Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2016

[Quà 1tr view] [Đam mỹ YunJae] Bỏ cà rốt đi

Bỏ cà rốt đi

Tên gốc: 把胡萝卜拿开Đem cà rốt lấy khai
By: bowv tiu (Ta không chắc đây có đúng là tên tác giả không vì bản raw cũng là repost nhưng vì không biết nên thôi, raw thế nào ta ghi thế ấy)
Thể loại: 1x1, đoản văn, ngọt, hơi H
CP: Trịnh Duẫn Hạo x Kim Tại Trung (YunJae)
Tình trạng: Hoàn

Quà mừng 1tr view, cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhà ta, đọc truyện vui vẻ! *\(^_^)/*
Cà rốt t.1
"Ya, Trịnh Duẫn Hạo, em không phải đã nói với anh rồi sao? Không được kén ăn!"
Kim Tại Trung thực sự có điểm tức giận. Ngày hôm qua cũng như vậy, một nồi lẩu đầy thịt dê cùng cà rốt, ăn hết bữa cũng không thấy người đối diện gắp một miếng cà rốt. Hôm nay phải bắt anh ấy ăn thêm mấy miếng, sao có thể chỉ ăn thịt không, dinh dưỡng phải cân đối, thân thể mới tốt. Nghĩ vậy, Tại Trung lại bỏ vào trong bát Duẫn Hạo vài miếng cà rốt.
"π_π Tại Trung, người ta không thích ăn cà rốt, không ăn đâu."
Nhìn trong bát một đống màu cam chóe, Trịnh Duẫn Hạo nghẹn miệng, nhịn không được làm nũng với lão bà nhà mình.
"Không được, hôm nay phải ăn hết bát này!"
Kim Tại Trung trừng mắt, bắt đầu hạ tử lệnh.
"Nhưng mà..."
Trịnh Duẫn Hạo để không phải ăn cà rốt còn muốn cự tuyệt một chút nhưng nhìn mắt Tại Trung trừng lớn thêm vài phần lại đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng, anh thật sợ lão bà tức giận nha!
Kim Tại Trung rửa xong bát quay lại phòng ăn, nhìn Trịnh Duẫn Hạo dùng đũa xiên một xiên cà rốt một hồi ngửi ngửi, một hồi nhìn nhìn, mặt đều sắp phồng thành cái bánh bao nhưng vẫn không có vẻ gì muốn ăn, không khỏi cảm thán nam nhân nhà mình thật moe(1) nha!
Cố gắng nhịn xuống ý muốn véo lên cái má kia, Kim Tại Trung đi đến đối diện Duẫn Hạo, cầm lấy xiên cà rốt kia, đưa đến bên miệng anh.
"Lại ăn thêm một miếng, ăn xong bỏ qua cho anh."
Duẫn Hạo vẻ mặt ai oán nhìn Tại Trung, bất đắc dĩ hé miệng, đem một miếng cà rốt đau khổ nuốt xuống.
"Ô... Muốn thưởng!"
"Thật sự là nhịn không được!" Tại Trung nhéo cái mặt bánh bao của Duẫn Hạo, hung tợn nói:
"Được, muốn thưởng thì ăn 3 miếng."
"Không phải, là... ách... là 4 miếng."
Rốt cuộc nuốt xuống.
Nhìn đôi mắt nhỏ đáng thương của Duẫn Hạo, Kim Tại Trung nội tâm biến thành một mảnh phấn hồng, vẫn là hôn xuống.
"Ứ, không cần hôn trên mặt, muốn hôn trên miệng."
[_]# Trịnh Duẫn Hạo, anh thật là được một tấc lại muốn tiến một thước a!
Kim Tại Trung thở dài một hơi, "Xem ra phải nhanh chóng sửa thói quen anti cà rốt hư đốn của anh ấy!"
Chú thích:
(1) Moe: Nguyên gốc là "Manh" = Đáng yêu muốn chết. "Moe" là đáng yêu nhưng mang thêm sắc thái trẻ con, nũng nịu, dễ thương, dịch thành "đáng yêu" không đủ nghĩa nên ta để nguyên.
Cà rốt t.2

"Tại Trung a, bữa tối chúng ta ăn cái gì?" Vừa mới về Trịnh Duẫn Hạo đã chui vào phòng bếp, ôm thắt lưng Tại Trung cọ loạn.

[╯▽╰] Ai... Một ngày không được thấy lão bà, thật nhớ nha  o[≥v≤]o Ô... Người lão bà thật thơm!

[#‘′] Trịnh Duẫn Hạo! Tay anh đặt chỗ nào đó?!?

Tại Trung gạt cái tay đang nơi nơi sờ loạn của Duẫn Hạo, liếc cũng không thèm liếc Trịnh Duẫn Hạo một cái, tiếp tục thái đồ trên thớt.

"Tôm thủy tinh, bánh bao gạch cua, canh đậu phụ nấu nấm đông cô, còn có cà rốt!"

Tại Trung đem cà rốt cắt thành miếng nhỏ, đem một miếng nhét vào miệng cái đuôi Trịnh Duẫn Hạo phía sau lưng.

"[ o ] A! Lại là cà rốt, lão bà, đều đã ăn cà rốt suốt 4 ngày rồi, em định nấu đủ 7 ngày sao?!?"

Duẫn Hạo ngậm miếng cà rốt không chịu nuốt, tiếp tục cọ cọ cùng Tại Trung thương lượng, tranh thủ ý đồ muốn đá cà rốt ra khỏi thực đơn bữa tối.

"Anh còn dám nói, em làm cà rốt suốt 4 ngày, anh ăn được mấy miếng? Mỗi lần đều bỏ lại một đống ở trong bát, em nói cho anh biết, anh hôm nay phải ăn hết cho em. Em không phải đã nói rồi sao? Cà rốt rất giàu sắc tố, vitamin B1, vitamin B2, anthocyanin, kẽm, sắt, photpho cùng nhiều chất dinh dưỡng khác. Các nhà khoa học Mĩ đã nghiên cứu chứng minh... Ngô..."

Mắt thấy Tại Trung chuẩn bị nói lại bài diễn văn nghiên cứu chứng minh đã ca suốt hai ngày nay, Trịnh Duẫn Hạo vội cầm một miếng cà rốt, ngăn lại cái miệng nhỏ kia.

"Ngô... Ân... Anh chờ em nói xong a. Nghiên cứu chứng minh... Ngô... Mỗi ngày ăn, ăn 2 củ cà rốt, cà rốt..."

Tại Trung đẩy Duẫn Hạo ra, tiếp tục cằn nhằn liên miên.

Duẫn Hạo thấy Tại Trung còn muốn tiếp tục, vừa chuẩn bị chặn lại, kết quả lại bị đẩy ra, không có biện pháp, chỉ đành cầm mấy miếng cà rốt trên thớt đút cho Tại Trung nhưng Tại Trung nhai cà rốt, vẫn như cũ băng băng giảng bài các tác dụng của cà rốt.

"Được, được, anh biết. Cà rốt có khả năng giúp phòng tránh bệnh tim cùng u bướu, hơn nữa còn kiện tỳ bổ khí, thanh nhiệt giải độc, hạ huyết áp, khỏi ho, mấy cái đó anh đều biết rồi."

Duẫn Hạo sờ sờ khuôn mặt non mềm của Tại Trung, lại đút một miếng cà rốt vào miệng lão bà, nói tiếp.

"Nhưng chúng ta không thể mỗi ngày đều ăn cà rốt nha! Dù là sơn trân hải vị ăn mỗi ngày cũng sẽ ngán! Huống chi là cà rốt anh không thích nhất."

Nói xong lại đút một miếng cà rốt cho Tại Trung, kết quả bị cậu đoạt lấy, nhét ngược vào miệng.

"Chính là bởi vì anh không thích ăn cho nên mới bắt anh ăn mỗi ngày, em muốn anh trước cùng cà rốt bồi dưỡng cảm tình, sau đó chúng ta có thể mỗi bữa cơm đều ăn cà rốt. Hơn nữa các nhà khoa học Mĩ không phải đều đã chứng minh sao? Mỗi ngày..." (=))))))) Lạy Chúa tôi, sao mà em ấy dai dễ sợ =))))))))

Nhìn Tại Trung lại bắt đầu một hồi nghiên cứu chứng minh, Trịnh Duẫn Hạo bó tay, xem ra hôm nay không thể thành công đem cà rốt đá ra khỏi bàn ăn.

Trịnh Duẫn Hạo vs Cà rốt, lần thứ 4 toàn bại.

"Không được, cứ tiếp tục như vậy một ngày nào đó nhất định sẽ biến thành con thỏ, mình phải nghĩ biện pháp đem cà rốt vĩnh viễn đá ra khỏi cửa nhà!"

Cà rốt t.3

Hiện tại như trước là thời gian Kim Tại Trung làm việc nhà.

Kim Tại Trung như trước làm cà rốt Trịnh Duẫn Hạo ghét nhất.

Trịnh Duẫn Hạo như trước đứng ở cửa ồn ào không cần ăn cà rốt.

"Tại Trung a, vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì........ Anh chán ghét cà rốt."

Trịnh Duẫn Hạo ở cửa phòng bếp lắc lư trái phải, nhìn trên thớt, Tại Trung thái càng lúc càng nhiều cà rốt, đem mắt mở đến mức lớn nhất.

"Tại ~ Trung, Tại ~ Trung ~~~ Chúng ta đừng ăn cà rốt mà! Đem cho bọn Trịnh Kim ăn đi, chúng nó yêu nhất là cà rốt."

Nói tới bọn Trịnh Kim, đó là kết quả lưu lại sau trận toàn bại thứ 7 của Trịnh Duẫn Hạo với cà rốt. Lần đó Trịnh Duẫn Hạo chạy tới cửa hàng thú cưng, chọn 3 con thỏ mang về nhà, ngầm tính kế, lấy tính cách của Tại Trung, em ấy nhìn mấy con thỏ này, nhất định sẽ chuyển cà rốt trong nhà cho bọn chúng ăn. Chính là không ngờ tới Tại Trung đã vụng trộm chuẩn bị ít nhất một bao tải cà rốt trong nhà, đừng nói 3 con thỏ, cho dù thêm mấy con nữa cũng đủ ăn, ăn hết, mai lại mua tiếp o[≥v≤]o~~

Kim Tại Trung nghe giọng mũi đáng yêu của Duẫn Hạo, trong lòng bay bay. Cố gắng trấn định biểu tình, quyết đoán nói, "Không được, mấy con Trịnh Kim anh không cần lo lắng, chúng nó đều đã ăn thực no rồi, cho nên phân lượng cà rốt của anh tuyệt đối sẽ không giảm bớt."

[@@]~ [@@]~ [@@]~ [@@]~

Tại Trung... là em bức anh. Nội tâm Duẫn Hạo giống như bốc cháy.

"Tại Trung a, em thật sự chuẩn bị đem anh nuôi thành con thỏ sao?"

Duẫn Hạo mài hôn vành tai Tại Trung. Thực ngứa, làm cho người ta nhịn không được muốn chạy trốn. Nhưng là Tại Trung bị Duẫn Hạo đè lại, không cho đào tẩu.

"Không có nha, em chỉ là muốn thân thể anh càng khỏe mạnh thêm một chút, trước kia không phải nói rồi sao, cà rốt rất dinh dưỡng, các nhà khoa học cũng có nghiên cứu rồi a! Tóm lại, ăn cà rốt vừa ngon vừa tốt cho thân thể."

Tại Trung vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh.

"Nhưng liên tục ăn nhiều ngày như vậy, không phải là rất phản khoa học sao?" Thanh âm vững vàng của Duẫn Hạo từ phía sau truyền đến làm cho trong lòng Tại Trung có điểm tê dại, thế nào lại không tiếp tục làm nũng?

"Nhưng anh cũng không có ăn được bao nhiêu mà!"

"Tại Trung, em đã đói bụng chưa?"

Trịnh Duẫn Hạo ngừng trác hôn, chuyển sang thổi tóc Tại Trung hỏi.

"Bình thường, chưa có đói."

Nghe được Trịnh Duẫn Hạo khôi phục giọng mũi, Tại Trung nhẹ nhàng thở ra.

"Vậy là tốt rồi."

Duẫn Hạo như trước thổi tóc Tại Trung, bàn tay tiến vào bên trong tạp dề, bắt đầu từng nút từng nút cởi cúc áo, sau đó tham nhập vuốt ve cái bụng bằng phẳng.

"Trịnh Duẫn Hạo, anh muốn làm gì?"

Tại Trung bắt đầu hoảng, muốn chạy trốn khỏi bàn tay Duẫn Hạo nhưng lại càng bị nhốt chặt hơn vào lòng người phía sau.

"Anh nghĩ đến một biện pháp có thể khiến cà rốt ăn ngon hơn, nếu muốn anh ăn nhiều cà rốt thì em phải phối hợp một chút a!"

Duẫn Hạo chậm rãi hướng lên trên vuốt ve da Tại Trung, bóng loáng lại rắn chắc, xúc cảm tốt lắm, dùng ngón tay tinh tế xoa vùng bụng bằng phẳng, quả thực chính là một loại hưởng thụ. Ngón tay từng tấc từng tấc hướng lên trên, lên đến ngực Tại Trung, tất nhiên là không buông tha hai đầu nhũ kia, vì thế địa phương nào đó bị lặp đi lặp lại xoa nắn.

Tại Trung nghe Duẫn Hạo nói vậy, thoáng an tâm, nhưng là động tác của Duẫn Hạo làm cậu cắn cắn môi, có điểm phát run hỏi:

"Cho nên...... Anh chuẩn bị làm cái gì?"

"Cho nên, chúng ta thử H ở nhà bếp đi!" (Các thím đừng hòng giả vờ hỏi tôi H là cái gì !!!!!)

Duẫn Hạo cười, xoa bóp đầu nhũ trong tay, tay còn lại trượt từ ngực xuống, vói vào trong quần cậu.

"[ o ] A! Không… Ngô"

Tại Trung biết được ý đồ của Duẫn Hạo, bối rối giãy dụa, lại bị Duẫn Hạo xoay người lại, miệng bị chặn lại.

Cà rốt t.4

Duẫn Hạo thuận lợi đưa đầu lưỡi tiến vào trong miệng Tại Trung, quậy phá trong miệng cậu, cũng bắt đầu kéo quần cậu xuống, mà Tại Trung lúc nghe được Duẫn Hạo nói muốn ở trong phòng bếp làm cái loại chuyện này thì thực sự bị dọa, chờ Duẫn Hạo thoát quần cậu xuống, trong đầu cậu mới bắt đầu tự hỏi đến vấn đề có nên ngượng ngùng hay không, chỉ là nụ hôn nồng nhiệt của anh làm lý trí của cậu bị cưỡng chế di dời đi hơn phân nửa.

Chờ Duẫn Hạo đem Tại Trung lột sạch mới phát hiện, Tại Trung cả người quang lõa, duy độc chỉ còn cái tạp dề còn chưa có bị cởi xuống... cái tạp dề màu lam viền hoa...

Lúc trước Duẫn Hạo vì Tại Trung sinh bệnh mà học nấu cháo, không cẩn thận đem cái tạp dề in hoạt hình trước kia đốt ra một cái lỗ, cho nên sau đó mới nổi hứng mua một cái tạp dề hầu gái về thay.

Tại Trung hiện giờ mặc cái tạp dề không khác cái yếm là mấy, chỉ miễn cưỡng che hai điểm trước ngực, bộ vị trọng yếu dưới thân cũng như ẩn như hiện sau lớp vải, tên sắc lang nào đó bị hình ảnh hương diễm kích thích cho hỏa dục bạo khởi. Mà Tại Trung thở hổn hển bị cưỡng chế di dời lý trí cuối cùng cũng hồi thần, lại phát hiện trừ bỏ chuyện thời gian và địa điểm bọn họ làm chuyện xấu ra thì còn một vấn đề quẫn bách khác, hiện tại trên thớt còn một nửa cà rốt chưa cắt, cửa sổ phòng bếp cũng đang mở rộng.

Nghĩ đến đây, Tại Trung khốn quẫn, vì vừa mới khó thở mà mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn, cố tình tay Duẫn Hạo lại đặt ở cái vị trí kia, Tại Trung xấu hổ đến bắt đầu phát run.

Duẫn Hạo hôn một cái thật mạnh lên gương mặt đỏ bừng của Tại Trung, "Tại Trung, em cái dạng này... đẹp quá đi!"

"Trịnh Duẫn Hạo, tên hỗn đản nhà anh, ban ngày ban mặt phát tình cái gì, mau bỏ tay ra, bằng không... bằng không em sẽ tức giận."

Duẫn Hạo nghe Tại Trung nói thì cười càng to, không hề báo trước kịch liệt hôn môi Tại Trung, cùng với nói là hôn không bằng nói là cắn, giống như dã thú không có tiết tấu cắn mút đôi môi mềm mại, bàn tay đang vuốt ve Tại Trung tăng lớn biên độ.

"Trịnh Duẫn... Duẫn Hạo... không được... như vậy!"

Bởi vì Duẫn Hạo cao thấp công kích, không tới một hồi lý trí Tại Trung lại toàn bộ bốc hơi rồi. Ngượng ngùng nan kham lại nhịn không được khát cầu đẩy đẩy Duẫn Hạo. Duẫn Hạo hưởng thụ chút phong tình này của Tại Trung, đem Tại Trung ôm vào lòng, lại mạnh mẽ gạt hết mấy thứ vướng bận trên bàn ăn xuống, để lão bà cúi người ghé vào bàn, tách ra hai chân, hai bàn tay tách đôi mông cánh hoa, lộ ra mật huyệt phấn nộn ẩn bên trong. Tư thế này của cậu, quả thực là khiến nam nhân huyết khí bạo trướng.

"Ưm... Duẫn Hạo.... không cần.... khó chịu..."

Ghé vào trên bàn, Tại Trung rầm rì rên rỉ, này càng kích thích hạ thân Duẫn Hạo. Anh nhìn bả vai rộng lớn của cậu, cái eo thon, cần cổ ngẩng cao, hai chân thon dài, thân thể xích lõa chỉ mặc một cái tạp dề, bên hông thắt nơ con bướm, thật giống như lễ vật đã đóng gói tốt chờ người đến hưởng dụng.

Tại Trung thấy Duẫn Hạo đã lâu đều không có động, mà tiểu Tại Trung lại rất khó chịu, liền vươn tay xuống muốn cầm lấy tiểu Tại Trung nhưng động tác này lại bị Duẫn Hạo ngăn trở.

"Không được, Tại Trung, chúng ta còn có chuyện trọng yếu chưa làm." Thanh âm ôn nhu của Duẫn Hạo lại làm tình dục của Tại Trung sâu thêm một tầng, quay đầu, dùng đôi mắt ngập nước nhìn nam nhân sau lưng.

Duẫn Hạo cầm lấy lọ sốt salad trên bàn, vẽ loạn lên trên huyệt khẩu, tiểu huyệt mẫn cảm bị ngón tay kích thích, bắt đầu phân bố ra chất lỏng trong suốt, Duẫn Hạo cẩn thận đưa vào hai ngón tay, cao thấp trượt.

"Ô.... đau quá..."

Duẫn Hạo cúi người cắn cắn lỗ tai Tại Trung nói, "Xem ra vẫn không thể quá mau, anh đã nghĩ đến dùng sốt salad làm bôi trơn, một lần sáp nhập hai ngón tay hẳn là sẽ không đau."

"Cái gì? Cái kia... là... sốt salad?"

Tại Trung nghe thấy thứ ở bên trong thân thể mình là sốt salad thì càng thêm mẫn cảm, tiểu huyệt cố gắng co rút lại, muốn đem sốt salad đẩy ra. Duẫn Hạo vỗ vỗ cái mông rất tròn.

"Ngoan, thả lỏng, sốt salad chính là dùng để bôi trơn."

Thấy Tại Trung đã chậm rãi trầm tĩnh lại, anh lại tiến nhập thêm một ngón tay, có lẽ bởi vì sốt salad thật sự có tác dụng bôi trơn, lần này cậu không có kêu đau, ngược lại bắt đầu thoải mái rên rỉ.

Tại Trung rên rỉ làm Duẫn Hạo không nhịn nổi, chỉ qua loa khuếch trương một chút liền trực tiếp tiến vào, Tại Trung chỉ kêu đau vài tiếng, Duẫn Hạo bắt đầu vận động, cậu cũng không chút nào khắc chế tiếng rên rỉ sảng khoái của mình.

Một trận gió nhẹ thổi tới, Tại Trung lúc này mới nhớ lại cửa sổ còn chưa có đóng, cả kinh che miệng lại. Bởi vì Tại Trung hoảng sợ, mặt sau cũng bất giác co rút lại đem Duẫn Hạo kẹp chặt, Duẫn Hạo bị bất ngờ không kịp đề phòng liền bắn tinh, Tại Trung cũng bởi vậy mà nhanh chóng đạt cao trào.

Cà rốt. 5

Này đại khái là lần nhanh nhất của Duẫn Hạo, đợi anh phục hồi tinh thần lại liền cắn căn môi Tại Trung ảo não. Mỹ thực còn chưa có bắt đầu ăn đã đầu hàng là thế nào? Nghĩ đến đây, Duẫn Hạo hôn càng sâu, đem tính khí còn chôn trong cơ thể Tại Trung đâm mạnh một cái.

"Ân.... ừm...."

Nghe tiếng rên rỉ như mèo nhỏ của Tại Trung mang theo hơi hơi ngượng ngùng, Duẫn Hạo lúc này mới biết cậu vì cái gì đột nhiên kẹp chặt mình.

"Tại Trung, sợ người khác nghe được sao?"

Nghe được Duẫn Hạo hỏi, Tại Trung hung hăng trừng anh, nghĩ tới tiếng rên rỉ của mình khả năng sẽ bị hàng xóm nghe thấy, cậu thật hận không thể đâm đầu vào khối đậu hũ tự tử.

Duẫn Hạo nhìn đến vẻ thẹn thùng của cậu, thuộc tính phúc hắc bắt đầu lan tràn. Hơi hơi cử động khí quan còn chôn trong thân thể cậu, tiến đến bên tai cậu, ôn nhu nói.

"Tại Trung, chúng ta có quên mất chuyện trọng yếu nào không?"

Nghe đươc thanh âm ôn nhu của Duẫn Hạo, Tại Trung thực khó chịu, phi thường khó chịu.

"Trịnh Duẫn Hạo, anh muốn chết sao? Dám ở trong phòng bếp làm loại chuyện này, anh về sau không muốn ăn cơm nữa hả?"

"Nhưng là.... anh đã nói chúng ta còn quên làm một việc."

Duẫn Hạo rời khỏi cơ thể Tại Trung, nghĩ đến bản thân còn đang giận, Tại Trung cũng muốn đứng dậy, lại bị Duẫn Hạo ấn trở lại trên bàn.

"Tại Trung, em xem..."

Chỉ thấy dưới thân Tại Trung, tiểu huyệt vì Duẫn Hạo rời đi mà chất lỏng màu trắng ngà trộn lẫn giữa sốt salad với tinh dịch liền chảy xuống đùi, hình ảnh dâm mỹ kích thích lại làm người cậu nóng lên.

"Tại Trung, em đã nói lãng phí đồ ăn là không tốt."

Duẫn Hạo lật người Tại Trung lại, một bên đỡ lấy bắp đùi dính chất lỏng, một bên hôn liếm khuôn mặt non mềm của cậu, sau đó bàn tay to tham nhập vào tạp dề, đem hỗn hợp chất lỏng quét lên đầu nhũ, tùy ý vuốt ve nhũ tiêm no đủ đứng thẳng.

Cho dù Tại Trung có tái sinh khí, ngạo kiều thế nào thì trong tình hình này cũng không phải đối thủ của Duẫn Hạo, huống hồ thân thể vừa trải qua cao trào còn mẫn cảm vô cùng, chưa tới vài cái, tiểu Tại Trung đã lại chấn hưng đứng lên. Nhưng nhớ tới cửa sổ còn chưa đóng, Tại Trung liều mạng đem tiếng rên rỉ nuốt xuống bụng.

"Tại Trung, không có việc gì, đừng chịu đựng, không ai nghe thấy đâu, chúng ta ở trên tầng 17, ai nghe thấy nổi chứ."

Tại Trung nén giận, mang theo xấu hổ trừng Duẫn Hạo, nếu không phải ông đây thích anh thì đã sớm đá bay anh rồi. Ô o[≥w≤]o~~  thật là khó chịu, Trịnh Duẫn Hạo, anh là tên hỗn đản, rốt cuộc muốn như thế nào đây!!!

Đột nhiên, Tại Trung cảm giác được thân thể chậm rãi bị tách ra, sau đó một vật thể bị đẩy vào, cảm giác lạnh như băng làm cậu nhịn không được run run, kinh ngạc quay đầu nhìn nhìn, này tuyệt đối không phải ngón tay Duẫn Hạo. Lần này liền khiến cậu xấu hổ đến kêu to.

"Không cần..... .... không cần.... .. .. cầu anh.... . .. Duẫn Hạo.... không cần..... A....."

Cà rốt. 6

Duẫn Hạo chính là cầm củ cà rốt bị từ chối vừa rồi, chậm rãi đưa vào trong cơ thể Tại Trung, nhưng lại nhét đầu to vào trước, Tại Trung sợ tới mức liều mạng lắc đầu, khóc cầu xin tha thứ.

"Không cần..... Duẫn Hạo...... sẽ phá hư.... không cần... . ...."

Duẫn Hạo cầm đầu nhỏ củ cà rốt, chậm rãi rút ra lại đẩy mạnh vào, còn không ngừng xoay chuyển, chọc Tại Trung không ngừng rên rỉ.

"Không cần cái này, vậy cục cưng Tại Trung của chúng ta muốn cái gì?"

Duẫn Hạo tà ác đem cà rốt đẩy càng sâu.

"Hơn nữa anh đã nói rồi, anh có một phương pháp có thể khiến anh ăn hết một củ cà rốt nha! Chính là phương pháp này, em cảm thấy thế nào?"

Tại Trung nghe Duẫn Hạo nói vậy, vừa tức vừa thẹn, không có biện pháp nào đành phải khóc lóc năn nỉ Duẫn Hạo đem cà rốt lấy ra. Trịnh Duẫn Hạo nghe đủ tiếng khóc nỉ non như mèo con của Tại Trung mới vừa lòng đem củ cà rốt rút ra, lấy đến trước mặt cậu, háo sắc nói.

"Tại Trung, em xem, cà rốt dính dịch của em, ánh sáng lẫn màu sắc đều rất hấp dẫn, hơn nữa còn có hỗn hợp sốt salad, cảm giác thật thèm ăn nha."

Mắt thấy Duẫn Hạo sẽ đem cà rốt đưa tới miệng, Tại Trung xấu hổ giật lấy củ cà rốt vất thẳng vào sọt rác, Duẫn Hạo lại mang theo ý cười hỏi.

"Tại Trung bảo bối, em không phải hy vọng anh ăn cà rốt sao? Sao lại ném? Thật đáng tiếc nha! Không bằng chúng ta lại làm thêm một củ đi!"

Lời của Duẫn Hạo thực sự dọa đến Tại Trung, cậu vội vàng đem Duẫn Hạo ôm vào trong ngực, anh anh khóc nói.

"Ô ô.... .. ... Duẫn Hạo, em sai rồi. Em về sau không bao giờ ép anh ăn cà rốt nữa.... ... ..Ô ô..... . .. .."

"Không được, Tại Trung của chúng ta sao có thể không có nguyên tắc như vậy? Ăn cà rốt rất tốt cho thân thể a!"

"Không phải, ô ô... . .. Trên máy tính có nói, không ăn cà rốt, ăn những loại rau dưa hoa quả khác.... cũng có thể thay thế..."

"Vậy Tại Trung bảo bối của chúng ta sao còn ép Duẫn Hạo ăn cà rốt nha?"

Duẫn Hạo hôn hôn đôi mắt vì khóc mà ửng hồng của Tại Trung, ôn nhu hỏi.

"Bởi vì.... Bởi vì...."

"Bởi vì sao?"

Duẫn Hạo ép hỏi.

"Bởi vì bộ dáng Duẫn Hạo làm nũng thực đáng yêu, thực moe, cho nên.... cho nên em mới...."

Được rồi, Tại Trung nói không được nữa, trực tiếp bắt đầu đi.
Ừ ân...
A a a...
Không cần.....
Cuối cùng Tại Trung cứ như vậy mặc tạp dề tiếp tục làm xong cơm trưa của bọn họ. Đùa đấy, đừng tin!
Cà rốt. Kết cục
Từ đó về sau, Duẫn Hạo cùng Tại Trung trải qua cuộc sống hạnh phúc, cà rốt không còn xuất hiện trên bàn cơm của gia đình Trịnh Kim. Kim Tại Trung không bao giờ ăn củ cà rốt đáng thương vô tội kia nữa, kết quả này làm cho Trịnh Duẫn Hạo thực hài lòng. Nhưng sự biến mất của sốt salad lại khiến cho anh thực phiền não. Dù sao Duẫn Hạo quả thật không thích hệ thực vật màu đỏ, tỷ như: Sốt cà chua.

Có người quan tâm hỏi lũ thỏ Trịnh Kim thì sao? Không cần lo lắng, bọn nó có thể ăn hầu hết các loại rau củ quả.

End.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét