"Trở về."
Khang Hi chắp hai tay sau lưng, bàn tay nắm chặt, lạnh lùng nhả ra hai chữ, hai
mắt trừng thái tử gia, giống như đang đè nén nộ khí vô cùng lớn.
Khang Hi vừa rồi đá
văng cửa, liền thấy thái tử gia đang uống rượu, trêu đùa những cô gái kia, chuyện
trò vui vẻ phong lưu, lập tức cảm thấy một cỗ tà hỏa bốc lên, muốn hung hăng
giáo huấn tên nhóc không nghe lời này. Chẳng qua hắn vẫn không quên thân phận của
mình, cũng bận tâm đến mặt mũi của thái tử gia mới có thể im lặng dẫn theo tâm
phúc đi bắt người, không muốn làm y quá mức khó chịu, càng không muốn việc này
truyền ra ngoài, vậy nên hắn mới đè lửa giận trong lòng xuống.
Mà thái tử gia bị
Khang Hi đột nhiên xuất hiện làm cho sợ ngây người, nuốt nước bọt, khẩn trương
không biết làm sao. Thường Ninh bên cạnh cũng sợ toát mồ hôi, ánh mắt oán niệm
nhìn thái tử gia đang thất thần, lôi kéo tay áo muốn nhắc nhở y.
Dận Nhưng thất bại
cúi đầu. Khang Hi thấy y đứng im cả buổi vẫn chưa có ý muốn đi, không khỏi càng
tức giận, "Sao? Ngươi còn muốn ở chỗ này qua đêm nữa à?" Ngữ khí lãnh
đạm rõ ràng mang theo tức giận, âm lượng cũng bất giác cao hơn vài phần.
Thái tử gia lúc này mới
lắp bắp, "Ta. . . Ta…"
"Ta cái gì mà
ta, ngươi là ngại chưa đủ mất mặt sao?" Khang Hi hung hăng trừng mắt, tiến
lên muốn kéo người đi.
Dận Nhưng lại một bộ
như gặp quỷ, vô thức lui về sau mấy bước.
Khang Hi bốc hỏa rồi.
Được lắm, những nữ nhân kia chạm ngươi không thấy ngươi trốn, ta mới tới gần một
chút ngươi đã muốn chạy. Đầu như muốn bốc khói, tiến nhanh lên vài bước, túm
tay thái tử trực tiếp kéo đi, trong lòng thực ra lại lo y thực sự bị những nữ
nhân kia làm say mê, thầm nghĩ nhanh nhanh rời khỏi đây.
Thái tử gia biểu thị
chính mình rất oan uổng, y là bị thái độ của Khang Hi dọa sợ mới muốn trốn.
Thường Ninh bên kia
thấy bọn họ đi rồi cũng nhẹ nhàng thở ra, cơ mà hắn còn chưa kịp thở đều, Khang
Hi đã phái người gọi hắn vào cung. Thường Ninh lập tức ai oán, ta đây đã tạo ra
cái nghiệt gì???
"Cung Thân
vương, mời."
Thường Ninh bất đắc
dĩ đi theo.
"Hoàng, hoàng, a
mã." Rất nhanh sắp về tới Càn Thanh cung, thái tử gia khẽ gọi Khang Hi.
Khang Hi lại không
cho y sắc mặt tốt, chỉ gầm nhẹ, "Im lặng cho trẫm!"
Thái tử gia thấy mình
đã ăn nói khép nép như vậy rồi, Khang Hi còn không thèm để ý đến mình, lại nghĩ
tới hắn đem mình nhét vào Dục Khánh cung vài ngày không thèm gặp, cũng ủy khuất,
hừ một tiếng, quay đầu, ngươi không thèm để ý đến ta, ta cũng không thèm để ý đến
ngươi nữa, một bộ lợn chết không sợ nước sôi.
Khang Hi liền phiền
muộn, tên nhóc này rõ ràng làm sai mà còn dám giận ngược lại hắn.
"A, một mình xuất
cung, còn tới loại địa phương đó mà thái tử gia vẫn còn cho là mình có lý hả?"
Khang Hi lạnh mặt trừng mắt liếc y.
Thái tử gia dứt khoát
không phản ứng lại hắn, chỉ quay mặt sang một bên không nói câu nào, không khí
lập tức lại ngưng trọng.
May mắn đến Càn Thanh
cung rồi, Khang Hi không nói câu nào, trực tiếp kéo tay thái tử lôi xuống xe ngựa,
rất có khí thế sắp nổi bão.
Thái tử gia hơi lắc
nhẹ đầu, vừa rồi uống nhiều rượu, giờ cồn mới ngấm làm cho y có chút khó chịu
nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Lương Cửu công công
thức thời hỏi Khang Hi, Cung Thân vương làm sao bây giờ? Muốn hóa giải một chút
không khí xấu hổ.
Khang Hi một lòng muốn
giáo huấn thái tử gia, không hơi đâu để ý đến Thường Ninh, chỉ vất lại một câu
bảo Thường Ninh cứ quỳ đấy chờ liền rời đi, kéo thái tử gia vào nội điện, mặc kệ
y giãy dụa thế nào cũng không buông.
Càng tiến gần vào nội
điện, thái tử gia lúc này mới hơi sợ. Dù sao đây là chỗ của Khang Hi, mình có
muốn chạy cũng chạy không được.
Còn đang suy nghĩ,
Khang Hi đã kéo y tới nơi, trở tay khóa cửa, đồng thời đuổi tất cả mọi người
xung quanh, không ai được tới gần.
Cười lạnh đi về hướng
thái tử gia.
"Hoàng, Hoàng, a
mã." Bàn tay giấu trong tay áo hơi run, trên mặt vẫn là bộ dạng bướng bỉnh.
"Ngươi xem ra rất
to gan, cái gì cũng dám làm phải không?" Khang Hi lạnh lùng nhìn thái tử
gia.
Khí thế của Khang Hi
làm người ta sợ hãi, Dận Nhưng lại vẫn cứng miệng, "Ta không có." Thế
nhưng trong giọng nói không có một chút chắc chắn nào.
Dận Nhưng lời còn
chưa nói hết, Khang Hi đã sải bước tới ôm lấy y. Dận Nhưng vừa uống nhiều rượu,
đầu váng mắt hoa, toàn thân đều là mùi cồn, hai người dựa vào gần như vậy, khí
tức mập mờ lập tức tản ra.
Dận Nhưng không ngừng
giãy dụa, tức giận trợn mắt với Khang Hi, "Thả ta ra…"
"Thế nào? Những
nữ nhân kia đụng ngươi, trẫm đâu có thấy ngươi từ chối." Rõ ràng là lời
nói trêu chọc, từ miệng Khang Hi phát ra lại mang theo tức giận xen lẫn oán
khí.
"Ngươi…"
Thái tử bị chọc cho tức giận triệt để.
Y càng giãy, Khang Hi
ôm càng chặt, "Xem ra vết thương của thái tử đã khỏi rồi, còn dám trốn trẫm
xuất cung."
Khang Hi vừa nghĩ tới
thái tử gia mình luôn tâm tâm niệm niệm, lúc nào cũng sợ y tổn thương, lúc nào
cũng quan tâm đến cảm thụ của y, không dám đối y phát giận, không dám chọc y
sinh khí, hoàn toàn coi y như Phật tổ mà cung phụng, cái gì cũng vì y, theo y,
vậy mà y lại dám trốn hắn chạy ra ngoài. Chuồn ra ngoài thì thôi đi, còn dám chạy
tới cái loại địa phương đó. Chính mình chăm sóc y lâu như vậy, mới hôn nhẹ một
cái, y đã đối mình lãnh đạm đủ kiểu, ở cùng những nữ nhân kia lại chuyện trò
vui vẻ, tay chèo tay kéo, còn kéo đến vui vẻ như vậy, điều này làm Khang Hi thập
phần biệt khuất cùng tức giận.
"Đây là chuyện của
ta, không phiền hoàng a mã quan tâm, hoàng a mã đi mà quan tâm đám nhi tử nhi nữ
của ngươi đi, không thì đám phi tử đang ngày đêm mong mỏi ngươi ấy." Thái
tử gia không chút yếu thế cãi lại, chỉ là lời nói kia sao mà chua thế.
Nghe lời phàn nàn giận
dỗi kia, Khang Hi trong lòng như có cái gì thoát ra, nghĩ tới đứa nhỏ này vẫn
luôn nhớ tới mình, nộ khí cũng thoáng giảm đi.
Quả nhiên, ngữ khí của
hắn cũng mềm nhũn, "Bảo Thành là đang ghen tị sao?"
"Ngươi nói bậy…"
Dận Nhưng thở hổn hển nhìn Khang Hi, gương mặt đỏ như quả đào, không biết là do
uống nhiều rượu hay là do thẹn thùng. Xấu hổ cúi đầu. Còn lâu y mới thừa nhận
chính mình cũng thích hắn.
Khang Hi mĩ mãn nhìn
thái tử gia thẹn thùng, "Trẫm thích ngươi." Ngữ khí trịnh trọng cùng
nghiêm túc.
Cái này làm cho thái
tử gia có chút động dung, mím môi không nói một lời.
Khang Hi nhìn bộ dáng
kia, sủng nịch nói, "Bảo Thành, không tức giận, trẫm đền bù tổn thất cho
ngươi."
Dận Nhưng nghi hoặc
ngẩng đầu nhìn Khang Hi, lại bị hắn lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai
hung hăng hôn lên.
"Ô…" Thái tử
gia khiếp sợ nhìn hành động của Khang Hi nhưng lại không hề có chút ý phản
kháng, y nhớ tới nụ hôn ở biên ải.
Khang Hi thấy y không
phản kháng, trực tiếp đem thái tử gia đè xuống giường, kéo màn che, công thành
đoạt đất, muốn phát tiết chờ đợi của bản thân nhiều năm qua.
Một bên không ngừng
hôn Dận Nhưng, một bên kéo quần áo y.
Đúng lúc kích tình đậm
đặc, bị cởi trần trụi, thái tử gia cuối cùng mới có phản ứng, vào lúc Khang Hi muốn
tiến vào đẩy mạnh hắn ra hô ngừng, trốn qua một bên. Khang Hi một đầu mồ hôi,
khắc chế tình dục bản thân, nhìn qua, miễn cưỡng kéo lên một nụ cười, dụ dỗ
thái tử gia, "Bảo Thành, sao vậy?"
"Uống nhiều rượu
rồi, ta, ta đau đầu…" Thái tử gia ôm đầu, một bộ khó chịu, thừa dịp Khang
Hi phiền muộn phân vân, lần tìm y phục của mình, chật vật mặc vào, vội vàng nhảy
xuống giường, "Hoàng, hoàng a mã, ta khó chịu, ngươi tự mình giải quyết
đi." Liền nhanh như chớp chạy trốn.
Lưu lại Khang Hi thở
hổn hển nhìn y chạy đi. Phút cuối cùng, thái tử gia vẫn không quên quay đầu lại
nhìn nửa thân dưới của Khang Hi, cười tà ác, ánh mắt còn đáng thương nhìn hắn,
nhắc nhở, "Hoàng a mã, ngươi đã nói là ngươi thích Bảo Thành nha." Ngữ
khí ai oán kết hợp với biểu lộ đáng thương, ý muốn cảnh cáo, ngươi cứ thử đi
tìm nữ nhân phát tiết xem, xem ta làm gì ngươi.
Dục vọng của Khang Hi
đã hoàn toàn bị thái tử gia khiêu khích bốc lên, dục hỏa đốt người nhưng người
kia chạy mất rồi, hắn nếu đi tìm người khác giải quyết, sau này thái tử gia đừng
hòng nhìn mặt hắn. Trong lòng hắn có nhàn nhạt thỏa mãn, Dận Nhưng không bài
xích hắn, cũng là sự khởi đầu tốt, không phải sao?
Nhưng vẫn giận dữ hướng
bóng lưng xa xa của thái tử gầm lên, "Ái Tân Giác La Dận Nhưng!!!."
Ai bảo thái tử hại hắn chật vật như vậy, rõ ràng là hắn tìm thái tử tính sổ cơ
mà, kết quả lại bị thái tử chơi ngược lại một vố.
Khang Hi tức đến nghiến
răng, thở hổn hển, chạy đi dội nước lạnh, còn gọi người mang một đống băng lạnh
đến để dập dục hỏa trong người. Kết quả của việc trộm gà không được còn mất nắm
thóc là Khang Hi nhiễm lạnh đổ bệnh.
Không có biện pháp, Khang
Hi chính là ví dụ điển hình của loại sợ người yêu phật ý, bị thái tử cắn chặt rồi.
Hắn không muốn bản thân vì một phút không thể nhẫn nhịn mà phá hỏng tình cảm thật
vất vả mới xây dựng được với thái tử bao năm qua.
Bên kia, thái tử gia
vừa chuồn khỏi Càn Thanh cung liền hít thở sâu một hơi, còn chưa có chuẩn bị tốt
đã suýt bị Khang Hi ăn, tâm lý của y vẫn chưa qua được ải này.
Thái tử gia tà ác nghĩ
đến Khang Hi thở hổn hển không thể phát tiết, lập tức cảm thấy vui vẻ. Y lớn đến
chừng này, còn chưa từng nhìn thấy Khang Hi chật vật như thế.
Chỉ có Thường Ninh là
không may, bị hai cha con nhà này quên tiệt, quỳ suốt một ngày Khang Hi mới nhớ
tới hóa ra còn có người đang chờ mình xử trí, tỏ ra thập phần rộng lượng thả
người ta về nhà. Thời điểm Thường Ninh ra khỏi cung, mặt so với Bao Thanh Thiên
còn đen hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét