Chương 4
"Hoàng thượng,
đêm đã khuya..." Lương Cửu công công hơi có chút khó xử tiến lên nhắc nhở
Khang Hi. Hoàng thượng hơn mấy tháng nay đều chưa có bước chân tới hậu cung, này
làm cho tổng quản thái giám như hắn thật khó xử.
Khang Hi buông bút
son trong tay, nhắm mắt, nắm tay che miệng ngáp một cái, đứng dậy nhìn nhìn
ngoài cửa sổ. Vầng trăng sáng treo cao trên trời, bốn phía một mảnh đen kịt. Tử
Cấm thành đêm khuya thật yên tĩnh, phảng phất giống như kim rơi cũng nghe thấy
tiếng. Thiếu đi phần phồn hoa ồn ào náo động ban ngày, nhiều hơn một tia đêm
khuya yên tĩnh. Chỉ là, dưới màn đêm yên tĩnh này, ai có thể vô tư, không lo lắng?
Làm vua phải lo cho
thiên hạ vạn dặm giang sơn, làm phi phải lo xem tâm đế vương nghĩ gì, làm thần
phải lo cho danh lợi bản thân, ai có thể điềm nhiên bình chân như vại? Nhíu
mày, hắn lại đang lo lắng cái gì?
"Ai ——" Khang Hi bất đắc
dĩ thở dài.
Lương Cửu công công
thuận thế đưa lên một cái khay, bên trong là những thẻ bài bằng ngọc có khắc
tên. Khang Hi thoáng kinh ngạc rồi lại lập tức nghĩ tới điều gì. Đây là đang nhắc
nhở hắn phải đi ân trạch hậu cung, rải mưa móc, vì hoàng gia khai chi tán diệp.
Nghĩ tới mấy ngày nay lúc thỉnh an, Hiếu Trang thái hoàng thái hậu như có như
không nhắc đến, cùng ánh mắt đám nữ nhân kia nhìn mình, lại bất đắc dĩ lắc đầu,
tiện tay nhặt lên một ngọc bài.
Kiếp trước, hắn về
sau sớm đã là hoàng quyền tối thượng, duy ngã độc tôn, muốn sủng hạnh ai vốn
không cần lật bài tử. Huống chi, sau nữa, một đám nhi tử luồn lên nhảy xuống,
tranh tranh đoạt đoạt đủ trò đem tinh thần lẫn thể xác hắn đều tra tấn đến mệt,
càng làm cho hắn không có tinh lực đi suy nghĩ những thứ này. Nhất là sau khi hắn
biết rõ tâm tư của mình đối với người nọ, trong đầu bừng tỉnh đều là bóng hình
của y.
Nghĩ đến sau khi trọng
sinh trở về, bởi vì tiền tuyến chiến sự căng thẳng, lại thêm hoàng hậu mất, ngoại
trừ lúc tới Từ Ninh cung thỉnh an thái hoàng thái hậu là gặp gỡ đám nữ nhân
kia, những lúc khác, hắn giống như thật lâu chưa bước vào hậu cung rồi. Đem tất
cả tinh lực đều đặt trên người nhi tử bảo bối, nhìn xem nó từng chút một rút đi
bộ dạng nhăn nhăn nhúm nhúm lúc mới sinh, biến thành cái bọc nhỏ, mỗi lần hướng
hắn cười sẽ lộ ra hai cái răng sữa hơi nhu nhú, ở trên người hắn lăn lộn, tiếng
cười của hai cha con luôn truyền khắp Càn Thanh cung.
Từ lúc bé con dập lợi
bị thương một lần về sau, hắn đối với ai cũng không tin, rất sợ chính mình chỉ
cần không chú ý một chút tiểu gia hỏa sẽ lại xảy ra chuyện. Ngoại trừ lúc thiết
triều không thể mang theo, hắn luôn ôm theo bé con, nghiễm nhiên không chịu qua
tay bất kì người nào. Hạ triều sẽ luôn vội vàng trở về, tranh thủ trước khi tiểu
gia hỏa tỉnh lại, trở về cùng nó, nhìn tươi cười ngây thơ kia, hắn mới thấy an
tâm. Sau đó ôm bé con đi xử lý tấu chương, thường thường ôm một cái là hết cả
ngày.
Chỉ mới có mấy tháng,
tiểu gia hỏa đã là một hài tử nghịch ngợm. Khang Hi luôn một tay ôm bé, một tay
phê tấu chương, tiểu gia hỏa lại thập phần không nể tình, đem ngự án của hắn
làm cho loạn thất bát tao, muốn nắm lấy cái bút so với tay nó còn lớn hơn, học
bộ dáng hoàng a mã, bĩu môi nghiêm trang ở những tấu sớ thỉnh an kia..... vẽ loạn.
Mới đầu Khang Hi còn có thể hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, khoa trương khen
nó thông minh, tiểu gia hỏa cũng sẽ rất nể tình hướng hắn khanh khách cười
không ngừng, sau đó dùng bàn tay dính đầy mực ở trên người Khang Hi một trận
xoa loạn, hai cha con đều chật vật không chịu nổi, sau đó cùng đi tắm rửa,
Khang Hi nhưng lại cười đến thoải mái. Lâu rồi hắn mới biết rõ cái gì gọi là hối
hận, bé con không chỉ thích vẽ loạn lên những.... tấu chương kia, mà còn thích
cầm quyển tấu chương so với mặt nó còn lớn hơn ngây ngô cười, một trận loạn cắn,
trên trang giấy trắng sẽ dính nước miếng, rồi diễn biến tiếp đến bé con sẽ
không cắn nữa mà đem tấu chương trực tiếp xé. Xé không được, sẽ đem quyển tấu
chương đó cho Khang Hi, để hắn xé giùm.
Khang Hi mỗi lần đều
là bộ dạng bất đắc dĩ, hắn nếu ngăn cản tiểu gia hỏa, nó sẽ khóc vang thư
phòng, còn khóc không ngừng, nước mắt nối đuôi nhau rơi xuống. Khang Hi đau
lòng con trai bảo bối của hắn, đành phải ôm nó dỗ dành, đem quyển tấu chương
kia đưa cho nó, tiểu gia hỏa ngay lập tức sẽ nín, hiển nhiên là đã nắm được tử
huyệt của a mã nhà mình, khóc sẽ giải quyết hết thảy. Đến cuối cùng, Khang Hi
đành phải để người hầu đem toàn bộ tấu chương sao ra một bản, lưu một bản cho
nhi tử nhà mình chơi, rất sợ chỉ một cái không vừa ý, tiểu gia hỏa kia sẽ lại
khóc, người đau lòng cũng chỉ có hắn. Chỉ có chờ đến lúc nhi tử bảo bối ngủ
trưa, hắn mới để cho người hầu đem thư phòng dọn dẹp lại một lần, một lần nữa
phê tấu chương. Ánh mắt lại vẫn như cũ không rời con của hắn nửa phần, trực tiếp
cho người làm một cái giường nhỏ để tại thư phòng, nghiễm nhiên biến thành một
phụ thân nhị thập tứ hiếu(1). Một
ngày 12 canh giờ, trừ lúc thượng triều và lúc bú sữa, thời gian con của hắn rời
khỏi tầm mắt hắn tuyệt đối không quá một canh giờ. Lâu dần hắn cũng thành thói
quen sinh hoạt, sáng sớm nhìn tiểu gia hỏa bên cạnh bàn tay nhỏ xíu nắm thành
quyền, miệng phun bong bóng ngủ say sưa, đến đêm ôm bé con bình yên chìm vào giấc
ngủ.
Khang Hi nghĩ đi nghĩ
lại, khóe miệng bất giác lộ ra một tia ôn nhu vui vẻ. Lương Cửu công công nhìn
Khang Hi tay nắm ngọc bài lại chậm chạp không mở ra, khẽ gọi một câu,
"Hoàng thượng."
Khang Hi hồi phục
tinh thần, một hồi gió đêm đánh úp lại, hắn nhìn nhìn ngọc bài trong tay, hôm
nay lại đến phiên một thái giám phải nhắc tỉnh hắn đi làm việc này, hết thảy thật
đúng là buồn cười, ném thẻ bài trở lại trong khay, đạm mạc nói, "Đi Thừa
Càn cung." Lương Cửu công công ứng thanh xong liền lui xuống chuẩn bị.
Khang Hi chưa bao giờ thích việc lật bài tử, làm cho hắn có loại cảm giác bị
người khống chế. Cường thế như hắn, chưa bao giờ nguyện ý để ai tác động đến
suy nghĩ của mình, kể cả ông trời.
Hắn thủy chung là người
tỉnh táo, tay cầm hoàng quyền nhiều năm như vậy, dù cho hắn muốn làm một a mã
thật tốt, trong đầu của hắn vẫn có một quan niệm thâm căn cố đế là nhiều con
nhiều cháu mới nhiều phúc, tránh không khỏi gặp dịp thì chơi, huống hồ hắn đang
độ tuổi trẻ khí thịnh, chậm chạp không tới hậu cung, khó tránh khỏi sẽ chọc cho
người lời ra tiếng vào. Thế cục hiện nay còn bất ổn, triều đình hậu cung cho tới
bây giờ quan hệ luôn chặt chẽ khó phân. Bất đắc dĩ lắc đầu, dặn dò cẩn thận người
hầu phải chú ý chăm sóc con của hắn, thay quần áo liền tới Thừa Càn cung. Trên
đường đi, hắn nghĩ tới hoàng thái hậu(2) hẳn là có hàm ý khác, thủy chung vẫn là lấy giang sơn làm trọng, Đại
Thanh không thể có một Thuận Trị đế(3) thứ hai.
"Thần thiếp thỉnh
an hoàng thượng." Đông quý phi nhìn Khang Hi còn cách xa 2 mét bên ngoài,
cười nhẹ nhàng thỉnh an. Nàng đã sớm thu được tin tức thị tẩm, cũng sớm đứng ở
cửa cung chờ.
Ngửi được mùi son phấn
nồng đậm trên người nàng, Khang Hi không lộ ra nhíu mày, miễn cưỡng kéo lên một
dáng tươi cười cứng ngắc nâng nàng dậy, "Đứng lên đi."
Đông quý phi cười tạ
ân, đi theo Khang Hi tiến vào nội điện, nhìn bày trí tráng lệ bên trong, cảm
giác bất mãn càng thêm khắc sâu, mặt ngoài lại không hề lộ ra, một bộ nước chảy
mây trôi. Chỉ có Lương Cửu công công ở một bên bị dọa đến đổ mồ hôi trán, hắn
biết rõ Khang Hi càng như vậy đại biểu ngài càng không vui.
Khang Hi xoay xoay
cái nhẫn trên tay, giống như lơ đãng đối Đông quý phi đang đứng bên châm trà
nói, "Ngươi đưa đồ tới, có tâm. Tiểu a ca còn nhỏ, những vật này nó không
dùng đến. Càn Thanh cung của trẫm dù thiếu, cũng không thiếu chi tiêu cho con của
trẫm." Ngữ khí ẩn ẩn mang theo một tia không vui cùng cảnh cáo.
Đông quý phi nghe vậy,
thả bình trà trong tay, khăn tay đều nhanh bị xoắn thành một sợi rồi. Trong mắt
mang theo oán hận, trên mặt lại vẫn tươi cười, chỉ là con ngươi đong đầy nước mắt,
"Thần thiếp cũng chỉ là nghĩ đến tiểu a ca vừa ra đời đã không có ngạch
nương, nghĩ rằng có lẽ hoàng hậu ở dưới cửu tuyền cũng bất an nên muốn chăm sóc
thêm một chút. Hoàng thượng chớ nên nghi ngờ thiếp." Nàng càng nói càng ủy
khuất, rút khăn, anh anh nức nở bắt đầu khóc, làm cho người khác nhìn mà đau
lòng.
Nếu là Khang Hi của
kiếp trước, hắn nhất định sẽ thương hương tiếc ngọc một phen, nhưng hắn của hôm
nay, bề ngoài trẻ tuổi, bên trong cũng đã trải qua một đời, kiếp trước đã trải
qua quá nhiều, nhìn thấu quá nhiều. Đối với bất cứ người nào hắn đều còn có ba
phần nghi vấn, nhất là nơi hoàng cung này, lòng người là thứ tối không thể tin.
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng vẫn phải đem nàng kéo vào trong ngực, "Được rồi,
được rồi, trẫm không có ý tứ gì khác." Lông mày hơi nhăn lại, hiển nhiên
là không kiên nhẫn rồi. Nàng ở trong lòng hắn, nước mắt rơi, lại im ắng cười trộm.
"Trẫm mệt mỏi,
đi nghỉ thôi." Khang Hi trực tiếp thả nàng ra, đi vào trong.
Đông quý phi lúc này
mới lau lau giọt nước nơi khóe mắt, lộ ra bộ dáng tiểu nữ nhi thẹn thùng đỏ mặt,
nhẹ gật đầu.
Đêm khuya.
"Hoàng thượng,
hoàng thượng." Lương Cửu công công ở ngoài nhẹ vỗ cửa, nói khẽ, trong giọng
nói tràn đầy vội vàng.
Khang Hi mở mắt, thản
nhiên hỏi, "Xảy ra chuyện gì?" Hắn cũng không có tức giận, hắn cho tới
bây giờ cũng biết Lương Cửu công công thông minh, không phải chuyện gấp, nhất định
không dám gõ cửa.
Lương Cửu công công
lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, "Tiểu a ca, tiểu a ca, ngài ấy khóc không ngừng,
chúng nô tài không có biện pháp, cho nên, cho nên..."
Lương Cửu công công lời
còn chưa nói hết, Khang Hi đã khoác áo khoác mỏng, mở cửa, làm hắn kinh hãi trợn
mắt há hốc mồm. Một trận gió vụt qua biến mất tại phương xa, Lương Cửu công
công vội vàng đi theo, lưu lại Đông quý phi một mình trên giường hung hăng cắn
răng, một bộ oán hận.
"Oa oa oa oa
oa......"
Khang Hi từ thật xa
đã thấy Càn Thanh cung một mảnh đèn đuốc sáng trưng, truyền ra tiếng khóc khản
giọng, xem ra đã khóc thật lâu, bước chân càng nhanh hơn.
Khang Hi vừa đi vào
đã thấy tiểu gia hỏa đang ngửa đầu ra sau, khóc đến nước mắt nước mũi giàn dụa,
ho khan không ngừng. Không vui trừng mắt nhìn đám nô tài kia, một trận rống giận
đem bọn họ đuổi ra, tự mình ôm lấy tiểu gia hỏa, tới tới lui lui dỗ dành,
"Bảo Thành, đừng khóc, hoàng a mã ở đây, đừng khóc, nghe lời...." Tiểu
gia hỏa kia cọ cho hắn một thân đầy nước miếng, nước mũi, nước mắt nhưng vừa đến
trong ngực của hắn quả nhiên liền lập tức nín, chỉ có bàn tay nhỏ bé một mực nắm
chặt cổ áo Khang Hi, như là sợ hắn lại đi mất.
"Chuyện gì xảy
ra?" Đợi cho tiểu gia hỏa rốt cuộc ngừng khóc, Khang Hi mới lạnh lùng hỏi.
"Nô tài đã hỏi
qua rồi, tiểu a ca nửa đêm vừa tỉnh dậy, không biết là do không nhìn thấy hoàng
thượng hay là làm sao, cương quyết khóc không ngừng, nhũ mẫu dỗ thế nào cũng
không nổi." Lương Cửu công công nơm nớp lo sợ nói.
Khang Hi nhìn nhìn tiểu
gia hỏa khóc mệt đang nhỏ giọng nức nở, hiển nhiên là không có tinh thần như
ban ngày, con mắt sưng đỏ mang theo hơi nước làm hắn đau lòng, khóe miệng nhưng
lại tươi cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, "Ngươi đây là muốn hoàng a mã
sao?"
Lương Cửu công công
chứng kiến, một hồi lạnh sống lưng, không hiểu nổi nhưng lại không thể không cảm thán tiểu
a ca này đúng là trâu bò, chỉ khóc một hồi đã đem hoàng thượng từ trên giường nữ
nhân kéo xuống, còn tuyệt không tức giận.
Chú thích:
(1) Nhị thập tứ hiếu: 1 tác phẩm văn học kể
lại 24 tấm gương người con hiếu thảo. Cơ mà anh sủng em nó quá nên nhị thập tứ
hiếu của con đối với cha bị anh đảo ngược lại thành cha đối với con luôn =)))))
(2) Hoàng thái hậu: Là cách nói rút gọn của
Thái hoàng thái hậu chứ không phải là chỉ mẹ vua đâu nhá. Hoàng thái hậu rút gọn
là Thái hậu.
(3) Thuận Trị đế: Cha của Khang Hi, khi còn sống thì chuyên sủng 1
hoàng quý phi, vì bà ta mà âm mưu muốn phế bỏ Hiếu Huệ Chương hoàng hậu nhưng không thành.
Sau vì vị hoàng quý phi này mất con, đau buồn mà chết, ông cũng sinh bệnh rồi
đi theo. Ý anh Hi ở đây là cái gì cũng phải lấy giang sơn làm trọng, không được
để bất kì một ai làm ảnh hưởng xấu đến mình.
vậy Bảo Thành không phải là người ảnh hưởng xấu à...:)
Trả lờiXóa