"Hắt xì."
Khang Hi hắt hơi mạnh một cái, rõ ràng bệnh không nhẹ, trong lòng càng thêm vô
hạn oán niệm.
Nhìn tấu chương chồng
chất như tòa núi nhỏ trước mặt, thật sự bất đắc dĩ. Toàn bộ đều là tấu thỉnh lập
Thái tử phi, hắn ưu phiền là chuyện đương nhiên, một bên là tình, một bên là nước.
Về tư, hắn thầm muốn thái tử gia là của một mình hắn nhưng về công, hắn rất rõ
ràng, đối với một thái tử, vô hậu chính là vết thương trí mạng. Tâm tư hắn rối
rắm không thôi, thánh chỉ trong tay cứ chần chừ mãi không hạ xuống.
"Hoàng thượng,
thái tử gia đến rồi." Lương Cửu công công thông báo.
"Cho vào."
Khang Hi thản nhiên nói, thu lại quyển thánh chỉ.
"Nhi thần thỉnh
an hoàng a mã." Thái tử gia quỳ gối thỉnh an.
"Đứng lên
đi." Khang Hi bình thản nói.
Thái tử gia mất hứng
đi tới bên người Khang Hi, y chỉ là nghe tin Khang Hi bị bệnh nên mới hiếu kì
chạy tới. Rõ ràng ngày hôm qua còn khỏe mạnh bình thường, thế nào mới qua một
đêm đã bị bệnh. Còn lâu y mới chịu nhận là mình lo lắng cho Khang Hi nên mới vội
vàng tới thăm bệnh.
"Hoàng a mã,
ngươi khá hơn chút nào chưa?" Thái tử gia chớp chớp đôi con ngươi vô tội
nhìn Khang Hi hỏi.
Khang Hi không cho y
sắc mặt tốt, chỉ ừ một tiếng.
Thấy Khang Hi không để
ý đến mình, Dận Nhưng tiếp tục mặt dày, "Hoàng a mã, ngươi bề bộn nhiều việc
sao?'
"Ừ"
"Hoàng a mã,
ngươi để thái y khám rồi sao?"
"Ừ"
Vô luận thái tử gia hỏi
cái gì, Khang Hi chỉ đáp đúng một từ, "Ừ"
Thái tử gia bắt đầu
khó chịu, giận dỗi cao giọng, "Hoàng a mã, ngươi ngoài ừ ra thì không còn
cái gì khác sao?"
"Ừ"
"Ngươi… Hừ, nhi
thần cáo lui." Thái tử gia như bị mắc nghẹn, quay người muốn đi.
Khang Hi lúc này mới
ngẩng đầu, nhìn y một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, xoa xoa trán, "Quay lại."
Thái tử gia ngây ngốc
đứng yên ở đó, bất động.
Khang Hi bó tay, đành
phải đứng dậy kéo y tới bên cạnh mình.
"Ngươi đó, đều sắp
thành gia lập thất rồi, tính tình thế nào vẫn không chịu sửa." Khang Hi
bóng gió thăm dò ý tứ thái tử.
Dận Nhưng hơi có chút
kinh ngạc, cái người vừa mới hôm qua còn nói thích mình, thế nào hôm nay đã lại
nói chuyện này. Y cho rằng Khang Hi đang nói giỡn, làm bộ thản nhiên nói,
"Ta không vội, hoàng a mã vẫn là chú ý tới thân thể mình nhiều hơn đi, đừng
có suốt ngày làm ổ trong thư phòng phê tấu chương, phải đi ra ngoài nhiều một
chút, ngươi xem, bị bệnh rồi." Thái tử gia chuyển chủ đề quan tâm sang
thân thể Khang Hi.
Chống lại đôi mắt vô
tội kia, Khang Hi thập phần biệt khuất, hắn biến thành thế này còn không phải
là nhờ công y hả, giờ thì hay rồi, tiểu tổ tông này còn dạy dỗ ngược lại hắn,
còn nói hợp lý đến mức hắn không cả phản bác được, xấu hổ không thôi.
"Hoàng a mã,
ngươi làm sao vậy? Có phải khó chịu hay không? Nhi thần cho người gọi thái
y." Thái tử lo lắng nhìn Khang Hi.
Xấu hổ biến thành hưởng
thụ khi được quan tâm, Khang Hi ho khan vài tiếng, lắc đầu, ra hiệu mình không
sao.
"Dận Thì đã có
con, ngay cả Dận Chỉ, Dận Chân cũng đã thành hôn rồi, chẳng lẽ Bảo Thành còn muốn
cả đời không thành thân?" Khang Hi cười trêu ghẹo thái tử gia, ánh mắt lại
bất giác nhìn ra chỗ khác, mang theo nhàn nhạt ưu thương.
Thái tử gia dứt khoát
không nói, cầm chén trà bên cạnh uống. Y cũng không biết mình muốn thế nào, chỉ
là từ miệng Khang Hi nghe nhắc đến chuyện kết hôn của mình làm cho y rất không
thoải mái, rốt cuộc là vì sao?
Trong nháy mắt, không
khí biến thành cứng ngắc xấu hổ, tràn ngập yên tĩnh.
Lương Cửu công công đúng
lúc đi vào, "Hoàng thượng, tứ a ca đến rồi."
"Hắn đến có chuyện
gì?" Khang Hi nghe được Dận Chân đến, không vui nhíu mày.
"Tứ a ca nói là
hộ bộ đang chờ hoàng thượng phúc đáp." Lương Cửu công công bẩm báo. Ông
cũng thấy lạ, hai cha con nhà này vì cái gì mà nếu có thể không gặp thì tuyệt đối
sẽ không gặp nhau. Dận Chân phàm là có chuyện gì, nếu không quá cơ mật sẽ để Lương
Cửu công công chuyển lời cho Khang Hi, mà Khang Hi sau khi nghe hiểu cũng chỉ bảo
ông đi truyền đạt lại.
"Trẫm đã biết, bản
tấu trên thư án, cuốn thứ ba bên trái, ngươi cầm mang cho hắn đi." Khang
Hi gật đầu nói.
Thái tử gia thấy thế
lập tức muốn bỏ chạy, "Nhi thần mang cho tứ đệ." Liền cầm lấy quyển tấu
chương, lúc lấy ra lại vô ý làm rơi ý chỉ Khang Hi còn chưa phê chuẩn.
Khang Hi còn chưa kịp
ngăn cản, thái tử gia đã nhặt lên, đập vào mắt là mấy chữ "Thái tử đại
hôn". Thái tử gia chỉ kinh ngạc trong tích tắc, lập tức bình tĩnh đem ý chỉ
kia bỏ qua một bên, mặt không biểu tình hướng Khang Hi hành lễ, lui ra.
Khang Hi chưa kịp nói
gì thái tử đã biến mất, lưu lại một mình hắn buồn lo vô cớ. Hắn cũng không biết
đây rốt cuộc là tốt hay xấu nữa, càng lo lắng hơn chính là, trong lòng thái tử
gia đến cùng có hắn hay không.
Dận Nhưng bước nhanh
ra khỏi Càn Thanh cung, đụng phải Dận Chân ngoài cửa, trực tiếp đem tấu chương
vất cho hắn, giống như chạy trốn rời đi. Trực giác nói cho Dận Chân biết nhất định
đã có chuyện gì đó xảy ra, bước nhanh đuổi theo.
"Ngươi đã đi
theo ta thật lâu rồi, ngươi không xuất cung sao?" Bình tĩnh trở lại, thái
tử gia hỏi Dận Chân sau lưng, đầu vẫn không quay lại.
"Thái tử thoạt
nhìn tâm tình không tốt, sắc mặt rất khó coi, bên cạnh lại không mang theo người,
nếu để xảy ra chuyện…" Dận Chân mặt không biểu tình nói.
Dận Nhưng quay người
nhìn Dận Chân, nâng cằm hắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, "Đủ rồi,
Dận Chân, ngươi sao phải khổ như vậy, đã quan tâm người khác lại còn quan tâm
trong xa cách, sợ là người ta bị ngươi dọa chạy sao?" Quanh thân đều tản
ra hơi lạnh.
Dận Chân kinh ngạc
nhìn thái tử, bộ dạng lại vẫn vân đạm phong khinh, "Thái tử nói đùa."
"Nếu như ngươi
nói ngươi vì lo lắng cho ta nên mới đi theo ta, ta nghĩ ta có thể vui vẻ hơn so
với nghe mấy lời vừa rồi." Thái tử mang theo nhàn nhạt bất đắc dĩ nói. Bản
thân rốt cuộc phải bất lực đến mức nào mới có thể đối với một tên đầu gỗ không
hiểu phong tình nói những lời như vậy, còn nói nhiều như vậy. Có lẽ là sợ hãi,
là khát vọng một phần ôn nhu, y có thể cảm nhận được Dận Chân thật tâm cho nên
mới kiên nhẫn hơn đối với hắn như vậy.
Trong lúc nhất thời,
đến lượt Dận Chân không biết phải làm sao.
Thái tử buông lỏng
bàn tay nắm cằm Dận Chân, tùy ý đi lướt qua hắn, cười nói, "Được rồi, trở
về đi. Đây là hoàng cung, có thể xảy ra chuyện gì chứ."
Dận Chân nhìn hai tay
mình thẫn thờ, bản thân hắn đã bao giờ phải chật vật như vậy? Mà nhị ca hắn từ
lúc nào đã trở thành một người cẩn thận như thế? Nhìn xem bóng lưng của người
kia, hắn tựa hồ có chút minh bạch, nhị ca hắn…cô đơn. Dận Chân vội vàng đuổi
theo, kéo lại tay y, Dận Nhưng giật mình nhìn hắn.
Dận Chân gọn gàng dứt
khoát nói, "Ta chuyển ra ngoài cung đã lâu như vậy, nhị ca còn chưa từng
qua chơi." Trong mắt mang theo chờ đợi.
Thái tử hơi kinh ngạc
nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười, "Cải lương sướt mướt không bằng bạo lực,
giờ thì sao?"
Trong nội cung áp lực,
Dận Nhưng cũng hiểu được đi ra ngoài một chút là ý hay, quan trọng là… tòa băng
sơn này chưa từng chủ động như thế, cái này làm thái tử gia rất có cảm giác
thành tựu.
"Hoa viên của
ngươi không tệ nha, phong vị rất khác." Thái tử gia tán dương.
Dận Chân cười khổ
nhìn y, hắn đương nhiên biết rõ lòng y không ở đây, có lẽ đồng ý với mình chẳng
qua là để tìm một lý do thoát khỏi chỗ đó mà thôi, nhưng vẫn giả bộ không để ý
hỏi, "Nhị ca đã cảm thấy không tệ, có muốn ở lại lâu một chút không?"
Thái tử gia cảm thấy
hôm nay mình gặp người nào người đấy cũng đều kì lạ, "Ngươi nói đùa rồi."
Chỉ hàm hồ tránh né.
Dận Chân cười cười, dẫn
y tới ngồi xuống một bàn đá, "Uống chơi một chén được không?"
Thái tử gia không cự
tuyệt, cầm lấy chén rượu phối hợp uống, rõ ràng là đang dùng rượu giải sầu.
"Ngươi nói xem,
nếu có một người vừa hôm qua nói thích ngươi, hôm nay lại cố ý tính toán chuyện
cưới hỏi cho ngươi, vậy là hắn có ý gì? Là nói vui, hay là đùa bỡn?" Thái
tử gia mang theo hơi say nhàn nhạt cười nhạo nói.
Chén rượu trên tay Dận
Chân khựng giữa không trung trong tích tắc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch,
không nói gì. Theo đồn đãi gần đây cùng với biểu hiện của thái tử, hắn hiểu rõ Khang
Hi đang muốn tiên hạ thủ vi cường, chẳng qua hươu chết về tay ai còn chưa biết
được.
Hắn đương nhiên hiểu
rõ tâm ý của Khang Hi, người đó cho dù thích một người, cũng sẽ không vì tình
mà làm ảnh hưởng đến quốc gia. Thế giới không có chuyện gì có thể vẹn toàn cả
đôi bên, chỉ phải xem cán cân của Khang Hi nghiêng về bên nào. Mà cho dù như thế
cũng không có nghĩa người đó sẽ nói cho thái tử gia biết.
Uống cạn rượu trong
chén, Dận Nhưng gục xuống bàn đá. Ngón tay Dận Chân lướt trên khuôn mặt ửng đỏ,
cười cười, "Ngươi cũng đã biết ta thích ngươi." Cuối cùng đè nén
không được khát vọng trong lòng, cúi đầu, đôi môi như chuồn chuồn lướt nước chạm
nhẹ lên trán thái tử gia, liền buông.
Hắn vốn định đỡ thái
tử về phòng nghỉ ngơi, cuối cùng không đành lòng phá vỡ thời khắc tốt đẹp này,
chỉ xoay người đi tìm áo choàng.
Mà Dận Nhưng sau khi Dận
Chân rời đi liền đỡ trán, tỉnh lại. Trong mắt tràn đầy kinh ngạc, y vốn không
quá say, chỉ mệt mỏi nên mới gục xuống bàn muốn nghỉ ngơi một lát còn ý thức vẫn
luôn minh mẫn, lại không ngờ vô tình phát hiện ra lời nói cùng hành động của Dận
Chân.
"Đây rốt cuộc là
chuyện chết tiệt gì vậy?" Dận Nhưng ôm đầu, đau đầu không thôi. Là rượu
say nghe lời thật sao? Mỗi lần y say là một lần tiếp thu một chuyện y không thể
hiểu nổi. Y chỉ mong mình thật sự uống say, ngủ một giấc dậy là chuyện gì cũng
chưa từng xảy ra.
Mơ mơ màng màng rời
khỏi phủ Dận Chân, mà Dận Chân sau khi phát hiện ra chỉ cười khổ, "Ngươi
cuối cùng cũng đã biết."
Dận Nhưng vừa trở về
liền đụng phải Khang Hi đang đi tìm mình, Khang Hi đen mặt không nói gì. Y chỉ qua
loa thỉnh an một câu liền trốn biệt về Dục Khánh cung, liếc cũng không liếc hắn
một cái, ở nơi không ai trông thấy, ngả đầu ngủ say.
Khang Hi cắn răng,
bàn tay nắm chặt đến khớp xương trắng bệch, lạnh lùng gằn hai chữ, "Dận
Chân".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét