Cát Nhĩ Đan đào
thoát, thương thế của thái tử đã không còn đáng ngại, nơi chiến trường này cũng
không phải chỗ để dưỡng thương, Khang Hi hạ lệnh hồi kinh.
Sau khi hồi kinh,
Khang Hi liền vùi đầu vào chính sự, trong hoàng cung ai cũng bận rộn chuyện của
mình, chỉ có thái tử gia đang dưỡng thương là rảnh rỗi, Khang Hi hạ lệnh không
cho phép y chạy lung tung, càng không cho y ra khỏi Dục Khánh cung một bước.
"Chán chết ta rồi!"
Thái tử gia chống cằm, nhàm chán khuấy khuấy chén trà, Khang Hi đến Càn Thanh
cung cũng không cho y tới. Rời kinh lâu như vậy, chính sự có một đống lớn đang
chờ hoàng thượng xử lý, tự nhiên tinh lực đi chú ý thái tử gia cũng không được
nhiều.
Thái tử gia thực vô
cùng tưởng niệm thời gian còn ở biên quan, Khang Hi luôn thời thời khắc khắc
dính bên người y. Nghĩ tới biên quan, lại nghĩ tới ngày đó Khang Hi thổ lộ, liều
mạng lắc đầu, muốn lắc kí ức kia đi. Thái tử gia tới lúc này vẫn không dám đối
diện với lòng mình, từ lúc ban đầu khát vọng được làm bạn cạnh Khang Hi, đến
lúc vô thức quá ỷ lại vào hắn, y thực không muốn thừa nhận.
Giấc mộng đến lúc chết
cũng được chôn cạnh Khang Hi bị y toàn bộ đổ lỗi cho tình phụ tử. Khát vọng được
làm bạn cạnh hắn, lại không muốn thừa nhận đó cũng là "thích" nhưng
chỉ mới không gặp hắn vài ngày đã lại nôn nóng rồi. Càng nghĩ càng sốt ruột,
nôn nóng ở trong phòng đi tới đi lui, lông mày không kiên nhẫn nhíu chặt.
"Tiểu Hà tử, tiểu
Hà tử…" Thái tử gia cảm thấy nội tâm bị đè nén vô cùng, rống gọi tiểu Hà tử
bên ngoài.
"Nô tài đến rồi,
gia, làm sao vậy?" Tiểu Hà tử vừa nghe thái tử gọi liền vội vã đẩy cửa đi
vào.
"Thay quần áo
cho ta, gia muốn xuất cung." Thái tử gia uống trà, thản nhiên nói.
Một câu này lại dọa
chết tiểu Hà tử, trong lòng không ngăn được oán niệm, tiểu tổ tông của ta, thế
nào không chịu yên tĩnh một chút đi. Ngoài miệng lại chỉ dám khúm núm,
"Gia, hoàng thượng có chỉ, không cho ngài ra khỏi Dục Khánh cung nửa bước."
Thái tử gia hung hăng
trừng gã, "Gia mới là chủ tử của ngươi, hoàng a mã đâu có ở đây, mau mau
đem y phục của ngươi cởi ra."
Tiểu Hà tử kì quái
nhìn thái tử gia, không biết trong hồ lô của tiểu tổ tông này bán thuốc gì.
Thấy tiểu Hà tử cả buổi
không động đậy, thái tử gia không kiên nhẫn đạp gã một cái, "Phát ngốc cái
gì, mau nhanh lên!"
Tiểu Hà tử lúc này mới
không tình nguyện cởi quần áo, đưa cho thái tử gia.
Thái tử gia thỏa mãn
nhìn gã một cái, khóe miệng cười gian xảo, lại đem y phục của mình ném cho tiểu
Hà tử, bản thân thì mặc quần áo của gã vào.
Tiểu Hà tử bị dọa
không nhẹ, vội vã quỳ xuống, sợ phát run.
Thái tử gia tức gã
nhát gan, xuất ra uy nghiêm thái tử ép gã mặc vào, sau đó lại đưa một quyển
sách, để gã giả vờ đọc, thay mình ngồi lại trong thư phòng.
Cầm túi tiền cùng lệnh
bài, xuất cung.
Vừa ra cung liền thở
sâu một hơi, ngồi một chỗ quá lâu cũng không khỏi tù túng chân tay. Chẳng qua
thấy ánh mắt người qua đường nhìn mình có vẻ là lạ, lại nhìn nhìn quần áo của
mình, giống như hiểu ra cái gì, quay người đi đến một cửa hàng quần áo mua bộ
khác đổi lại, bởi vì còn phải hồi cung nên vẫn phải vác theo bộ y phục thái
giám bên cạnh, thái tử gia phát sầu.
"Có rồi!"
Thái tử gia đột nhiên nghĩ đến cái gì, cao hứng bừng bừng đi đến một nhà nghỉ
thuê một phòng, đem quần áo ném lại đó. Thay y phục, thái tử gia khôi phục bộ
dáng công tử, đi dạo khắp nơi.
Ngừng lại trước cửa một
nơi ồn ào náo nhiệt, nhìn một loạt oanh oanh yến yến trang điểm xinh đẹp đứng
bên ngoài đón khách, thái tử gia nhất thời hiếu kì dừng lại nhìn, còn đang ngẩn
người đã có nữ tử chạy tới phất khăn tay, đem thái tử gia còn đang do dự kéo
vào.
Được Khang Hi che chở
từ nhỏ, lớn đến chừng này cũng mới ra khỏi cung vài lần, nhìn thấy nơi ồn áo
náo nhiệt thế này, Dận Nhưng không nhịn nổi hiếu kì, cũng tiến vào.
Mà bên kia, Khang Hi
hỏi chuyện Dận Chân xong đang tức đến nghiến răng.
"Vì sao không giết
ả? Giữ lại để ném hết thể diện hoàng gia sao?" Khang Hi có phần bất mãn hỏi
Dận Chân nhưng đầu chưa từng ngẩng lên.
"Giết hay không
giết cũng chỉ là một ý niệm thôi. Ta cho rằng giết nàng là quá tiện nghi cho
nàng rồi, huống chi hoàng a mã quên mất Thập bát a ca rồi sao? So với chết thì
sống không bằng chết đáng sợ hơn nhiều." Dận Chân vân đạm phong khinh đáp.
Khóe miệng Khang Hi
kéo lên một tia cười lạnh, "Dận Chân, thủ đoạn của ngươi thật tốt, đối đãi
huynh đệ cũng như vậy."
Dận Chân nghe Khang
Hi nhắc tới chuyện cũ, hắn biết rõ, Khang Hi vẫn luôn một mực chú ý cách hắn đối
đãi với huynh đệ nhưng vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh quỳ xuống, "Nhi
thần sợ hãi."
"A, ngươi sợ hãi
hay không thì tự ngươi biết. Chuyện này trẫm đã hạ chỉ cho ngươi xử trí, trẫm
liền không hỏi đến nữa, nhưng nếu như chuyện này truyền ra ngoài làm nhục thanh
danh hoàng gia, trẫm sẽ không tha cho ngươi, hiểu chưa?" Khang Hi lạnh
lùng nói.
"Nhi thần hiểu."
dận nhân cũng nhẹ nhàng nói.
"Lui xuống đi.
Trẫm vẫn chờ ôm cháu trai." Khang Hi như trước không quên thêm một câu, nhắc
nhở Dận Chân trách nhiệm của hắn.
"Nhi thần cáo lui."
Dận Chân đen mặt rời đi.
Khang Hi đau đầu, thời
điểm nghe được phương pháp xử trí của Dận Chân, trong lòng hắn rất bực bội.
Hắn không thể tưởng
tượng được Dận Chân vậy mà lại đem nữ nhân kia nhốt ở buồng giam sâu nhất trong
Tông Nhân Phủ, nơi vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời, không phân biệt được ngày
hay đêm, không có ai nói chuyện, chỉ chừa một lỗ nhỏ trên tường để đưa cơm. Tàn
nhẫn nhất là Dận Chân uy hiếp, nếu như ngươi tự tử, vậy con của ngươi…
Từ đó, trong Tông
Nhân Phủ mỗi đêm dài tĩnh lặng đều truyền ra tiếng ca u oán, làm ai cũng đồn
chuyện ma quái. Dận Chân không giết Mật phi, hắn từng chút một giày vò tâm hồn ả,
thẳng đến khi ả sụp đổ, lại làm cho ả muốn sống không được muốn chết cũng không
xong. Cả ngày lẫn đêm sống trong bóng tối, không ai nói chuyện cùng, sống một
cách rối bù, cẩu thả, không khác gì địa ngục chốn nhân gian.
Khang Hi lo chính là
chuyện mất mặt như vậy, chỉ có người trong cuộc chết rồi mới có thể hoàn toàn
giữ bí mật, còn Dận Chân lo chính là bằng cách nào có thể làm cô ta bị dày vò
nhiều nhất để tiêu tan mối hận trong lòng.
Bất mãn thì bất mãn
nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, Khang Hi cũng không đổi ý, chỉ hạ thánh chỉ, Mật
phi chết bất đắc kì tử, thập bát hoàng tử được chuyển đến A Ca Viện để vú mẫu
chăm sóc, chuyện này coi như xong, dù sao cũng là bê bối của hoàng gia, Khang
Hi không thể nói thêm cái gì.
Về phần Tông Nhân Phủ
giam giữ người, đã có Dận Chân xử lý, Khang Hi cũng mặc kệ, cho nên người khác
chỉ nghĩ Mật phi trong nhà giam là một tù nhân phạm trọng tội mà thôi.
Chưa yên tâm, Khang
Hi lại cho người hạ ách dược làm Mật phi câm luôn. Từ đó trong Tông Nhân Phủ
không còn truyền ra tiếng ca hát nữa. Nữ nhân kia mỗi ngày im ắng lấy nước mắt
rửa mặt, ở một nơi tăm tối bẩn thỉu sống tạm bợ qua ngày. Tất cả mọi người đều
quên lãng, để ả tự sinh tự diệt.
Vừa xử lý xong chuyện
này thì lại đến chuyện khác làm Khang Hi đau đầu. Chúng triều thần không ngừng
nhao nhao thượng tấu muốn thái tử lập thái tử phi, bình ổn xã tắc. Con lớn
không cần cha, Khang Hi cũng bất đắc dĩ không thôi. Lúc này mới vài ngày không
gặp, thái tử gia lại vô tâm vô phế trộm xuất cung.
Hoàng cung to như vậy,
chung quy không thể trông coi một người, Khang Hi vừa giận vừa bất lực. Cứ mỗi
lần hắn bề bộn nhiều việc thì nhi tử bảo bối kia y như rằng sẽ đưa cho hắn một
tin kinh hãi, làm cho hắn không được yên ổn.
Khang Hi nhận được hồi
báo, thái tử vậy mà lại tới loại địa phương kia, lập tức một cỗ hỏa dâng lên,
suýt thì tức chết, vội vàng xuất cung đi tìm người.
Bên kia, thái tử gia
tiến vào thanh lâu lớn nhất kinh thành, bị mùi son phấn sặc sụa làm không thoải
mái nhưng vẫn bị kéo vào thuê phòng, bị một đám nữ nhân vây lấy rót rượu, thái
tử gia da mặt mỏng lập tức đỏ mặt, muốn thoát lại thoát không được, dứt khoát
thích ứng với hoàn cảnh, uống chút rượu, đùa mỹ nhân, kéo kéo bàn tay nhỏ bé
chơi oẳn tù tì, chơi đến bất diệc nhạc hồ, cười nói không ngừng, căn bản đã đem
Khang Hi ném ra sau đầu.
Thường Ninh vừa lúc
đi cùng một ít quý tộc tới thanh lâu tầm hoan tác nhạc, trùng hợp nhìn thấy
thái tử gia bị kéo vào, hắn còn cho là mình say rượu hoa mắt, thẳng đến khi
thanh âm quen thuộc kia truyền tới, "Ai nói ta sợ, uống thì uống, xem ai sợ
ai."
Thường Ninh cảm giác
rất không ổn, vội vàng đẩy cửa căn phòng kia. Quả nhiên… Thường Ninh thật muốn
cảm thán sao mình lại đen đủi như vậy, lại vẫn không thể bỏ mặc người ở lại đây
không lo.
Nghiêm mặt trừng thái
tử gia, Dận Nhưng nhìn ngũ thúc nhà mình, chỉ dừng một chút, quay mặt chơi tiếp.
Thường Ninh cảm giác bó tay sâu sắc, nhìn cái bộ dạng kia, dùng đầu gối nghĩ cũng
biết là y trộm chạy ra ngoài, Khang Hi mà biết còn không tức chết. Tiến lại lôi
kéo thái tử muốn rời đi.
Thái tử gia lại không
vui gạt tay Thường Ninh, hầm hừ ngồi xuống, hướng những cô gái kia phất tay,
"Tới, cùng ta uống rượu."
Nhìn bộ dạng không biết
sống chết kia, Thường Ninh tức đến khó thở, "Ta cho ngươi biết, ngươi nếu
không đi theo ta, một hồi nữa a mã nhà ngươi tìm đến tận cửa, ta xem ngươi làm
sao bây giờ." Thường Ninh lạnh mặt ghé bên tai Dận Nhưng nói nhỏ.
Thái tử gia nghe đến Khang
Hi, bàn tay cầm chén rượu hơi run run, y thực ra vẫn có chút sợ hãi nhưng vẫn
không chịu thua nói, "Ta mới không sợ hắn, ta đều đã vài ngày không gặp hắn
rồi." Lời nói không che giấu được hờn dỗi làm Thường Ninh nhìn ra, tên này
chui đến đây tầm hoan tác nhạc hoàn toàn là để chọc tức Khang Hi.
Thường Ninh thầm muốn
đánh cho thằng nhóc trước mặt một trận, sau đó nói một câu, dùng phương pháp
này chọc giận a mã nhà ngươi, ngươi ngốc đến mức nào thế hả?
Thái tử gia nổi tính
bướng bỉnh, ngồi lỳ đó không chịu đi. Hai người không ngừng giằng co, một người
muốn kéo đi, một người sống chết không chịu thỏa hiệp.
"Ngũ thúc, nếu
không ngươi cũng đến uống một chén, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh
đi hầu hạ đại gia." Thái tử gia gian xảo nhìn Thường Ninh cười cười.
Bên này, Khang Hi đã
đuổi giết đến tận cửa rồi, mặt đen đến không thể đen hơn, lớn tiếng hỏi phòng
thái tử gia đang ở, một cước hung hăng đạp cửa, mây giông tối sầm đứng đó,
không nói câu nào.
Thái tử gia đưa lưng
về phía cửa không biết gì, chỉ tùy ý nói, "Kẻ nào không có mắt, dám đạp cửa
phòng gia?" Còn Thường Ninh thì không ngừng chớp mắt ra hiệu, ngược lại
làm thái tử gia phì cười, "Ngũ thúc, ngươi bị cát rơi vào mắt à?" Thường
Ninh triệt để bất lực rồi, sao mình lại xui xẻo như vậy, nhìn Khang Hi kìa, hôm
nay xem ra đừng hòng toàn thây về nhà.
Thường Ninh tranh thủ
quỳ xuống, vừa định thỉnh an, Khang Hi lại phất tay ngăn cản hắn. Thái tử nhìn
thấy bộ dạng sợ hãi của Thường Ninh, lúc này mới thong thả qoay người, vừa nhìn
thấy người đến là ai, chén rượu trong tay lập tức rơi xuống đất.
"Hoàng… Hoàng… A…. Mã…."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét