
nhân đáng giận kia. Tay hắn không chịu theo ý thức bản thân khống chế dọc theo
ngực người nọ đụng xuống eo, miệng lưỡi của hắn cùng thân mình hắn càng muốn
chiếm lấy nam nhân này không buông.
Kỳ thực tư vị này cũng không quá tốt đẹp, môi người
nọ thời gian dài thiếu nước, cảm giác khô nứt rất rõ ràng, bên trong miệng cũng
khô khốc, không còn ôn dịch mê hồn ngày ấy khi ngón tay đi vào sờ soạng, liếm
lên thậm chí có thể nói là vô vị, nhưng không biết vì cái gì, Memphis không muốn
cũng không thể buông ra, hắn si mê miệng của kẻ đồng dạng là nam nhân này, đầu
lưỡi của nam nhân này, thậm chí nam nhân này so với hắn còn lớn hơn hai tuổi.
Lưỡi hắn mô phỏng động tác tính giao cắm vào miệng nam nhân, hận không thể vĩnh
viễn đem y áp dưới thân.
Làn da người này trải qua bốn ngày dầm mưa dãi nắng
cùng thiếu nước, bịt kín bụi đất dơ bẩn, tay sờ lên không còn cảm giác tốt như
mấy ngày trước, thân hình gầy đi trông thấy làm xương cốt nhô lên, phần eo sờ tới
cùng không còn thoải mái như mấy ngày trước, hắn kìm lòng không đậu nghĩ:
"Về sau phải dưỡng y béo lên chút."
Ngón tay lại lần nữa không chịu khống chế đụng đến
rốn, tại con mắt nho nhỏ kia nổi ý xấu dùng lực chọc một chút, bên tai bất ngờ
lại nghe được hô hấp người kia đột nhiên dồn dập. Hắn nâng mắt, đem mỗi một biểu
tình của người kia đều thu vào trong tầm nhìn, khuất nhục, bất đắc dĩ, xấu hổ,
thống khổ, mỗi một tia biểu tình đều phức tạp như vậy, lại..... khả ái dụ hoặc
nói không nên lời. Y là người của hắn, cười là của hắn, khóc là của hắn, nước mắt
là của hắn, thanh âm là của hắn, mỗi phân mỗi tấc đều là của hắn, không cho bất
luận kẻ nào nhìn thấy, ngay cả hô hấp của y cũng là của hắn, cho dù y muốn hô hấp
cũng phải được hắn cho phép.
Memphis không lưu ý hô hấp chính mình cũng đồng dạng
dồn dập, nhịp tim đập mạnh cũng không kém người dưới thân. Ngón tay hắn không
biết mệt tại trong mắt rốn người nọ chuyển động, mỗi một lần cố ý đâm chọc đều
khiến eo người nọ cứng lại, mà cổ họng chính hắn cũng càng căng thẳng. Hắn một
tay còn lại xoa nắn đầu vú người nọ, hết kéo lại nhu lại niết, cho dù dưới ánh
trăng ban đêm cũng có thể thấy màu sắc biến đổi. Nhìn người nọ thần tình căm hận
nằm dưới thân mình nhưng ánh mắt tức giận lại từ từ phủ sương mù, tuy rằng
vương tử chỉ là do giãy dụa thoát lực cộng thêm hô hấp bị giam cầm mà dẫn đến
thần trí dần dần hôn ám, nhưng Pharaoh lại tự chủ trương giải thích là bị hôn
thành như vậy.
Cảm giác thành tựu trong một khắc kia tuyệt không
thua gì đánh hạ mười bảy, mười tám thành thị, không, so với năm đó thiêu hủy hải
cảng Hittite, đoạt lại nữ nhi sông Nile còn sảng khoái hơn! Nghĩ đến nữ nhi
sông Nile, Pharaoh trong nháy mắt thất thần, từ thân thể vương tử đang bị gắt
gao giữ chặt ngẩng đầu lên, vương tử chiếm được cơ hội thở dốc, cuối cùng thần
trí thanh tỉnh một chút, không rõ ràng cho lắm nhanh chóng hít từng ngụm khí lớn,
vội vàng xoay đầu sang một bên né tránh đợt công kích tiếp theo, nhưng Pharaoh
yên lặng nhìn y.
Dưới ánh trăng, người này thực sự rất đẹp. Thậm chí
Memphis chưa từng gặp qua mỹ nhân như vậy. Kia vài vệt bụi đất, kia vài vết
máu, đều dường như không tồn tại. Nữ thần ánh trăng như có như không dao động
trên người y, phủ lên người y một tầng ánh sáng bạc. Y nằm ngửa, uổng công vô
ích ý đồ tránh đi ánh mắt Pharaoh, nửa người trên quần áo đã tán loạn, lộ ra da
thịt bị ánh trăng nhuộm màu oánh bạch, mấy ngày đói khát lại làm mất đi vẻ sáng
bóng, Pharaoh bất giác có chút thương tiếc, ngón tay chậm lại, tại trên ngực y
nhẹ nhàng hoạt động.
Izumin khó nhịn ý đồ muốn chuyển nghiêng mình không
để hắn đạt được nhưng Pharaoh đột nhiên cúi đầu xuống, tại trên đầu vú y mút nhẹ
một cái, Izumin cứng đờ người, nhịn xuống tiếng quát to sắp vọt ra khỏi miệng,
liều mạng muốn tránh đi, Pharaoh lại lần nữa ngẩng đầu, ánh mắt so với vừa rồi
nhu hòa hơn bao nhiêu, cơ hồ là si mê nhìn y. Một đầu tóc trắng thanh khiết cuộn
sóng phất phơ tản hai bên gương mặt, từng lọn tóc hỗn loạn vung vẩy, vết thương
trên trán ngược lại khiến hình dáng vốn tuấn mỹ tăng thêm một tia đáng thương.
Vương tử không phát giác ánh mắt chính mình đã ướt át, khóe mắt đọng một hạt
châu sắp rơi xuống, phát hiện Pharaoh đang nhìn chằm chằm hai mắt mình mới lập
tức bừng tỉnh, liều mạng trợn mắt muốn bức nước mắt trở về.
Pharaoh chỉ cảm thấy ngực ầm một tiếng, có cái gì
đó đứt vỡ, không tự chủ được cúi đầu xuống, một tay chặt chẽ cố định mặt
Izumin, đầu lưỡi nhẹ như không lướt qua khóe mắt y, đem giọt lệ chưa kịp rơi xuống
thu đi. Mằn mặn, này là nhân tâm thống khổ đi. Pharaoh vô thanh hỏi chính mình,
yêu nữ nhi sông Nile, hắn thế nào lại bị một nam nhân địch quốc hấp dẫn, lại
như thế nào làm ra sự tình vớ vẩn như thế này? Vậy —— thả người này, hay là vẫn
tiếp tục làm?
Hắn đã không thể suy nghĩ, trong lòng bất tri bất
giác than một tiếng, tay đi đến bên eo người nọ, xé mạnh, khố quần kiểu Ai Cập
Izumin mới thay hôm qua roẹt một tiếng mở tung. Hắn không chuyển mắt nhìn chằm
chằm eo người nọ, hắn vốn tưởng rằng chính mình khi nhìn đến thứ tượng trưng
nam tính kia sẽ cảm thấy không thích hợp, nhưng mà...... không có. Hạ thể người
nọ cũng không khiến hắn chán ghét, ngược lại, khí cụ run run trốn trong bụi cỏ,
giống như chủ nhân của nó, không chịu ngẩng đầu khiến hắn trong lòng thương tiếc.
Hắn mơ màng nhìn chằm chằm chỗ đó, cảm giác hết thảy những chuyện này đều vớ vẩn
vô cùng, nhưng lại không cách nào khống chế chính mình.
Rốt cuộc, hắn vươn tay, muốn chạm đến dục vọng mẫn
cảm giấu ở nơi sâu nhất của người nọ.
Lại nghe thấy người nọ cúi đầu nói: "Memphis,
nghĩ tới nữ nhi sông Nile, van cầu ngươi, nghĩ tới nữ nhi sông Nile."
Izumin dùng khí lực lớn nhất trong cuộc đời nói ra
những lời này, hướng địch nhân cầu khẩn vốn là chuyện y có chết cũng không muốn
làm, nhưng nếu có thể dùng ngôn ngữ để đối phương buông tay, y không thể nào nhẫn
được bị dụ hoặc. Khi nói ra những lời kia, thân thể y run rẩy như lá khô trước
gió, nhưng nói xong, y lại bình tĩnh lại, nằm dưới ánh trăng, nằm trong hoa
viên một thành phố thuộc biên cảnh đế quốc Ai Cập, nằm trong cái bẫy mà nữ thần
Ishtar thiết đặt, chờ đợi vận mệnh phán quyết.
Đúng vậy, Memphis nghĩ, ta có nghĩ tới nữ nhi sông
Nile, thế nhưng ta làm sao có thể giải thích chuyện trước mắt đây? Hắn không thể
giải thích, càng không muốn đi giải thích, cách ngoài ngàn dặm, nữ nhi sông
Nile tóc vàng tung bay vụt qua, từ khi gặp nhau đến nay, những chuyện trải qua
cùng nàng hắn đã sớm khắc sâu vào đáy lòng, nhưng hắn không thể giải thích chuyện
trước mắt, cũng như không thể giải thích dục vọng dưới hạ thân, loại dục vọng vớ
vẩn như vậy, tráng thịnh như vậy, lại đột ngột, sâu sắc như vậy.
Hắn cảm kích, hắn cảm kích nữ nhi sông Nile đã xuất
hiện trong sinh mệnh của hắn, hắn cảm kích nàng — Carol đã khiến hắn minh bạch
ý nghĩa của tình yêu, thế nhưng việc này thì giải thích sao đây, như thế nào giải
thích dục vọng của hắn đối với nam nhân dưới thân này? Một tù binh không cam
nguyện đang chờ đợi hắn quyết định, mà hắn trong một khắc lại không thể quyết
đoán, không thể bỏ qua cũng vô pháp tiếp tục. Không có ai khác rõ hơn hắn trong
mắt Carol, tình yêu không thể dung chứa một hạt cát, không có ai so với hắn
càng rõ hơn mê luyến vương tử địch quốc là một việc đáng xấu hổ, nhưng.... hắn
không thể đỉnh chỉ dục vọng đang kêu gào, cũng như hắn không thể nhìn vào tâm
chính mình.
Gió thực lặng, tại bên trong hoa viên, dưới bóng
cây keo, cây chà là, cây cói giấy, hoa sen trắng, thời gian tựa hồ vĩnh viễn cô
đọng, trong một khắc Memphis cảm thấy chính mình sẽ vĩnh viễn lún sâu, Izumin
cũng cảm thấy thời khắc này kéo dài thật nặng nề, đột nhiên, một thanh âm kì dị
vang lên.
Izumin thân mình đã đói khát đến quá mức chịu đựng,
rốt cuộc nhịn không được khẩn cầu chủ nhân giải cứu, phát ra kháng nghị.
Bất quá, có lẽ được giải cứu là Memphis mới đúng. Hắn
mới đầu nghe tiếng "cô cô" kì quái kia còn mờ mịt không hiểu, sau đó
rốt cuộc hiểu ra nó phát ra từ trong bụng Izumin. Từ nhỏ sinh hoạt trong hoàn cảnh
đầy đủ nhưng không phải là kẻ không biết kiến thức thường thức, nhìn người dưới
thân dạ dày phập phồng mà tứ chi đột nhiên kịch liệt run rẩy, khí tức tán loạn,
hắn cảm thấy sáng tỏ.
Là đói lâu lắm rồi đi. Lúc này Pharaoh luôn sống an
nhàn sung sướng mới ý thức được người này đã bao nhiêu lâu không ăn gì. Hắn ngồi
dậy, theo bản năng ôm sát eo Izumin đỡ y ngồi bên dưới tàng cây, lặng nhìn ánh
mắt hàm chứa thống khổ của y, nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày nhíu chặt, nhẹ giọng
nói: "Chờ ta."
Sau đó Memphis đứng dậy, ly khai. Nếu lúc này
Izumin còn có khí lực, chắc chắn sẽ cân nhắc cách đào tẩu, chung quy bốn ngày
qua, đây là lần duy nhất y không bị bất cứ dây thừng hay xiềng xích nào cột lấy,
nhưng y đã bị dạ dày trống rỗng tra tấn đến cả người vô lực, đói đến đầu váng mắt
hoa, thân mình đã không còn khí lực phát ra rên rỉ. Trong bóng đêm vang lên tiếng
ếch kêu, hồ nước yên tĩnh tựa hồ chỉ còn lại một mình y, trong mắt y phản chiếu
mặt nước lấp lánh, cười khổ nghĩ: Cả đời này, cảnh tượng yên bình như vậy y khó
có thể thực hiện đi. Nhưng lập tức liền ôm chặt bụng, khí tức hỗn loạn ngã lăn
ra đất.
Không biết qua bao lâu, trên thực tế chỉ là một khắc
ngắn ngủi, nhưng Izumin cảm thấy như đã trải qua vô hạn, Memphis trở lại bên
người y, cánh tay hữu lực đem y đỡ dậy. Y tựa vào khuỷu tay người nọ, tiếp đó,
một chén sữa trâu ấm áp được đặt bên môi, mọi tế bào trong cơ thể đều bởi vì ngửi
thấy mùi hương thức ăn mà nhảy nhót. Memphis hơi mang xin lỗi nói: "Minue
nói ngươi lâu lắm không ăn cái gì, chỉ có thể uống thức ăn lỏng trước...."
Y cái gì cũng không nghe thấy, tham lam nuốt xuống thức ăn đã lâu mới được đụng
đến. Memphis không nói gì thêm, chỉ ôn nhu dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt phía sau
lưng y, phòng ngừa y nuốt quá nhanh mà sặc.
Một chén sữa trâu rất nhanh liền uống xong, Memphis
nhìn y bộ dáng dư vị chưa hết, ngẩn người, vươn tay lau đi vệt nước bên môi y.
Y run lên, quay đầu tránh đi, nhưng đói bụng lâu như vậy nào có dễ dàng thỏa
mãn như thế, rất muốn lại thêm một chén, quay đầu lại, tiếp đón ánh mắt
Memphis, lại cường ngạnh nhịn xuống. Ánh mắt Memphis đen như biển đêm, sâu
không lường được, chỉ mang chút suy nghĩ lặng nhìn y đã khiến y một trận tim đập
nhanh, rụt lui sang bên cạnh.
Memphis như không có việc gì chuyển mắt, lại đem cả
người y ôm ngồi lên chân mình, đặt trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Minue nói
ngươi một lần không thể uống quá nhiều, chốc nữa lại uống." Cũng không giải
thích tiếp cái gì, chỉ lẳng lặng nhìn mái tóc dài của y.
Izumin trong lòng như đứng đống lửa, như ngồi đống
than, lúc này mới phát hiện thứ này nọ của người kia còn chưa có mềm xuống, da
thịt trắng trợn tiếp xúc, thứ đó cứng cứng như cũ chọc vào người y, trong lòng
cực độ không thích hợp nhưng cũng không dám nhúc nhích, liền ngay cả hô hấp
cũng tận lực kiềm chế, chỉ e không cẩn thận liền chọc đến người nọ. Thật vất vả
mới khiến Memphis dời đi lực chú ý, Izumin cũng không ngu đến độ tự đem mình
dâng tới cửa, hai người vẫn đều duy trì trầm mặc. Memphis có khi ngẩng đầu nhìn
sao trời, có khi sờ sờ tóc người trong lòng, trong lúc nhất thời, yên lặng suy
nghĩ rất nhiều, nhưng tựa hồ chính hắn cũng không rõ bản thân đến cùng đang
nghĩ cái gì.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét