Chương 40: Tịch diệt
Hai người cứ như vậy
không có dấu hiệu báo trước ngã xuống, hai mắt nhắm chặt, mặc cho Mộ Tịch Thịnh
có đau đớn gọi như thế nào cũng không tỉnh.
"Vũ nhi,
ngươi mau tỉnh, tỉnh! Làm sao vậy? Đừng dọa cha! Mau đứng lên, ngươi lại nghịch
ngợm rồi!"
Lãnh tĩnh ung dung
trước sau như một biến mất, thật vất vả hai người mới về lại bên nhau, Mộ Tịch
Thịnh lúc này không chịu nổi một chút bất an mảy may nào. Ngược lại Mạc Cơ lại
ngoài ý muốn bình tĩnh, y chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt Tịch Viễn, kiểm
tra tình huống một chút, sau đó lại tới trước mặt Mộ Ti Vũ, tỉ mỉ nhìn.
Hai người đều
không có chỗ nào không ổn, cho dù trước khi ngã xuống có kêu đau đầu nhưng trên
nét mặt lại là biểu tình hạnh phúc, không có một chút thống khổ cùng bất an,
xem ra không khỏi có chút quỷ dị. Khóe miệng nhẹ nâng, cong thành một độ cung
duyên dáng, giống như chỉ đang an tường ngủ.
"Bộ dạng bọn
họ rất kì quái, lại cũng không nói lên được là làm sao vậy?"
Dưới ánh mắt tha
thiết chờ đợi của Mộ Tịch Thịnh, Mạc Cơ chậm rãi nói ra kết luận của bản thân.
Thực ra theo lý thuyết, Mộ Tịch Thịnh hẳn phải so với Mạc Cơ rõ ràng tình huống
trước đây hơn nhưng quan tâm quá sẽ bị loạn, hắn trái lại không nghĩ ra cái gì,
cả người như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ xoay quanh.
"Ngươi nói,
có đúng hay không cùng chú nguyền rủa của Tịch Viễn năm đó có liên quan?"
"Hiện tại xem
ra, khả năng rất lớn. Chẳng qua chú nguyền rủa kia rất lạ, ta sống hơn vạn năm,
cho tới giờ cũng chưa từng thấy qua, rốt cuộc Tịch Viễn từ chỗ nào biết được?"
"Ta cũng chưa
từng nghe Tịch Viễn nói qua. Hơn nữa Tịch Viễn vốn căn bản không giỏi về thuật
nguyền rủa, sở trường của y là pháp thuật trị liệu!"
"Ừm, xem ra cần
phải điều tra thêm!" Mạc Cơ sờ sờ cái cằm trơn bóng, một bộ lão thần nói
xong, "Đúng rồi, Vô Hoa, ngươi trước đi xem Trục Nguyệt nữ vương cùng tướng
quân kia xem, có thể từ trên người các nàng tìm ra chút manh mối!"
Nghĩ đến cũng chỉ
có thể như vậy, Mộ Tịch Thịnh chậm rãi gật đầu.
Hai người cẩn thận
đem Mộ Ti Vũ cùng Tịch Viễn chuyển lên giường, đồng thời ở trên người hai bọn họ
thiết lập kết giới dày đặc, trước khi đi, Mộ Tịch Thịnh vẫn không yên lòng, lại
tăng thêm một kết giới ẩn thân, không chỉ giấu đi thân ảnh bọn họ mà cả hơi thở
cũng ẩn giấu triệt để. Hiện tại đừng nói thần nhân yêu quái, cho dù có đem Thần
từ trên thượng vị kia đến chỉ sợ cũng không phát hiện nổi tung tích của bọn họ.
"Được rồi,
không phải chỉ rời đi một lúc thôi sao, ngươi làm gì mà úp trái ba tầng, phải
ba tầng như vậy? Ngươi cũng không sợ đem hai người bọn họ tù túng đến chết à? Đừng
để đến lúc người ngoài không vào được, người bên trong cũng không ra được, chỉ
khiến người ta chê cười!"
"Câm miệng,
ta muốn làm như thế nào là chuyện của ta, không tới phiên ngươi soi mói!"
Mạc Cơ vô luận
châm chọc khiêu khích như thế nào, Mộ Tịch Thịnh cũng bất vi sở động, bàn tay
thi hành ấn chú không có dừng, trái lại còn chuyển động nhanh hơn, chỉ một lát
sau, lại có vài kết giới hoàn thành, phải nói, thật đúng là tường đồng vách sắt.
"Được rồi, có
thể đi được chưa? Đại gia!"
"Được rồi,
ngươi đi trước dẫn đường!"
"Vâng
———" Mạc Cơ nhìn xung quanh, trong miệng nhỏ giọng nói thầm, "Xì ~ Tiểu
gia ta trước kia nhất định mắt bị mù mới coi trọng tên gia hỏa như vậy! Nhưng
mà hắn vốn không phải như thế a, quả thực là bộ dạng anh tuấn tiêu sái, lãnh khốc
vô tình, thế nào vừa đến nhân gian thì liền thay đổi? Từ một người lãnh khốc đẹp
trai biến thành một nam nhân con mẹ nó gà mẹ(1) không ai bằng!"
"Ngươi đang
nói thầm cái gì đó? Còn không mau chút, ta không có nhiều thời gian rảnh chơi
đùa với ngươi!"
"Vâng, vâng,
đại gia, bên này, xin mời!"
Làm một tư thế mời
cung kính, Mạc Cơ tức giận nhìn trời, không khỏi đảo một cái bạch nhãn, dẫn Mộ
Tịch Thịnh tới Thiên điện.
Dọc theo đường đi,
bọn họ không muốn gặp phiền phức cho nên đều thi triển thuật ẩn thân, không mất
bao lâu đã tới Thiên điện. Cho dù đêm muộn, đèn đuốc trong điện vẫn sáng trưng,
nhưng lạ là lại không có người hầu hạ, trong điện vắng vẻ, chỉ còn Hách Liên Khởi
Tô vẫn hôn mê nằm trên giường cùng Hách Liên Khởi Nhiên canh giữ bên cạnh đã ngủ
mất.
Trong điện rất
tĩnh, chỉ nghe thấy thanh âm đèn cháy phát sinh tiếng lách tách rất nhỏ, lư
hương cửu đỉnh tinh xảo đốt huân hương thanh nhã, khói nhẹ từ từ lượn lờ bay
lên, phát ra mùi hương say lòng người.
Chậm rãi tới gần
trước giường, Mạc Cơ thi hành tĩnh thuật đưa Hách Liên Khởi Nhiên tới cạnh cửa
sổ, Mộ Tịch Thịnh thuận thế đứng trên đầu giường.
Đối với Hách Liên
Khởi Nhiên, trong lòng hắn vẫn còn khúc mắc. Tuy nói Mộ Ti Vũ bảo hắn không nên
truy cứu, dù sao ai cũng vì chủ nhân của mình, hơn nữa nàng cuối cùng cũng thả Mộ
Ti Vũ về nhưng mọi việc không có đơn giản như vậy. Không hề liếc mắt nhìn Hách
Liên Khởi Nhiên, chỉ chuyên tâm nhìn Hách Liên Khởi Tô nằm trên giường, cảm xúc
trong lòng giống y như ngoài mặt, Mộ Tịch Thịnh hít sâu một hơi, đè xuống phẫn
nộ trong lòng rồi mới tỉ mỉ kiểm tra.
"Thế nào? Ta
xem qua, hẳn là một loại yêu thuật gì đó nhưng lấy công lực hiện nay của ta
không có cách nào cởi ra."
"Đúng vậy, là Tịch diệt!"
"Tịch diệt? Là cái gì?"
"Được rồi, không nên hỏi nhiều như vậy, ta trước giúp nàng cởi
phong ấn của Tịch diệt, sau đó từ từ nói!"
Mộ Tịch Thịnh không nói nửa lời, lập tức khoanh chân ngồi lên long sang,
đem Hách Liên Khởi Tô từ trong ổ chăn đỡ lên. Hít thở một hơi thật sâu, Mộ Tịch
Thịnh nhắm mắt lại, hai lòng bàn tay hướng lên trời, tựa như đang ngồi thiền.
Qua một hồi lâu mới thấy hắn có động tác. Hai mắt mở ra, lóe quang mang
lợi hại, hai tay hợp thành chữ thập, ấn theo trận đồ bát quái di chuyển, động
tác càng lúc càng nhanh. Một hình người nho nhỏ màu trắng từ từ mọc lên giữa trận
đồ thái cực, từ từ lên cao tới đỉnh đầu Hách Liên Khởi Tô mới dừng lại, giống
như có ý thức, theo quỹ đạo vận hành, cuối cùng chui vào trong đầu nàng, biến mất.
Bỗng nhiên, khí sắc tái nhợt của Hách Liên Khởi Tô có chuyển biến tốt đẹp,
sắc mặt trắng nhợt bắt đầu hồng lên, ngay cả đôi môi xanh tím cũng khôi phục
màu sắc bình thường.
"Đừng ———"
Một tiếng rên rỉ yếu ớt truyền ra, Hách Liên Khởi Tô chậm rãi mở mắt
nhưng Mộ Tịch Thịnh lập tức hạ một chú hôn mê làm cho nàng lại chìm vào mộng đẹp.
"Thực sự tỉnh, đừng bảo là ngươi nói đúng chứ?"
Mạc Cơ huých huých Mộ Tịch Thịnh, lập tức bị hắn xem thường né tránh
không nói, còn vẻ mặt ghét bỏ lấy tay dùng sức xoa nắn chỗ vừa bị đụng vào, giống
như sợ nhiễm bệnh gì đó.
"Ngươi, cố ý ——!"
"Được rồi, nếu Tịch diệt của nàng đã được cởi bỏ, chúng ta quay về
đi xem Vũ nhi thế nào!"
Nói xong cũng không thèm nhìn lại Mạc Cơ, tự mình nhanh chóng nhảy ra
ngoài. Mạc Cơ nhìn đến trợn trừng mắt, không cam lòng dậm chân, cũng nhanh
chóng đuổi theo, bất quá trước khi rời đi cũng không quên cởi bỏ ấn thuật trên
người hai tỷ muội kia.
...
"Đây là đâu? Ta rốt cuộc làm sao vậy?"
Khương Quân nỗ lực mở ra mí mắt nặng trĩu, ánh sang yếu ớt làm con mắt
có chút đau đớn, nước mắt cũng không khống chế được chảy xuống.
.
"Ngươi tỉnh, ngươi cuối cùng cũng tỉnh!"
Bích Anh vẻ mặt khiếp sợ nhào tới trên người Khương Quân, làm cho Khương
Quân còn đang mơ màng triệt để tỉnh lại. Đây rốt cuộc là làm sao? Nàng thế nào
không nhớ mình từ lúc nào lại thân thiết với lão bà bà này như vậy?
"Ta, ta đang ở đâu?"
"Đương nhiên là phòng của ta, mấy ngày nay ngươi vẫn chiếm dụng giường
của ta! Được rồi, ngươi đã tỉnh, như vậy hẳn là bệ hạ cũng đã tỉnh!"
Tự mình nói xong, Bích Anh không đợi Khương Quân có phản ứng liền chạy
như bay ra ngoài, mục tiêu thẳng hướng Thiên điện.
Rất nhanh vọt tới ngoài điện, nàng cũng không chờ người thông truyền,
khó có được thất thố vọt đi vào.
"Công chúa, Khương Quân nàng, nàng ——"
Lời còn chưa nói hết đã nghẹn trong cổ, con mắt Bích Anh mở thật to,
nhìn hai gương mặt giống hệt nhau trên giường, nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt
không biết làm sao.
"Được rồi, ngươi không cần nói ta cũng biết, Khương Quân tỉnh. Bởi
vì a tỷ cũng đã tỉnh!"
Hách Liên Khởi Nhiên cười vui vẻ, cái chén bưng trong tay lần thứ hai
đưa đến bên miệng Hách Liên Khởi Tô, hết sức chuyên chú giúp nàng uống nước, động
tác vô cùng thân thiết làm hai má Hách Liên Khởi Nhiên không khỏi đỏ ửng.
"Cảm tạ trời đất, thực sự là thần linh phù hộ, bệ hạ cuối cùng
không có việc gì! Đây quả thực là phúc của Trục Nguyệt!"
"Được rồi, Bích Anh, đừng ở chỗ này luyên thuyên nữa! A tỷ vừa mới
tỉnh, thân thể còn rất yếu, ngươi xuống trước đi, thuận tiện hảo hảo chiếu cố Khương
Quân, ngày mai ta còn có chuyện hỏi nàng!"
"Vâng, công chúa, lão nô trở về!"
Hai tỷ muội nhìn Bích Anh một đường cúi đầu đi ra ngoài, không khỏi lắc
lắc đầu, người này, thực sự là càng già càng thẹn thùng.
"Được rồi, A Nhiên, mấy ngày nay muội cũng mệt muốn chết rồi, mau về
nghỉ ngơi đi!"
"Không cần, muội ngày hôm nay phải bồi a tỷ!"
"Muội nha, hài tử không chịu lớn!"
Kỳ thực Hách Liên Khởi Tô làm sao không biết, Hách Liên Khởi Nhiên chỉ
là sợ nàng lại ngủ rồi không tỉnh mà thôi. Nói thật ra, nàng bây giờ cũng thực
sự là không dám ngủ, hai tỷ muội đều mang theo tâm sự nằm trên giường, cả hai đều
nhắm mắt lại, giả bộ ngủ say.
...
"Không có khả năng, ta rõ ràng hạ nhiều kết giới như vậy, người sao
có thể biến mất?"
Giường nhỏ bên trong căn phòng hạ một tầng lại một tầng kết giới, không
có một tia vết tích tổn hại, chỉ là Mộ Ti Vũ cùng Tịch Viễn nằm trong đó lại
triệt để tiêu thất.
Mạc Cơ trong lòng bất an, bọn họ tựa hồ đang đi vào một cái bẫy.
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét