Chương 39:
Nguyền rủa – phản kháng?
*tám nhảm*: Ta đang chuẩn bị quà mừng 1tr view, đam YunJae nhá, ai muốn đọc thì chăm lượn nhà ta đi nhá, nhá, nhá, nhá! =))
"Ta là thật, ngươi là giả!"
"Ta là thật, ngươi mới là giả!"
"Ngươi là đồ yêu tinh, dám
giả trang ta, ngươi biết ta là ai không?"
(Vài
câu đối thoại này có phải cảm thấy vạn phần quen tai hay không? Được rồi, chính
là lời kịch của Tây du kí! Chỉ là do tình huống giống nhau, không tính là sao
chép đi!)
"Ta phải hỏi ngươi mới đúng!
Rốt cuộc ngươi từ đâu đến? Giả trang ta không nói, còn chiếm lấy vị trí của ta,
đoạt đi Vô Hoa của ta!"
Tịch Viễn ôm lấy một cánh tay của
Mộ Tịch Thịnh, chăm chú ôm trong ngực, còn như thị uy hướng Mộ Ti Vũ lắc lắc.
"A, ngươi buông ra cho
ta!" Mộ Ti Vũ thét chói tai xông lên phía trước, "Không cho phép
ngươi chạm vào cha ta, cha là của ta!" Mắt thấy cánh tay kia không thể cướp
về, lập tức cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém mà ôm lấy cánh tay còn lại.
Mộ Tịch Thịnh cũng không biết nên
phản ứng như thế nào, chỉ ngây ngốc nhìn hai người họ đoạt đến đoạt đi. Vừa rồi
bởi vì khiếp sợ, hắn không phát hiện ra, bây giờ tinh tế xem lại mới cảm thấy,
hai người này không phải là chỉ giống nhau như đúc mà căn bản vốn là một người!
Vô luận là vẻ ngoài, thanh âm, hơi thở, quan trọng nhất là linh hồn kia đều rõ
ràng biểu hiện, bọn họ đều là Tịch Viễn.
Nhưng lạ nhất là ở chỗ Tịch Viễn
rõ ràng chỉ có một, thế nào lại biến thành hai người? Trời ạ, đầu của hắn muốn
nổ ra rồi. Tuy nói thanh âm bảo bối rất êm tai, hắn cũng nghe hoài không chán,
chính là nếu như có hai thanh êm cứ duy trì liên tục líu ríu bên tai ngươi, ai
cũng chịu không nổi.
"Cha, ngươi nói, tên này là
giả có đúng hay không?"
"Vô Hoa, nó mới là giả!"
Cái này hay rồi, hai người tìm
không ra nguyên cớ, bắt đầu tìm Mộ Tịch Thịnh phân xử, làm cho hắn không biết
phải làm sao.
"Các ngươi, hai người các
ngươi đều là thực!"
"Làm sao có thể!"
"Làm sao có thể!"
Lúc này, ăn ý tốt đẹp lại bắt đầu
phát huy, giống như có tâm linh cảm ứng, hai người trăm miệng một lời lớn tiếng
chất vấn, hung hăng liếc mắt trừng đối phương, rất có tư thế cá chết lưới rách,
quyết tranh đoạt đúng sai đến cùng.
Mạc Cơ tạm thời nhàn nhã đứng một
bên xem náo nhiệt. Trò diễn này đúng là rất vui, "Vô Hoa, lần này ngươi thảm rồi! Mình có cần đi lên bồi thêm một
cước không? Có vẻ là chủ ý không tồi!" Bất quá, suy nghĩ một chút, Mạc
Cơ cũng thôi, quên đi, vẫn là đừng giao du với kẻ xấu, bản thân chỉ cần ngồi một
bên xem là tốt rồi.
Bầu không khí căng thẳng, ai cũng
không để ý tới ai. Hai cánh tay Mộ Tịch Thịnh giống như đồ vật bị sống chết ôm
chặt cứng, động cũng không thể động, có muốn đưa tay vỗ trán cũng không thể.
"Trời ạ! Rốt cuộc ta đã tạo cái nghiệt gì? Không phải chỉ là yêu một
người thôi sao? Sao phải đối với ta như vậy?"
Lúc này ngoại trừ ngửa mặt lên trời
hét thầm trong lòng, tức giận mắng ông trời không có mắt, Mộ Tịch Thịnh thật
đúng là không biết làm gì.
Cơ mà, tốt xấu gì giờ cũng là đêm
tháng 7, cho dù là đêm khuya, không phải quá nóng, gió nhẹ phe phẩy, thổi đến
nhân tâm thư sướng nhưng ba người thời gian dài áp vào nhau, không nóng cũng bị
ấp cho nóng. Hơn nữa chung quanh còn có muỗi thường thường bay lượn trước mắt,
vo ve kêu, thỉnh thoảng hút của ngươi một miếng máu a gì gì đó, quả thực là cực
hình.
"Cái kia, ta nói, Vũ nhi,
chúng ta vào nhà chậm rãi nói chuyện có được hay không?"
"Ngươi kêu ai?"
"Hừ, không nghe thấy sao?
Cha kêu Vũ nhi, đương nhiên là ta, chẳng nhẽ lại là tên hàng giả nhà
ngươi!"
"Ngươi mới là giả, còn dám ở
trước mặt ta kiêu ngạo, xem ta có đánh chết ngươi không!"
Tịch Viễn vươn tay, làm bộ sẽ vỗ
một cái lên đầu Mộ Ti Vũ.
"Được rồi, bảo bối, không
nên náo loạn, trước đem sự tình giải quyết rồi tái ầm ĩ có được hay
không?"
Một tay túm lấy cánh tay vươn lên
của Tịch Viễn, Mộ Tịch Thịnh có chút bất đắc dĩ thở dài, sau đó cứng rắn túm lấy
hai tên oan gia kéo vào căn phòng trước mặt.
"Cái kia... bảo bối, cánh
tay của ta mỏi quá, có thể...."
Dè dặt cười cười, tâm Mộ Tịch Thịnh
đều nhanh nôn ra máu rồi. Bản thân hắn đã bao lâu chưa từng bi thảm như thế
này? Giờ thì hay rồi, không chỉ tính cách càng ngày càng bà mụ, nói năng cũng
trở nên khúm núm, lẽ nào đây là dấu hiệu bị vợ quản nghiêm?
A, phi phi phi, hắn mới không có
cái gì bị vợ quản nghiêm, đó là biểu hiện thương yêu lão bà của nam nhân tốt!
"Ngươi bỏ ra đi, không thấy
cha ta nói cánh tay mỏi sao?"
"Cánh tay Vô Hoa mỏi là vì
ngươi, ngươi buông ra mới đúng!"
"Là ngươi, ngươi là kẻ xấu!"
"Ngươi mới là...."
"Được rồi, đều buông tay cho
ta!"
Một tiếng rống to hơn, Mộ Tịch Thịnh
thể hiện tôn nghiêm của nam nhân, đuôi lông mày nhếch lên, nhìn biểu tình dại
ra của hai người, trong lòng cũng không biết là tư vị gì.
"Thật đẹp trai a.... Cha,
ngươi vừa rồi như vậy thực sự là đẹp trai đến ngây người!"
"Vô Hoa, ngươi vĩnh viễn đều
là đẹp trai như thế!"
Mắt hai người đồng thời hóa thành
hình trái tim, vẻ mặt mê trai nhìn Mộ Tịch Thịnh, khiến cho người nào đó có
chút xấu hổ cúi đầu.
"Một đám ngu ngốc, quả nhiên
là vật họp theo loài!"
Mạc Cơ chua ngoa nói, đại khái là
con cáo không ăn được nho thì chê nho xanh(1), tâm tính quấy
phá!
"Được rồi, giờ không phải
lúc nói những thứ vô dụng này, chúng ta tới bàn một chút, nguyên nhân vì sao mà
lại có tới hai Tịch Viễn!"
Mạc Cơ nói xong xông lên phía trước,
một tay kéo Mộ Tịch Thịnh đến bên người, cách xa hai tên sát tinh kia. Hừ,
trong lòng minh bạch, y là cố ý đấy, thì sao nào, dù cho đối diện là hai đôi mắt
trừng trừng phẫn nộ, y vẫn rất thảnh thơi, tuyệt không quan tâm.
"Được rồi, bảo bối, nghĩ kĩ
lại xem, ngươi năm đó đầu thai có phải có vấn đề gì hay không?"
Tùy ý đẩy cánh tay như bạch tuộc
của Mạc Cơ ra, tâm Mộ Tịch Thịnh hiện chỉ để ý đến chuyện của hai người này, những
thứ khác trước đều bỏ qua một bên.
"A.... Không nhớ rõ, hình
như không có chuyện gì cả!" Tịch Viễn chống cằm, thực sự suy nghĩ một hồi,
"Đúng rồi, thật ra lần hạ chú nguyền rủa hình như có điểm gì là lạ!"
Đột nhiên y kêu to, biểu tình cả
kinh, giống như hài tử không chịu lớn, phi thường khả ái.
"Nguyền rủa? Ngươi nguyền rủa
ai?"
Sao lại liên quan gì đến nguyền rủa?
Vì sao trong lòng lại có loại dự cảm bất hảo? Mộ Tịch Thịnh hiện tại chỉ thấy đầu
đau quá, cảm giác vô lực lan tràn toàn thân.
"Không, không, ta không có
nguyền rủa ai!"
Mạnh lắc đầu, ý tứ giấu đầu hở
đuôi không cần nói cũng biết, còn khiến cho Mộ Ti Vũ ngồi bên cạnh tâm sinh hiếu
kì nhìn sang.
"Được rồi, để ta nói cho!
Ngươi đương thời không phải là vì yêu hận tình thù nên mới nguyền rủa người ta
sao? Việc này có gì mà phải giấu!"
Này tuyệt đối không phải trả thù,
chỉ là Mạc Cơ xem không vừa mắt thôi. Mạc Cơ y đâu phải là loại người bụng dạ hẹp
hòi gì, chẳng qua người đắc tội y cũng không thể sống tốt.
"Không cho phép nói, ngươi
dám nói, ta giết ngươi!"
"Xí ~ Ta hôm nay cứ nói đấy,
ta xem ngươi dám làm gì ta!" Đây là trắng trợn khiêu khích nha! "Vô
Hoa, để ta nói cho ngươi, sự tình là như vậy, khi đó $&(*Y^%&... rồi...$E^&*^(*^....
rồi lại @#$%#$%^.... cuối cùng $^%#@$^....được rồi, ngươi hiểu chưa?"
Một trận huyên thuyên, Mạc Cơ đem
toàn bộ chuyện lớn nhỏ thuật lại, thậm chí còn phát huy công lực thêm mắm dặm
muối, đem Tịch Viễn đắp nặn thành một nam nhân ghen tị, lòng dạ chật hẹp, bụng
dạ hẹp hòi, hơn nữa còn yêu nữ vương kia đến muốn sống muốn chết. Này mà ở thời
bây giờ, sẽ biến thành kẻ bị mọi người phỉ báng nha! Nhưng mà, xác thực mà nói,
lời kể rất sinh động!
"Là vậy sao?"
Vẻ mặt Mộ Tịch Thịnh thoáng chốc
âm sầm, liếc mắt nhìn Tịch Viễn, rất có tư thế biểu hiện ngươi dám nói đúng, ta
chết cho ngươi xem.
"Ách ~ Kỳ thực... đại bộ phận
chính là như vậy! Nhưng mà... chính là.... ta......"
"Được rồi, không cần giải
thích. Ngươi không biết giải thích chính là che giấu sao?" Mộ Ti Vũ ở một
bên nhàn nhã dội thêm một gáo nước lạnh, "Ta nói cho rõ ràng, cũng bởi vì
cái chú nguyền rủa chết tiệt kia của ngươi, không chỉ biến nhà người ta thành
bán hồn, chính mình cũng biến thành bán hồn!"
"Ngươi xác định? Nhưng mà
căn bản đoán không ra a!"
"Vậy ngươi nói xem chuyện gì
xảy ra, vì sao ta lại biến thành hai người?"
Bên trong lại lâm vào trầm mặc, cả
bọn đều là biểu tình suy nghĩ sâu xa. Hiện tại khả năng lớn nhất chính là lời
nguyền rủa cổ quái kia, nhưng mà nếu thật là vì nguyền rủa thì tại sao cả hai
người họ đều có linh hồn hoàn chỉnh mà không phải là bán hồn giống như Hách
Liên Khởi Tô cũng Khương Quân?
"Đáng ghét, hiện tại Mặc
Châu lại mất đi cảm ứng, bằng không nàng hiểu biết nhiều như vậy, nhất định sẽ
biết."
"Mặc Châu? Đó là cái
gì?" Mạc Cơ vẻ mặt hiếu kỳ hỏi.
"Không phải là chuyện ngươi
nên hỏi, cẩn thận biết nhiều chết sớm!"
"Keo kiệt, nói cho ta biết một
chút cũng sẽ không chết! Hừ, là ai a?"
"Được rồi, các ngươi đừng ầm
ĩ nữa, ta đau đầu!"
Nhìn Mộ Ti Vũ cùng Mạc Cơ lại bắt
đầu cãi nhau, Tịch Viễn bất đắc dĩ lên tiếng ngăn cản, chính là đầu thực sự đau
quá! Tầm mắt bắt đầu không rõ, trước khi ngã xuống, tựa hồ còn thấy được vài vẻ
mặt lo lắng.
"Tịch Viễn..."
"Cha, ta cũng đau quá!"
Không hề có dấu hiệu đoán trước, Mộ
Ti Vũ cũng ngã xuống, biểu tình thống khổ.
"Vũ nhi..."
Vì sao lại như vậy? Tê tâm liệt
phế gào lớn, đôi mắt Mộ Tịch Thịnh đều biến đỏ.
...
Chú thích:
(1) Con
cáo không ăn được nho thì chê nho xanh: Lấy ý từ truyện ngụ ngôn Con cáo và chùm nho của Aesop. Câu chuyện kể về một
con cáo đói sau khi không tìm được cách nào để với tới chùm nho chín treo trên
cây đã bỏ cuộc và nói: "Nho còn xanh lắm!", ý chỉ những người không thể có được thứ mình muốn nên tỏ ý chê bai nó. Ở
đây là Mạc Cơ không có được anh Thịnh nên chê luôn cả bọn là vật họp theo loài
=))
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét