Chương 26
*Than thở* A ~~~ Nghĩ mãi mà không biết
nên dùng xưng hô trong chương này như thế nào. Từ đầu truyện tới giờ Thiên Ái mới
chỉ có đối thoại với Lạc, Lý cùng viện trưởng nãi nãi, không hề có người ngoài.
Giờ để xưng hô với bọn kia là "ngươi – ta" thì không hợp với hệ thống
xưng hô từ đầu đến giờ, để "các người – tôi" thì vất, không hợp ngữ cảnh,
mà để "tao – chúng mày" thì không hợp với nhân vật..... Thôi, để
"tao – chúng mày" trước đã, ai có ý kiến gì thì comment để ta sửa,
ok?
Người kia nói
xong, mọi người xung quanh cười vang, Thiên Ái bị người cười nhạo, lại bị đẩy
ngã ngồi xuống mặt đất ướt nước, đồng phục cũng đã ướt sũng, cậu chậm rãi đứng
lên, áp lực vô hình phát ra, "Nói xong chưa? Hừ... Cho bọn mày ba phần nể
mặt bọn mày liền muốn xây nhà trên đầu tao sao? Hử?"
"Mày, mày
muốn làm gì? Bọn tao có mười mấy người, bọn tao không sợ mày!"
Nghe được người
nọ lớn tiếng nói, Thiên Ái tà ác cười cười, nụ cười vừa tà ác vừa tràn ngập tự
tin này là cậu học từ hai người họ, xem ra đã học rất thành thục! Nhìn nụ cười
kì dị mang theo quyết đoán của cậu, hơn nữa cho dù toàn thân ướt đẫm cũng không
chút nào che giấu khí chất cao quý phát ra làm bọn người xung quanh đều có chút
sợ, thối lui về phía sau.
"Làm gì? Hừ...
Tao chả muốn làm gì hết, chúng mày cũng không xứng nói chuyện với tao, chỉ nghe
lời nói đã biết chỉ số thông minh cùng gia giáo như thế nào, chỉ biết ỷ vào gia
thế tốt, tao xem a.... không có cha mẹ ở nhà, bọn mày ra đường so với tên ăn
mày còn không bằng. Haizzz ~~~ Không nói chuyện với chúng mày nữa, thực sự
là... . . . lãng phí nước bọt, buồn chán!"
Thiên Ái nói
xong, tuy rằng toàn thân ướt đẫm, thế nhưng cả người giống như có thêm khí chất
quý tộc ưu nhã không gì sánh được, giống như quẫn cảnh cũng không thể làm cậu
khuất phục. Thiên Ái cao ngạo đứng dậy, thoải mái chậm rãi rời khỏi, đám người
xung quanh đều bởi lời nói của cậu mà toàn bộ ngốc lăng, không biết phản ứng ra
sao, cũng không ai ngăn cản cậu.
Hai người đứng
ngoài nghe được lời của Thiên Ái cũng lập tức động dung, đây là vợ của bọn họ! Cao
quý không gì sánh được lại thật mê người, hai người đều đi ra khỏi chỗ tối,
Thiên Ái thấy bọn họ liền thu hồi vẻ mặt cao quý bất khả xâm phạm, vui vẻ cười
nói, "Lạc, Lý, chúng ta rời khỏi đây đi! Bằng cấp em tới trường khác thi
là được! Em không muốn phải tiếp tục học cùng đám... "đồ vật này nọ"
kia!"
Thiên Ái mỉm cười
nói, ngữ khí mang theo làm nũng, hai người kia sao có thể từ chối, song song nửa
quỳ xuống trước mặt cậu, mỗi người nắm một bàn tay của cậu, nhẹ nhàng hạ xuống
một nụ hôn, song song nói: "Nếu như đây là mong muốn của em, chúng ta sẽ
giúp em đạt thành, vợ của chúng ta!"
Hai người họ
nói, Thiên Ái cũng không ngăn cản, để mặc cho bản thân phóng túng bừa bãi một lần,
cao hứng nở nụ cười, hiểu được hành động này thể hiện hai người họ đã triệt để
bị cậu mê hoặc, như vậy... thật tốt! Thiên Ái vui vẻ nghĩ, "Đi thôi! Lạc,
Lý!"
Thiên Ái đi lên
trước, hai người cũng chầm chậm đi theo, lưu lại một đám người đang há hốc mồm...
. . .
Về tới phòng,
Thiên Ái dưới nhãn thần lửa nóng của hai người, mị hoặc cởi bỏ bộ đồng phục ướt
đẫm, động tác phi thường ưu nhã, mang theo một chút hồn nhiên cùng xấu hổ, đem
hai người xem đến thở gấp, dục vọng cũng thành thực ngẩng đầu lên. Thiên Ái cười
cười nhìn hai người đang cố nhẫn nhịn, cậu chính là cố ý muốn kích thích họ như
vậy.
Nhịn xuống ngượng
ngùng trong lòng, Thiên Ái run run cởi bỏ quần lót, quay mặt nhìn họ,
"Anh, các anh còn không mau nhanh lên! Em chủ động còn chưa đủ sao?"
Biểu tình xấu hổ
mang theo mị hoặc, thân thể trắng nõn hơi phiếm hồng, còn có ngữ khí làm nũng
khả ái đều làm hai người không thể khống chế, nghe lời mời gọi của Thiên Ái,
đương nhiên vì nghĩa bất dung lột bỏ quần áo trên người. Thiên Ái thấy thân thể
hai người từ từ lõa lồ, rắn chắc nhưng không quá cơ bắp, mỗi một tấc da thịt đều
cường ngạnh hữu lực.
"Được rồi!
Phi thường tốt, Ái Ái lần đầu tiên chủ động như vậy! Ha hả... Chúng ta thực cao
hứng...."
"Tiểu Ái,
em như vậy, lại không thể xuống giường rồi!"
Hai người đùa
giỡn nói, song song lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhắm phía Thiên Ái. Lạc
Tư ôm lấy cậu, hai người họ mặc kệ thân thể xích lõa, động tác vẫn cao quý như
vương tử. Lý Ân mở cửa phòng tắm, bên trong 24h đều có sẵn nước ấm.
Đem Thiên Ái đặt
vào trong nước, hai người cũng bước vào. Lạc Tư ôm lấy Thiên Ái, vô cùng thân
thiết ở trên cần cổ cậu hạ xuống mấy nụ hôn, mút mạnh một chút, thẳng đến khi
trên cần cổ tuyết trắng mịn màng hiện lên mấy vết hồng. Lý Ân thấy thế, bất mãn
nhìn Lạc Tư. Lạc Tư cười cười, chỉ chỉ trước ngực Thiên Ái, Lý Ân lập tức nhào
tới, ở trên lồng ngực cậu hung hăng đánh dấu.
Bị hai người
tranh nhau "thưởng thức", Thiên Ái không nói gì nhìn cử động ấu trĩ của
hai kẻ kia, chẳng qua tuy rằng ấu trĩ nhưng lại làm tâm cậu ngọt ngào không gì
sánh được, "A.... được rồi..... đừng mút nữa.... ân......"
Nhẹ nhàng thở hổn
hển, trên mặt nước tạo nên từng đợt sóng gợn, bị hai người hôn môi, cảm giác tê
dại làm Thiên Ái không khỏi hừ nhẹ, như có chút xin khoan dung, thế nhưng hai
người đã dục vọng bừng bừng phấn chấn kia căn bản là vô pháp ngăn cản!
"Ái Ái.....
Ngoan, để chúng ta tới một lần, thực sự! Một lần là tốt rồi!"
Lý Ân nói làm Thiên
Ái có chút hoài nghi, "Hửm?.... Thực sự.... một lần thôi?..... Ừ..."
"Tiểu Ái,
em cũng không hy vọng chúng ta nhẫn khổ cực như thế, đúng không?"
Trên hai gương
mặt tuấn mỹ mang theo dục vọng vô pháp khống chế, Thiên Ái có chút mềm lòng,
"A..... Được rồi.... Chỉ một lần.... A a... . . . Lạc..... Lý.... . .Không
nên...... đâu...... A a... .. . ..."
Cố lên ta ơi, sắp hoàn rồi!!!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét