Chương 2
"Bảo Thành..." Trong lúc ngủ mơ hắn bỗng
nhiên bị một cơn ác mộng đánh thức, trong mắt mang theo hoảng sợ, trên trán đầy
mồ hôi, hiển nhiên là bị cái gì hù dọa.
Bên tai lại truyền đến thanh âm y y nha nha, Khang Hi lấy
lại tinh thần, cúi đầu nhìn, đã thấy tiểu gia hỏa đang hết sức chuyên chú nhét
nắm tay vào miệng, y y nha nha kêu to. Nhìn bé con ra công gặm nắm tay, Khang
Hi dùng tay áo lau lau cái trán vì kinh hách mà toát mồ hôi, giải cứu cho nắm
tay mềm mại bé xíu, gạt cái mũi nho nhỏ, "Cái này không thể ăn." Ngữ
khí thật ôn nhu nhưng tiểu gia hỏa căn bản nghe không hiểu hắn đang nói cái gì,
chỉ ngơ ngác nhìn Khang Hi, oa một tiếng khóc lên, giống như đồ chơi yêu thích
bị cướp đi. Khang Hi thấy thế, vội vàng ôm lấy bé con lắc lư, nhẹ giọng dụ dỗ,
"Ngoan, Bảo Thành, nghe lời, đừng khóc, là hoàng a mã không tốt, đừng khóc, hoàng a mã thương ngươi..."
Động tĩnh trong nội điện đánh thức người gác đêm bên
ngoài, "Hoàng thượng, xảy ra chuyện gì?" Lương Cửu công công xoa xoa
đôi mắt cay xè mệt mỏi, ở ngoài cửa nhẹ giọng hỏi, Khang Hi thản nhiên nói,
"Không có gì, tiểu a ca cáu kỉnh, trẫm dỗ nó được."
"Có cần nô tài đi gọi nhũ mẫu không?" Lương
Cửu công công khiêm cung nói, trong mắt mang theo kinh ngạc không thể tưởng tượng
nổi. Trong lòng hắn là hàng ngàn hàng vạn nghi hoặc. Hoàng thượng sau khi bệnh
nặng tỉnh dậy giống như biến thành một người khác. Khí chất trên người không giống
như lúc trước bén nhọn lộ ra hăng hái đế vương mà càng thêm đa mưu túc trí, dù
là hắn đã hầu hạ ngài lâu như vậy cũng phát hiện ra mình ngày càng nhìn không
thấu vị đế vương này. Xử lý triều chính đâu vào đấy, ánh mắt thâm thúy nhìn đám
quan lại triều thần bên dưới tuyệt không giống đế vương tuổi trẻ mới đầu 20 mà
giống như một lão nhân đã trải qua mưa gió, nếm hết mọi tang thương, chỉ liếc mắt
một cái là có thể nhìn thấu tâm tư người khác. Chỉ có lúc đối mặt với tiểu a ca
mới có khác biệt.
Lại nói, hoàng thượng cũng không phải là lần đầu tiên
làm cha, nhi tử từ sớm đã có mấy người, con nối dòng càng không thiếu, lại chỉ
duy có đối với tiểu a ca do hoàng hậu sinh ra là đối đãi khác biệt, sủng ái có
thừa. Càng làm cho hắn kinh ngạc chính là rõ ràng một đại nhân vật đến mặc quần
áo cũng phải có người hầu hạ, thời điểm chiếu cố tiểu a ca, động tác lại thành
thạo, tuy có chút mới lạ nhưng căn bản cũng không giống một người đã quen an
nhàn sung sướng.
Hắn lớn lên từ nhỏ cùng hoàng thượng nhưng cũng không
nhớ từ khi nào thì ngài học cả cách chăm sóc trẻ con. Khang Hi thế nhưng trừ
bỏ cho bú sữa là làm không được, những chuyện còn lại đều một mực không phiền
tay người khác. Một ngày ngoại trừ triều chính, tối thiểu phải có ba lần hỏi đến
nhi tử nhà mình, đến cùng như thế nào lại biến thành nhi khống, không, hẳn là
con trai trưởng khống(1) đi? Dù sao trên tiểu a ca còn có vài
vị ca ca khác, cũng chưa từng thấy Khang Hi quan tâm nhiều đến bọn họ, vừa ra đời
liền ôm ra cung. Còn có, thời điểm Khang Hi bệnh nặng tỉnh lại, câu "thái
tử" không biết là cố ý hay vô tình kia, Lương Cửu công công cảm giác mồ
hôi lạnh ứa ra. Nếu như không phải khuôn mặt tuổi trẻ và dung nhan quen thuộc
kia nói cho hắn đó là hoàng thượng hắn hầu hạ từ nhỏ, hắn nhất định sẽ cho rằng
người trước mắt tuyệt đối là một người khác.
Khang Hi lại thản
nhiên nói thêm một câu, "Không cần, ngươi tiếp tục trông coi đi, có việc
trẫm lại gọi ngươi." Lương Cửu công công vội vàng đáp, "Vâng."
Ngoài điện lại hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có gió thổi phất phơ.
Không biết làm sao,
tiểu gia hỏa trong ngực hắn lại không chịu cho hắn mặt mũi, cương quyết khóc
không ngừng, Khang Hi dỗ thế nào nó cũng không chịu nín. Nhìn nhi tử nhà mình
khóc đến sắp thở không ra hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Khang Hi bất đắc dĩ
đem tay của mình cho tiểu gia hỏa. Lập tức tiểu gia hỏa kia ngừng khóc, cầm
ngón tay hắn nhét vào trong miệng, giống như khóc mệt, tại Khang Hi nhẹ vỗ về,
cắn ngón tay hắn dần dần ngủ mất, chỉ là khuôn mặt đỏ bừng vẫn dính đầy nước mắt
làm Khang Hi nhìn không khỏi đau lòng, "Ngươi tiểu tử này, vừa sinh ra đã
không chịu nghe lời trẫm, trẫm vẫn là thua ngươi." Ngữ khí rõ ràng bất đắc
dĩ lại không giấu nổi ôn nhu, cũng không dám rút ngón tay ra, sợ lại đánh thức
nó, "Nghe lời trẫm, rất tốt." Khang Hi nhìn tiểu nhân nhi đã ngủ, hơi
lầu bầu, bé con trong lúc ngủ mơ không biết mơ thấy cái gì, hay là thật nghe hiểu
lời Khang Hi nói, vậy mà "ừ" một tiếng, lại làm Khang Hi kinh ngạc
không thôi, đầy mặt vui vẻ, gạt cái mũi nhỏ, "Trẫm coi như ngươi đáp ứng
trẫm rồi."
Nhìn đêm đen như mực,
trong điện vắng vẻ, chỉ có một ngọn đèn dầu không ngừng chập chờn, nụ cười trên
mặt Khang Hi chậm rãi biến mất. Vừa rồi bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tưởng rằng hết
thảy bình ổn nhưng trong óc hắn lại quên không được. Kết cục kiếp trước chung
quy là quá mức thê thảm.
Có người từng nói đế
vương ngoại trừ chính bản thân mình thì không có ai để ghen tị. Bởi vì giang
sơn nằm trong tay hắn, bá tánh nằm dưới chân hắn, hắn đứng trên đỉnh cao ngạo
thị nhìn muôn dân trăm họ. Vô luận đúng sai, hắn chỉ biết nhìn về phía trước,
ánh mắt của hắn vĩnh viễn hướng về phía chân trời, hắn muốn làm chỉ là lưu danh
sử sách. Lại giống như quên mất trong lòng hắn cũng có đất trời trống rỗng, một
khi mảnh trống đó nhiễm màu đen, liền sẽ xuất hiện cực hạn màu xám. Một khi
không thể nắm chắc chừng mực, vô cùng có khả năng sẽ cá chết lưới rách, vì mình
không chiếm được mà hủy diệt hết thảy. Cái loại ghen tuông cực hạn này, đợi đến
lúc hắn quay đầu lại, người hay vật đều không còn, còn lại chỉ có nỗi thống khổ
khắc sâu trong trí nhớ. Có thể, kết cục cuối cùng kia, chứng minh, hắn sai rồi.
Trong bóng tối, ánh mắt
của hắn một mực khóa chặt trên người tiểu nhân nhi trong tay, nhìn gương mặt an
tường ngủ còn dính vệt nước mắt, bất giác cười cười. Ánh mắt của hắn có bao
nhiêu ôn nhu, nội tâm của hắn có bấy nhiêu sợ hãi. Hắn sợ chỉ cần nhắm mắt lại
lại nhớ tới năm tháng phụ tử trở mặt thành thù, sợ hết thảy trước mắt chỉ là ảo
tưởng.
Đêm đó, hắn một đêm
không ngủ nhìn chằm chằm tiểu nhân nhi kia, xem nó lúc ngủ chảy nước miếng, cái
bụng nhỏ nhô lên hạ xuống, thật đáng yêu. Thỉnh thoảng điểm một chút cái mũi nhỏ,
xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tiểu gia hỏa sẽ lập tức nhăn mặt, bị hắn
đánh thức, khóc lên, hắn lại vội vàng nhu hòa vỗ về cái bụng nhỏ, dụ dỗ nó.
Giày vò đến không biết mệt, mà khóe miệng của hắn lại một mực mang theo tươi cười.
Cái loại ôn hòa đã lâu không thấy này, hắn chỉ có thể cảm thán sao mình lại
không biết chờ đợi?
Chân trời nổi lên một
tia màu trắng bạc, hắn cũng đứng dậy, nhẹ chân nhẹ tay rửa mặt, ánh mắt lại một
mực dừng lại ở bóng người nho nhỏ ngủ say sau lớp sa mỏng, như sợ chỉ cần rời
đi một chút bé con kia sẽ biến mất. Đợi hắn lưu luyến không rời nhìn tiểu gia hỏa
đang ngủ mơ xong mới khởi giá vào triều sớm, phê tấu chương, tận dụng thời gian
ý định tốc chiến tốc thắng, ý muốn để bé con vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy mình,
mười phần bộ dạng nhũ phụ(2). Lý do
ư? Là bởi vì kiếp trước hắn tuy đưa y về dưỡng ở Càn Thanh cung nhưng chỉ có
vài năm ngắn ngủi. Hắn tuy quan tâm y nhưng thủy chung cũng chỉ có giới hạn. Đợi
đến lúc y hơi lớn, quan hệ phụ tử tức thì bị khác biệt thân phận đẩy càng ngày
càng xa, mà y vẫn luôn do Lăng thị nuôi lớn. Vì chiếu cố nhi tử nhà mình, hắn
giao nội vụ phủ cho Lăng Phổ, chồng của Lăng thị, kết quả cuối cùng lại nháo ra
chuyện. Lăng Phổ biển thủ tiền của nội vụ phủ, ăn hối lộ trái pháp luật, lại
làm liên lụy đến cả con của hắn. Hắn vĩnh viễn đều nhớ rõ con của hắn mang theo
ánh mắt thống khổ, nói với hắn là Lăng thị nuôi lớn y từ nhỏ, lại làm hắn cảm
thấy rất bất đắc dĩ. Từ đó, thái độ của y đối với Tác Ngạch Đồ còn tốt hơn đối
với hắn, bởi vì đó là thúc công của y, là thúc thúc của ngạch nương y. Để cho
tiểu nhân thoáng châm ngòi, phụ tử liền trực tiếp đối đầu nhau, y cho đến cuối
cùng vẫn không tin hắn.
Kiếp trước hắn cho y
sinh mạng, cho y bảo tọa chí tôn, lại không dạy y học cách tin tưởng hắn. Lặp lại
đời này, hắn hạ quyết tâm, muốn trong đầu con của hắn chỉ có hắn, tất cả những
người còn lại đều phải đứng sang một bên. Hắn muốn thay đổi một cách vô tri vô
giác lại để cho con của hắn nhớ thật kĩ nó là do hắn một tay nuôi lớn, dù cho
tiểu gia hỏa kia mới chỉ là một đứa trẻ. Trong lòng hắn, kế hoạch to lớn để dưỡng
nhi tử đã bắt đầu quy hoạch rồi.
"Hoàng thượng, Ngô
Tam Quế(3)hiện đang đối đầu với
quân ta ở bên kia bờ Hoàng Hà, phái người đưa tin, muốn cùng chúng ta...."
Nạp Lan Minh Châu nhíu chặt lông mày, muốn nói lại thôi. Khang Hi ngồi bên trên
tay gạt gạt nắp chén trà, bộ dạng nước chảy mây trôi, giống như tuyệt không sốt
ruột. Đám đại thần bên dưới đều có chút giật mình. Vị hoàng đế vài ngày trước
còn rống giận muốn ngự giá thân chinh, từ lúc nào biến thành trầm ổn như vậy?
Quả nhiên, thiên uy không thể lường.
"Hắn nói cái
gì?" Khang Hi đạm mạc hỏi.
"Ngô Tam Quế nói
muốn cùng Đại Thanh ta, chia, chia sông mà trị." Nạp Lan Minh Châu bị khí
tức cường đại tản mát trên người Khang Hi làm cho rét lạnh, có chút thất thố.
"A, chia sông mà trị?" Khang Hi hừ lạnh một tiếng, "Các ngươi thấy
thế nào?"
"Thần cho rằng,
tam phiên vốn không nên bãi bỏ, chúng ta có lẽ nên phái sứ thần đến trấn
an." Tác Ngạch Đồ tiến lên, mắt lạnh nhìn lướt qua Nạp Lan Minh Châu, hồi
tấu. Mắt Khang Hi vẫn nhìn chằm chằm chén trà trong tay, "Những người khác
thấy thế nào?" Ngữ khí vẫn lãnh đạm như trước.
Trong lúc nhất thời mọi
người nhao nhao thảo luận, một bên ủng hộ Tác Ngạch Đồ, một bên ủng hộ Nạp Lan
Minh Châu, ai cũng đều có lý. Thật lâu sau Khang Hi mới khẽ nâng mí mắt, lạnh lùng
quét qua đám người, ném mạnh chén trà lên mặt bàn, "Chia sông mà trị, trẫm
không phải Tống Cao Tông(4), các
ngươi ai muốn làm Tần Cối?(5)" Khang
Hi đứng dậy, uy nghiêm đối đám đại thần đang nhao nhao nghị luận bên dưới lạnh
lùng nói, toàn thân tỏa ra bá khí.
Trong lúc nhất thời,
lũ triều thần nhao nhao quỳ xuống, "Chúng thần không dám."
"Trẫm cũng không
tin tổ tiên của trẫm đánh hạ được Minh triều, trẫm lại không diệt nổi một Ngô
Tam Quế nho nhỏ." Hắn có chút khinh thường nhìn hướng xa xa nói. Hắn đã sớm
biết được kết quả cuộc chiến này, tất nhiên sẽ không lo lắng gì mấy thứ đó. Hắn
muốn chỉ là tốc chiến tốc thắng, đem nhân số thương vong giảm đến mức thấp nhất,
sớm ngày thắng lợi, thiên hạ quy tâm. Kiếp trước tuy trận này hắn đánh thắng
nhưng tốn thời gian cực lâu, tử thương vô số.
Mọi người thấy Khang
Hi mặt không biểu tình nhưng lại ẩn ẩn có nộ khí, một đám hận không thể chui xuống
đất, để hoàng thượng không nhìn thấy mình. Tác Ngạch Đồ hơi ngẩng đầu, lau lau
mồ hôi trên trán, hận không thể thu hồi lời nói vừa rồi của mình. Xem ra, hoàng
thượng đã hạ quyết tâm đánh tới cùng.
"Hoàng thượng,
đã xảy ra chuyện...." Lương Cửu công công ở bên tai Khang Hi thấp giọng lo
lắng nói. Khang Hi nghe được nhi tử bảo bối xảy ra chuyện, sắc mặt vốn không biểu
tình lập tức âm trầm, đen đến không thể đen hơn. Có chút nhíu mày, bảo trì
thong dong, "Việc này để sau nói tiếp." Vội vàng bãi triều, trở về Càn
Thanh cung, mặc kệ ai nhìn khuôn mặt kia cũng biết bệ hạ đang không vui.
Đám đại thần bên dưới
vừa định thở phào, bước chân Khang Hi bỗng nhiên dừng lại, dọa đám triều thần
kia tim lại vọt lên cổ họng, "Trẫm không phải là tên hoàng đế để Ngao Bái
tùy ý khống chế trước kia nữa." Hắn quay đầu lại, ánh mắt ý vị thâm trường
nhìn Tác Ngạch Đồ, lại đảo qua người Nạp Lan Minh Châu rồi mới rời đi.
Chú thích:
(1) abc + khống: Chỉ bệnh cuồng luyến một
ai đó, ví dụ nhi khống là cuồng con, huynh/đệ khống là cuồng anh/em trai, nghĩa
giống như luyến phụ tình kết hay luyến đệ tình kết ấy.
(2) Nhũ phụ: Bà vú chăm trẻ thì gọi là nhũ
mẫu, anh gà trống chăm con nên bị biến thành nhũ phụ =))))))
(3) Ngô Tam Quế: Bình Tây vương, trấn thủ
Vân Nam, người quyền lực nhất trong 3 phiên vương thời nhà Thanh. Sau nhận thấy
sự tồn tại của tam phiên không có lợi, Khang Hi đã hạ chỉ bãi phiên. Bị mất quyền
lợi, Ngô Tam Quế dẫn binh tạo phản nhưng không thành công, cuối cùng chết ở Hồ
Nam.
(4) Tống Cao Tông: Vua nhà Tống, sau là Nam
Tống, nhu nhược, bất tài, xa lánh trung lương, tín nhiệm gian thần, sau bị nhà
Kim đánh cho sợ đến mức liệt dương, phải cắt đất xưng thần, lấy sông Hoài làm
ranh giới, nhường hết Bắc Tống cho nhà Kim để nghị hòa, anh Hi là đang lấy tích
cổ để so sánh thôi.
(5) Tần Cối: Gian thần được Tống Cao Tông
trọng dụng, điển hình của dạng gian thần đáng ghét nhất, chuyên quyền lộng
hành, là thủ phạm chính khiến Tống Cao Tông bán rẻ giang sơn cho kẻ thù.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét