Chương
47: Huyết giao (2)
Bên trong sẽ có cái gì?
Tựa hồ cảm giác được có chuyện rất vui sắp phát sinh, tim Mộ Ti Vũ đập nhanh,
hai gò má đỏ lên, đôi mắt to thông minh xinh đẹp đảo đảo, nảy ra ý hay. Chậm
rãi bước lên, bắt lấy khuỷu tay Vương Thiên Mạch đi đằng trước, ý bảo hắn
đi vào kiểm tra trước.
Mới vừa đi tới cửa, tâm
Vương Thiên Mạch liền căng thẳng, ngừng lại không dám tiến lên, chính là lúc
này lại bị ra lệnh, mặc dù có chút do dự, vẫn là ngoan ngoãn đi vào gian nhà
thoạt nhìn âm trầm kinh khủng kia.
Thỏa mãn nhìn tiên phong
tiến vào dò đường, Mộ Ti Vũ như không có việc gì quay đầu đối Mộ Tịch Thịnh nói
nhỏ, "Cha, chúng ta đi vào sau, Huyết giao này còn chưa biết là thứ gì,
tuy chúng ta không sợ nó nhưng phòng bị một chút vẫn tốt hơn."
Khóe miệng nhếch lên, cười
nhẹ, Mộ Tịch Thịnh không nói gì, chỉ nhẹ vỗ đầu Mộ Ti Vũ. Hài tử này, càng ngày
càng nghịch ngợm. Không cần nghĩ hắn cũng biết trong đầu y tính toán cái gì, kế
dùng kẻ chết thay này vốn vô dụng, đúng là ngốc mà!
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu,
hai người kiên nhẫn đứng ngoài cửa chờ. Từng trận âm phong xuyên qua khe cửa
hơi mở, phát sinh thành âm "ô ô", giống như tiếng người khóc. Qua một
lát, bốn phía càng thêm yên tĩnh, ngay cả gió cũng ngừng, Vương Thiên Mạch từ
lúc đi vào cũng không có động tĩnh gì. Ngưng thần lắng nghe, cái gì cũng không
nghe được, trong lòng cũng hiểu mà càng phát ra trầm trọng, như là tảng đá
nghìn cân đè ép.
Xem ra thứ này không đơn
giản! Hơi nhíu mày, vẻ mặt Mộ Tịch Thịnh cũng trở nên nghiêm túc. Thị huyết đà
la kia thực lực cũng không tệ lắm, cho nên hắn khẳng định thứ trong phòng đủ
đáng sợ.
"Vũ nhi, chúng ta
đi vào!"
"Ân ——"
Chăm chú lôi kéo tay
cha, Mộ Ti Vũ hầu như đem toàn bộ thân thể đều dựa lên người Mộ Tịch Thịnh.
"Chi nha" một tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra, phát sinh thanh âm chói tai,
giống như lâu năm chưa tu sửa.
Đập vào mắt là một mảnh
đen kịt, giơ tay không thấy năm ngón, quanh chóp mũi phiêu đãng mùi máu tanh.
Con người đối với thứ mình không biết luôn phát sinh sợ hãi, cơ mà định luật đó
không áp dụng được lên hai người này.
Ngoại trừ hưng phấn, Mộ
Ti Vũ thực ra không có chút sợ hãi nào. Không chỉ bởi bản thân y đã mạnh đến
đáng sợ mà còn bởi y vốn chỉ coi chuyện lần này như một trò chơi mới mẻ, tràn
ngập kích thích mà thôi. So ra, Mộ Tịch Thịnh có vẻ cẩn thận hơn.
Theo mùi máu tanh lần đến,
chậm rãi tìm kiếm trong bóng đêm, lỗ tai đều phát huy công suất lớn nhất, cẩn
thận chú ý động tĩnh bốn phía. Một đường đi tới, thông suốt không gì cản trở,
mà ngay cả bàn ghế nên có trong phòng cũng không có, này không khỏi càng làm
cho người ta sinh nghi ngờ.
Đột nhiên, Mộ Ti Vũ cao
hứng kêu lên, "Cha, ngươi xem, đó là cái gì?" Một tia ánh sáng huyết
hồng hiện lên, trong nháy mắt lại biến mất, rất nhỏ, nhỏ đến mức nếu không chú
ý kĩ sẽ không thấy.
"Có thể là vật gì
đó, chúng ta tới nhìn xem!"
Mộ Tịch Thịnh cũng chú ý
tới, lập tức quyết định thật nhanh, lôi kéo Mộ Ti Vũ đuổi theo tia sáng vừa biến
mất kia.
Thật nồng, rốt cuộc phải
lưu bao nhiêu máu mới có cái mùi này? Mùi máu tanh hình như càng ngày càng đặc
hơn, trong không khí tràn ngập mùi vị khiến kẻ khác buồn nôn.
Chán ghét nhăn mũi, Mộ
Ti Vũ cố nén không nói gì. Mộ Tịch Thịnh theo bản năng tạo một kết giới nho nhỏ,
đem thân thể hai người bao phủ bên trong, cứng rắn bứt ra một không gian dễ thở
hơn.
"Thế nào Vũ nhi, có
thấy thoải mái hơn không?"
Quan tâm hỏi han bảo bối,
Mộ Tịch Thịnh đem y kéo vào trong ngực mình.
"Cha, Vũ nhi không
có việc gì, chúng ta tiếp tục đi! Cũng không biết đóa đà la kia thế nào."
Hiện tại Mộ Ti Vũ có
chút lo lắng cho Vương Thiên Mạch. Tuy y không phải quá thích hắn nhưng mình dù
sao cũng là chủ nhân của người ta, cần phải biểu đạt tâm ý cần thiết.
"Yên tâm đi, hắn hẳn
là không có việc gì đâu! Một đóa đà la sinh ra từ thuở trời đất sơ khai, tu luyện
thành người, nói lên hắn có chỗ hơn ma vật bình thường!"
"Có lợi hại như vậy
sao?"
Mộ Ti Vũ hiển nhiên
không tin, trong lòng có chút chua, còn chưa từng thấy cha khen ngợi ai như vậy
đâu, đóa hoa đáng ghét, có năng lực gì đáng được cha khen?
"Ngươi nha ——"
Cho dù không thấy biểu
tình của Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh cũng từ ngữ khí của y nghe ra khác thường, sủng
nịch cuốn cuốn một lọn tóc của y, hai người tiếp tục tiến về phía trước.
Thích cái loại cảm giác
quan tâm này, Mộ Tịch Thịnh vì thế cũng không thấy tính tình Mộ Ti Vũ có chỗ
nào không đúng hay không tốt, mà dù có không tốt thì cũng là do hắn sủng ra,
còn có thế nói ai?
...
"Huyết —— Huyết —— Huyết
Giao đại ca ——"
Vương Thiên Mạch lắp bắp
gọi, thân thể đều mềm nhũn, cả người tê liệt ngồi dưới đất, muốn đứng cũng đứng
không nổi.
Trước mặt hắn là một nam
tử khuôn mặt nghiêm túc, thân hình cao lớn, tản ra mùi máu tươi nồng nặc, da
tay ngăm đen lộ ra hàn ý nói không nên lời, một đôi mắt đỏ như máu, mang theo
thị sát cùng lạnh lẽo, tựa hồ có thể đem người khác đông thành khối băng.
Nghe được Vương Thiên Mạch
gọi, nam tử cũng không nói gì, cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống. Ánh mắt kia,
giống như nhìn một xác chết.
"Huyết Giao đại
ca!"
Cho dù sợ hãi tột đỉnh,
Vương Thiên Mạch vẫn gọi nhỏ một tiếng. Cái loại cảm giác này thực đáng sợ. Khi
đó, hắn mới vừa bước một chân vào cửa liền cảm giác toàn thân bị bao phủ trong
tâm bão, cơn gió quái dị chỉ liều mạng thổi quanh người hắn, thiếu chút nữa đã
đem da thịt toàn thân hắn cứa nát, hắn cũng không biết bằng cách nào, chỉ trong
nháy mắt đã bị đưa tới chỗ này, ngay cả kêu cũng chưa kịp kêu một tiếng.
"Hai người bên
ngoài là ai?"
"Bên ngoài?"
Chợt nghe Huyết Giao mở miệng, Vương Thiên Mạch có chút ngây người, suy nghĩ một
chút mới hiểu hai người trong lời nói là ai, "Kia, là chủ nhân của ta cùng
phụ thân của y!"
Cũng không muốn giấu diếm,
trực tiếp đem quan hệ của mình cùng Mộ Ti Vũ nói ra.
"Chủ nhân?"
Huyết Giao xem thường nhíu mày, "Ngươi dù gì cũng là thị huyết đà la tu
luyện từ thuở thiên địa ban sơ thành hình người, cư nhiên đi nhận một con người
làm chủ nhân?"
Huyết Giao không cảm
giác được lực lượng trên người Mộ Ti Vũ, có thể bởi vì y đã thu lại, nhưng thật
ra hắn đối Mộ Tịch Thịnh có loại cảm giác đặc biệt quen thuộc, loại cảm giác giống
như nhìn thấy phụ thân, thân thiết lại ấm áp. Rất nhanh lắc lắc đầu, đem ý nghĩ
buồn cười trong đầu quẳng ra ngoài, quanh thân bắt đầu quanh quẩn một vòng hắc
khí. Tay phải cố sức vung lên, Huyết Giao đem Vương Thiên Mạch đã nhũn như bùn
gạt sang một bên, lẳng lặng đứng ở cửa thông đạo chờ đợi.
Chỗ này là vợ lẽ của Nạp
Tháp Tạp Khanh tìm cho hắn, bởi vì ở gần nơi cực âm, đặc biệt thích hợp cho hắn
tu luyện, Huyết Giao liền giữ lại, ở trong phòng tạo ra một không gian của
mình, trừ phi được hắn cho phép còn không người ngoài tuyệt đối không vào được.
"Ta thật muốn xem
người tới là thần thánh phương nào!"
Trong lòng càng nhiều chờ
mong, Huyết Giao cực kì muốn biết nam tử mặc áo đen rốt cuộc là ai. Nhân loại
sao? Không giống! Bất quá, ngày hôm nay có thể ăn chán chê rồi, đầu lưỡi đỏ
tươi khát khao liếm qua khóe miệng, đôi mắt Huyết Giao không khỏi trợn trừng,
nhìn chăm chú vào thiếu niên mặc áo đỏ, vẫn không nhúc nhích. Hắn đã có thể ngửi
thấy mùi dòng máu tươi ngon chảy trong huyết quản tinh tế, thật thơm, quả thực
là cực phẩm.
...
"Ở đây có kết giới,
ai, cha, chúng ta làm sao bây giờ?"
"Cái gì làm sao bây
giờ, đương nhiên là đi qua!"
Buồn cười nhìn bảo bối
chơi xấu dựa trong lòng mình không chịu nhúc nhích, đồ lười biếng này lại phát bệnh rồi, có chút cười
không thành tiếng, mới đi được bao nhiêu lâu đâu.
"Không cần, Vũ nhi
mệt chết đi được, còn phải đi? Gian nhà ghê tởm kia nhìn không có lớn mà đi lâu
chết người! Thật vất vả tới rồi còn bị cái kết giới chết bầm chắn đường, hừ, ta
muốn tức giận!"
Bất mãn bĩu môi, trong
lòng Mộ Ti Vũ đem cái kẻ không biết là ai kia từ đầu đến chân mắng một lượt,
tính tình thiếu gia một khi nổi lên, đến tám con ngựa cũng không kéo nổi.
"Được rồi, kết giới
này để ta mở, Vũ nhi ở bên cạnh nhìn là được rồi!"
"Ân!"
Gật đầu, Mộ Ti Vũ không
nỡ buông cánh tay Mộ Tịch Thịnh, không tình nguyện đứng sang một bên, xem cha
phá kết giới, còn vừa đứng vừa vỗ tay, chỉ thiếu điều khua chiêng gõ trống, nhảy
múa hát ca.
"Tới ——"
Nuốt một ngụm nước bọt,
Huyết Giao nỗ lực khắc chế dục vọng, hai tay nắm chặt, con mắt chớp cũng không
chớp nhìn Mộ Ti Vũ. Hương vị máu thơm ngon kia giống như vuốt mèo, gãi tâm can
hắn ngứa ngáy.
Đột nhiên, tầm nhìn bị động
tác của Mộ Tịch Thịnh hấp dẫn. Vén tay áo, giang rộng hai tay, hai lòng bàn tay
hướng lên trời, sau đó nắm chặt thành quyền, lại mở ra, hai quang cầu hắc sắc
hiện ra. Quang cầu chậm rãi di động đến bên trên kết giới, kết giới cư nhiên
phát sinh tiếng "két két", từng chút từng chút một tiêu thất.
Cắn nuốt! Huyết Giao
không nghĩ đến trên đời này còn có loại năng lượng có thể cắn nuốt kết giới của
hắn, đây chính là huyết hồn kết giới hắn dùng máu cùng linh hồn của 109 người tạo
thành!
Sắc mặt sợ đến trắng bệch,
Huyết Giao cảm thấy bản thân thật may mắn, ngày đó nghĩ lại đã không đem linh hồn
dung nhập vào kết giới, bằng không hiện tại chết như thế nào cũng không biết!
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét