Chương 3
Chưa bước vào trong
điện, Khang Hi đã nghe được tiếng trẻ con khóc đến tê tâm liệt phế, giống như bị
ủy khuất gì thật lớn, còn có tiếng nhũ mẫu không ngừng trấn an. Không vui nhíu
mày, bước nhanh vào nội điện, "Xảy ra chuyện gì? Làm tiểu a ca khóc lợi hại
như vậy!"
Người còn chưa tới,
thanh âm không vui đã tới trước rồi. Mọi người vội vàng quỳ xuống thỉnh an,
trong điện ồn ào lập tức yên lặng trở lại, chỉ có tiếng trẻ con khóc vang vọng.
Thời điểm hắn đi vào nội điện, liếc nhìn đã thấy tiểu gia hỏa một miệng đầy
máu, giãy dụa lợi hại, nhũ mẫu giúp nó lau vết máu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đong
đầy nước mắt, khóc đến đôi mắt đều nhắm tịt lại, thập phần đáng thương, giống
như là nhìn thấy được Khang Hi, từ rất xa đã đưa tay về phía hắn. Khang Hi đau
lòng rảo bước lên phía trước ôm lấy tiểu gia hỏa, vết máu đỏ tươi kia cực kì
chói mắt, đâm đến lòng hắn đau nhói, "Thái y đâu rồi? Còn không mau truyền
thái y cho trẫm!" Thanh âm trong trẻo lạnh lùng rõ ràng mang theo sốt ruột,
mi tâm nhíu chặt, bao hàm nộ khí thật lớn, mặt xanh mét nhưng vẫn thành thục vỗ
lưng bé con, dịu giọng dỗ dành, "Bảo Thành, nghe lời, đừng khóc, nghe lời..."
Trong mắt mang theo ngàn vạn đau lòng, chỉ hận không thể đem đám người liên can
trước mắt giết sạch.
"Nô tì. . . . Nô
tì. . . đã. . . đã.. . . để cho người. . . người đi. . . đi. . . truyền thái y
rồi." Nhũ mẫu vội vàng tiến lên hồi tấu, hiển nhiên là bị hơi lạnh toàn
thân Khang Hi phát ra hù sợ rồi. Mà tiểu nhân nhi được Khang Hi trấn an chậm
rãi ngừng khóc, ở trong ngực hắn co người lại, hẳn là khóc quá lâu nên mệt mỏi.
Bên này nhũ mẫu vừa
trả lời xong, thái y đã vội vàng tiến đến, "Vi thần thỉnh an hoàng thượng."
Thái y nhìn Khang Hi tuổi còn trẻ đã tản ra bá khí đế vương cùng uy nghiêm bức
người, nơm nớp lo sợ thỉnh an, mồ hôi trên trán không biết là do chạy nhanh hay
do sợ mà chảy.
"Miễn lễ, nhanh
nhìn xem tiểu a ca rốt cuộc là bị làm sao!" Khang Hi thập phần không kiên
nhẫn nói. Thái y thấy thế nhanh chóng tiến lên, muốn xem trong miệng tiểu a ca
bị làm sao. Tiểu gia hỏa lại rất không phối hợp uốn qua uốn lại, trong nháy mắt
lại khóc lên, so với trước chỉ có hơn chứ không có kém, giống như nó trời sinh
đã sợ thái y, lúc trước như thế, bây giờ cũng như thế. Khang Hi nhìn bé con
khóc ủy khuất, khóc đến bị sặc ho khan.
Đột nhiên nghĩ tới kiếp
trước sau khi hắn chết, phiêu đãng bay trên Hàm An cung, nhìn thái tử từ trước
tới giờ luôn sợ đau, sợ đắng, thái tử mỗi lần uống thuốc đều cần hắn dỗ dành,
lúc đó lại ngày ngày thuốc thang không ngừng, mà y cũng không hề bài xích, nghiễm
nhiên biến thành một cái xác không hồn, cái loại thống khổ đó một mực xé rách
lòng hắn.
Thái y không biết làm
sao, khó xử nhìn Khang Hi, lại thấy hoàng đế giống như thống khổ nhíu mày, nhẹ
gọi, "Hoàng thượng."
Khang Hi phục hồi
tinh thần, nhìn tiểu gia hỏa, trong mắt càng là thương tiếc cùng đau lòng, đối
với đám nô tài không chiếu cố tốt cho con của hắn càng thêm sinh khí. Lúc này mới
nhớ tới, bọn nô tài này hẳn phải biết nhi tử nhà hắn vì cái gì một miệng đầy
máu. Quả thật quan tâm quá sẽ bị loạn, hắn vừa tiến vào đã nhìn thấy miệng tiểu
gia hỏa, lại chỉ mải trấn an nó, tranh thủ thời gian truyền thái y mà quên hỏi
có chuyện gì đã xảy ra. Mắt nhìn sang nhũ mẫu đang quỳ một bên, lạnh lùng nói,
"Tiểu a ca xảy ra chuyện gì? Tại sao miệng lại đầy máu?" Trong mắt
ẩn ẩn mang theo một cỗ sát ý.
"Tiểu, tiểu a ca
gần đây ưa thích... thích.... cắn... .cắn đồ đạc. Vừa vặn Đông quý phi đưa tới
đồ chơi cho trẻ con, nô tì vốn định từ chối thế nhưng mà, thế nhưng mà. . . Ai
ngờ mới một chút không thấy, tiểu a ca lại đem đồ chơi bằng ngọc nhét vào trong
miệng. Nô tì đáng chết, nô tì đáng chết....."
Nhũ mẫu không ngừng dập
đầu, sợ hãi nói, trong lòng lại nhịn không được oán trách Đông quý phi, không
nên bởi vì ham một chút lợi nho nhỏ lại mang tới họa sát thân cho mình.
Khang Hi lạnh lùng
nhìn nàng, "Hừ, hay cho câu một chút không thấy. Đã như thế, ngươi liền đi
tới Tân Giả Khố nhìn cho thật kĩ, đến cùng ai mới là chủ tử của ngươi." Một
phát lật tung cái bàn trước mặt, toàn thân tản ra nộ khí. Mọi người vội vàng quỳ
xuống, tiểu gia hỏa trong ngực Khang Hi cũng bị dọa đến, lại y y nha nha khóc
lên. Khang Hi thấy thế, chỉ phất phất tay, để cho người dẫn nhũ mẫu đi. Thu liễm
nộ khí trên người, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười ôn nhu dỗ dành tiểu gia hỏa.
Đã biết bệnh trạng ở
đâu, thái y thừa lúc tiểu gia hỏa há mồm oa oa khóc lớn, thuận thế nhìn nhìn
trong miệng, nhanh chóng trả lời, "Khởi bẩm hoàng thượng, tiểu a ca đang bắt
đầu mọc răng cho nên ưa thích cắn đồ đạc, chảy nước miếng, cũng không đáng lo
ngại. Về phần đổ máu hiển nhiên là bị đồ chơi bằng ngọc làm dập lợi, đợi vi thần
bôi cho tiểu a ca chút dược, ít ngày nữa sẽ khỏi hẳn." Thái y lau lau mồ
hôi trên trán nhưng trong lòng thì nhẹ nhàng thở ra.
Khang Hi nghe vậy
cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra, khen thưởng thái y, lại để hắn bôi dược cho tiểu
gia hỏa rồi vẫy lui. Bé con giống như khóc mệt, ghé vào trên vai hắn, co người,
đôi mắt mang theo hơi nước không có tinh thần chớp chớp, cũng không nhúc nhích.
Khang Hi nhìn nhìn những.... đồ đạc Đông quý phi đưa tới, trong mắt toát ra một
tia lửa giận, tức giận đối Lương Cửu công công nói, "Đem những thứ này đều
ném đi cho trẫm, trẫm không muốn lần sau lại xảy ra chuyện tương tự, nhớ kĩ cho
trẫm nơi này là nơi nào, nếu có người dám nhúng tay tới, trẫm mặc kệ các nàng
có tâm tư gì, trẫm hết thảy tính toán trên đầu ngươi, ngươi tự biết hậu quả."
Lương Cửu công công vội
vàng khom người, "Nô tài biết." Thân thể cúi sâu hận không thể đem
mình vùi luôn xuống đất, hiển nhiên cũng bị nộ khí của Khang Hi hù sợ.
"Đem những đồ vật
bén nhọn, dễ gây thương tích trong điện đều dọn hết đi cho trẫm!" Khang Hi
không vui phân phó.
Ôm tiểu gia hỏa đi tới
nam thư phòng, hắn thực không dám đem người trong ngực phó thác cho người khác,
hắn bất quá mới vắng mặt một lát đã có người dám với tay vào tẩm cung Thiên tử.
Đã trải qua cung đình hắc ám, hắn so với trước càng không tin bất luận kẻ nào.
Ít nhất giờ khắc này, hắn không muốn đem con của hắn giao cho người khác. Rất
rõ ràng, giằng co hồi lâu, bàn tay nhỏ bé mềm nhũn của tiểu gia hỏa một mực nắm
chặt ống tay áo của hắn, ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm Khang Hi, hiển
nhiên là bị sợ hãi, không muốn ly khai hắn.
Lương Cửu công công
thấy thế, nhanh chóng đi theo.
Một đám đại thần chờ
đã lâu trong nam thư phòng, vừa nhìn thấy thân ảnh minh hoàng từ xa tiến tới đã
vội quỳ xuống thỉnh an, "Vi thần khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng cát
tường."
"Đều miễn lễ."
Khang Hi hơi không kiên nhẫn nói, đi tới ghế trên.
Đợi đám đại thần đứng
dậy, ngẩng đầu nhìn thấy trong ngực Khang Hi còn có một đứa bé, trong mắt đều
mang theo không thể tưởng tượng nổi. Phải biết người Mãn có quy củ ôm cháu
không ôm con, huống chi hiện giờ thế cục nghiêm trọng, Khang Hi lúc này lại
mang theo tiểu a ca mới mấy tháng tuổi đến cùng bọn họ thương nghị chính sự, đủ
để nhìn thấy địa vị của a ca này trong lòng Khang Hi là không tầm thường, tính
toán nhỏ nhặt trong nội tâm mọi người bắt đầu lung lay mở ra. Khang Hi nhìn bọn
họ, chỉ hơi ho khan một tiếng.
Nạp Lan Minh Châu trong
mắt có không cam lòng, Tác Ngạch Đồ lại mừng thầm, về phần Đông Quốc Cương thì
không vui không buồn làm người ta nhìn không ra, Đông Quốc Duy lại rõ ràng
không vui. (Nói luôn kẻo vất xuống chú
thích lại không ai để ý, Nạp Lan Minh Châu là ông ngoại của đại a ca, Tác Ngạch Đồ là thúc thúc của Thái tử, Đông Quốc Cương, Đông Quốc Duy là anh em ruột của mẹ đẻ
Khang Hi, Đông Quốc Duy là cha của Đông phi, 4 ông nói trên đều là họ nhà ngoại
của Khang Hi)
"Các ngươi có thể
thương nghị ra phương pháp ứng phó nào rồi?" Khang Hi bình tĩnh mà nói, bá
khí uy nghiêm như trước, tuyệt không giống một đế vương tuổi trẻ mới đầu hai
mươi.
"Thần cho rằng,
trước mắt, chúng ta nên chiêu an Cảnh Tinh Trung cùng Thượng Khả Hỷ(1), cô lập Ngô Tam Quế." Nạp Lan Minh Châu tiến lên thượng tấu. Tác
Ngạch Đồ vô thức lại tiến lên cùng Nạp Lan Minh Châu cãi nhau. Một người không
cho, một người không chịu, rất náo nhiệt.
Khang Hi thấy thế, chỉ
cau mày suy tư hồi lâu. Mắt thấy có xu thế càng cãi càng lớn, trực tiếp vỗ
án, "Đây là nơi thảo luận chính sự, không phải cái chợ." Hiển
nhiên là không kiên nhẫn được nữa, đám người này nhao nhao cả buổi cũng là vì
tư lợi bản thân. Lại quên trong ngực hắn còn có một tiểu nhân nhi, bị nộ khí của
Khang Hi hù đến, thân thể nho nhỏ run lên, có vẻ sắp khóc. Lập tức, thay đổi
thành bộ dáng từ phụ, nhẹ giọng dỗ dành tiểu gia hỏa, "Bảo Thành, nghe lời,
hoàng a mã không phải đang mắng ngươi, ngoan..." Ánh mắt kia muốn bao
nhiêu ôn nhu có bấy nhiêu ôn nhu, giống như người vừa sắc mặt âm trầm muốn mắng
chửi người không phải là hắn.
Đám người quỳ bên dưới
muốn ngẩng đầu xem hoàng thượng dỗ nhi tử là bộ dáng gì, rồi lại không dám ngẩng
đầu, chỉ là tại trong lòng suy nghĩ hoàng đế thực làm cho người ta càng ngày
càng nhìn không thấu, hơi thở trầm ổn lộ ra tuyệt không giống một hoàng đế tuổi
trẻ khí thịnh lúc trước.
Tiểu gia hỏa giống
như rất thích chơi cùng ngón tay Khang Hi, Khang Hi một tay đưa cho nó, nó liền
lập tức ngừng khóc, y y nha nha hướng hắn cười khanh khách không ngừng. Nhìn bộ
dáng kia của nó, đúng là nhóc con vô tâm vô phế, liên tục đổi sắc mặt với hoàng a mã của nó, một hồi khóc một hồi cười.
Khang Hi bất đắc dĩ lắc
đầu, không vui nhìn đám đại thần quỳ bên dưới, trong mắt chỉ có rét lạnh, một
chút cũng không có ôn nhu lúc dỗ nhi tử vừa rồi, "Thôi, đối Cảnh Tinh
Trung, Thượng Khả Hỷ, dùng thái độ chiêu an. Nói cho bọn hắn biết, trẫm không
trách bọn họ bị Ngô Tam Quế mê hoặc, đối với đệ đệ Cảnh Tinh Trung ở kinh
thành, khoan dung như cũ. Phái quân phân phó tới Kinh Châu, Thường Đức, Tứ
Xuyên, An Khánh, ngăn chặn liên hệ giữa Ngô Tam Quế và Cảnh Tinh Trung." Khang
Hi cau mày, nói rất nhanh, giống như hết thảy đều đã tính trước. Mọi người đang
muốn nói gì đó, ngẩng đầu nhìn thấy trên mặt Khang Hi viết mấy chữ không cho
nghi ngờ, bất đắc dĩ lĩnh chỉ. Khang Hi lại đột nhiên uy nghiêm nói, "Nếu
như Thượng Khả Hỷ không muốn quy thuận, tiến công cho trẫm, phải bức bách hắn đầu
hàng." Hắn hạ hết mệnh lệnh, liếc cùng lười liếc một cái, cười ôm tiểu gia
hỏa rời đi.
Kết cục sớm đã ở
trong lòng hắn, hắn chẳng qua là đem mệnh lệnh vốn nên trì hoãn về sau hạ xuống
sớm mà thôi. Rồi lại không thể không cùng bọn người trong tâm đầy ý xấu kia
thương lượng, bất quá là vì một chữ "hiền".
Đêm khuya, hắn nhìn
tiểu nhân nhi trong tay miệng phun bong bóng ngủ say, bùi ngùi mãi thôi, bất
tri bất giác hắn đã trọng sinh mấy tháng rồi, tiểu gia hỏa cũng bắt đầu mọc
răng rồi. Ôn nhu đối bé con đang ngủ say cười cười, điểm điểm mũi nó,
"Ngươi chừng nào mới lớn lên a...."
*Lảm nhảm* Ai mà trong lòng vẫn còn giữ
hình tượng soái ca dịu dàng si tình của Tác Ngạch Đồ trong Như Ý, Cát Tường thì chuẩn
bị tinh thần vỡ mộng đi là vừa nhá, Tác Ngạch Đồ trong lịch sử không có tốt đẹp
như vậy đâu.
Chú thích:
(1) Thượng Khả Hỷ: Trong bản raw ghi là
Vương Phụ Thành nhưng tam phiên vương không có ông nào tên như thế nên ta chuyển
lại cho đúng với lịch sử là Thượng Khả Hỷ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét