"Gia, ngài tỉnh,
dọa chết nô tài rồi." Tiểu Hà tử vẻ mặt lo lắng nhìn thái tử gia.
Dận Nhưng ôm trán,
cau mày nhìn gã, "Xảy ra chuyện gì?"
"Ngài còn hỏi
sao, ngài hôm qua vừa về đã đem đồ đạc trong phòng đập phá hết, còn phát giận một
trận thật lớn, sau đó thì ngã gục xuống ngủ." Tiểu Hà tử tay cầm khăn, vẻ
mặt ủy khuất, trên mặt còn mang theo sợ hãi.
Thái tử gia chỉ thản
nhiên như không, "Vậy sao?" Cũng không quá để ý, lấy khăn trên tay gã
phủ lên mặt cho tỉnh, chuyện phát sinh ngày hôm qua liền hiện về trong đầu.
"Giang Nam bị lũ
lụt, trẫm lệnh ngươi tới đó tham gia trị thủy, ngày mai lên đường." Khang
Hi gọi Dận Chân tới nói.
Dận Chân phẫn hận nắm
chặt tay, cắn răng phản bác, "Nhi thần không am hiểu trị thủy, hoàng a mã
sao không để cho đại thần khác đi?"
Khóe miệng Khang Hi
chậm chạp kéo lên một tia cười lạnh, "Tứ a ca luôn ẩn nhẫn từ lúc nào học
được cách chống đối trẫm rồi?"
"Hoàng a mã nói
đùa, nhi thần chỉ là cho rằng, trị thủy là vấn đề lâu dài, quan trọng là phải
dùng người thỏa đáng, bảo vệ bá tính, nhi thần không am hiểu việc này, đi cũng
chỉ mang thêm phiền toái mà thôi." Dận Chân bình tĩnh nói.
"Ngươi đến cùng
là không am hiểu hay là không muốn đi?" Vẻ mặt Khang Hi càng ngày càng lạnh.
"Nhi thần không
am hiểu." Dận Chân cũng không chút nào yếu thế trả lời.
"Đủ rồi, trẫm biết
rõ trong lòng ngươi nghĩ cái gì. Nhớ kỹ cho trẫm, hôm nay, hoàng đế là trẫm,
không phải ngươi, Ái Tân Giác La Dận
Chân. Thứ trẫm có thể cho ngươi thì trẫm cũng có thể thu lại. Trẫm mới là hoàng
đế của thiên hạ này, việc ngươi cần chỉ là nghe lệnh!" Khang Hi trực tiếp
đem bút trong tay quẳng đi, để lại một vệt mực kéo dài trên áo choàng Dận Chân,
phảng phất giống như trực tiếp quăng cho hắn một cái tát.
Dận Chân nở nụ cười đắng
chát, "Ngoại trừ cái mạng này, ngươi đã cho ta cái gì? Cho dù là vị trí
kia cũng là do ta trả giá giành lấy. Ánh mắt của ngươi từ trước đến giờ trừ
thái tử ra chưa từng dừng lại trên người bất cứ a ca nào khác. Nói ta tuyệt
tình với huynh đệ, ngươi đã từng hữu tình với bọn ta sao? Ngươi làm cho Dận Tự
đến chết vẫn sống trong tự ti bản thân do tiện tì ở Tân Giả Khố sinh ra, chèn
ép y hết thảy, cho dù là thái tử ngươi để ý cả đời, ngươi dám nói ngươi chưa từng
bảo y sinh ra khắc mẹ sao? Ta hung ác với huynh đệ còn ngươi đối với con của
mình không phải là hung ác?" Trong mắt Dận Chân tràn đầy oán hận.
Từ trên mặt đất đứng
dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Khang Hi, hai tay chống lên bàn, mục quang chăm
chú nhìn chằm chằm người đối diện, "Ngươi biết rõ, trời sinh tính tình cuồng
ngạo không trói buộc, Dận Nhưng sợ nhất là bị giam cầm, mà ngươi lại đem y giam
trong Hàm An cung, ở cái góc nhỏ tăm tối kia suốt mười năm. Thái tử tự tay bỏ nửa
đời tâm huyết ra dạy dỗ, kết quả trong mắt ngươi cũng không đáng một đồng, để
cho người đời sau phê phán, phỉ nhổ y. Ngươi sao có thể oán ta không thả y?
Ngươi biết rõ Dận Tự tự ti nhất chính là thân phận của mình, ngươi lại có thể
vô tình nói ra lời đó, ta tra tấn thân thể bọn họ, còn ngươi mới là kẻ tra tấn
linh hồn họ, dập tắt hi vọng phấn đầu nửa đời của họ. Ta chẳng qua là sau khi bọn
họ bị ngươi diệt hết tôn nghiêm đánh thêm vào một chưởng mà thôi. Anh em trong
nhà cãi cọ nhau hết thảy còn không phải do một tay ngươi tạo ra?"
"ĐỦ RỒI!" Khang
Hi vỗ bàn, một cái tát vung về phía Dận Chân, trong ánh mắt mang theo sát khí.
Hắn chưa bao giờ cho rằng hết thảy đều là lỗi của mình, bây giờ lại có người
đem sự thật trần trụi nói cho hắn biết, làm cho hắn rốt cuộc không thể tiếp tục
trốn tránh, hơn nữa người này còn là kẻ bất cẩu ngôn tiếu luôn đi theo hắn.
"A?" Khóe
miệng Dận Chân chảy ra một tia máu đỏ thẫm, có thể thấy người hạ thủ tức giận
thế nào. Dùng tay lau đi vết máu, nhìn thứ đỏ thẫm trên tay, Dận Chân nhàn nhạt
nở nụ cười, "Cho hi vọng là ngươi, diệt hi vọng cũng là ngươi. Ta thiếu nợ
bọn họ, vĩnh viễn không nhiều bằng ngươi. Nếu như ngươi thực sự quan tâm để ý
thái tử, sao có thể để Dận Tự tùy ý nổi dậy đối kháng với y? Miệng ngươi nói
tin tưởng thái tử, trong lòng lại chưa từng phòng bị, sợ hãi y sao? Ngươi để bọn
họ chém giết lẫn nhau, ổn định hoàng quyền của mình, bây giờ lại ra vẻ thật
tình thương tâm cho những huynh đệ thái tử còn chưa gặp mặt được mấy lần, ngươi
có biết là rất buồn cười không? Ngươi biết rõ thái tử là dạng người gì lại lấy
ly do hết lập lại phế y, không phải ngươi không tin y, ngươi sợ hãi y, sợ y ưu
tú, sợ y làm phản."
"Dận Chân, ngươi
thực sự cho rằng trẫm không dám giết ngươi sao?" Trong mắt Khang Hi mang
theo sát khí, trừng trừng nhìn Dận Chân.
"Quân muốn thần
chết, thần không thể không chết, phụ muốn tử vong, tử không thể không vong. Chẳng
qua… giết ta? Ha ha ha, nếu thế thì đã không phải là ngươi rồi. Ở trong lòng ngươi
cho tới bây giờ, quan trọng nhất vẫn là thiên hạ của ngươi, hoàng quyền của
ngươi không phải sao? Giết ta, ngươi lấy gì giải thích với thiên hạ? Quan trọng
là ta còn có giá trị lợi dụng mà? Ngươi cần một quân cờ, mà quân cờ đó trừ ta
ra…không còn ai khác." Dận Chân ngược lại không chút cố kị nhìn thẳng vào Khang
Hi. Dận Chân làm việc luôn đáng sợ như vậy, vĩnh viễn không để kẻ khác nắm đằng
chuôi.
"Ai cũng nói ta
hung ác, tuyệt tình, còn ngươi là minh quân. Kỳ thật ngươi cũng hung ác tuyệt
tình y như ta vậy, không phải sao? Khác nhau chỉ là ngươi đem hung ác tuyệt
tình của mình giấu đi còn ta thì phô bày nó ra ngoài. Ta cũng là con của ngươi,
nếu nói ta không có tư cách có được thái tử thì ngươi so với ta càng không có
tư cách hơn, ít nhất ta không làm gì thẹn với y. Hủy hoại hết thảy của y không
phải ta, mà là ngươi. Ít nhất ta còn thay y báo thù Dận Tự, còn ngươi thì sao?
Ngươi căn bản không xứng có được y!" Dận Chân trong mắt mang theo thù hận.
"Chỉ trích trẫm?
Ngươi không xứng đâu. Cút, lập tức đi hạ lưu Trường Giang cho trẫm!" Khang
Hi hung hăng chỉ ra bên ngoài, trong mắt xen lẫn nộ khí.
"Ta có thể vì
thái tử ngỗ nghịch chống đối ngươi, càng có thể vì y nhận hết chỉ trích của
thiên hạ, xử trí Bát gia đảng. Mà ngươi có thể cho y cái gì? Nhi thần cáo
lui." Dận Chân cười nhạt, quay người rời đi. Nếu mọi chuyện khi đó là một
ván cờ thì trong đó sao có thể không có nước cờ nào của Dận Chân, cuối cùng hắn
lại không đủ dũng cảm đối mặt Dận Nhưng nói một câu thực xin lỗi. Dận Chân có
sai nhưng lỗi sai lớn nhất không phải đến từ hắn mà là từ Khang Hi.
Dận Chân đâu muốn nói
nhiều như vậy, chỉ là áp lực quá lâu bộc phát ra ngoài. Dựa vào cái gì? Rõ ràng
là lỗi của Khang Hi lại muốn hắn gánh chịu hết thảy hậu quả. Nhân là do Khang
Hi gieo, quả lại vĩnh viễn bắt người khác nhận. Con cái luôn hướng về cha mẹ,
người đó đối đãi với thái tử, với đám bọn hắn vẫn như trước kia, khác biệt
chính là đối đãi thái tử lưu lại một tia nhu tình, đối với bọn hắn lại chưa từng
có.
Dận Chân rõ ràng bản
thân lần này đi chẳng biết lúc nào mới trở về. Hắn muốn Khang Hi phải sống
trong lo lắng cực độ, ít nhất hắn không muốn Khang Hi nhanh như vậy đã đoạt được
thái tử. Hắn muốn Khang Hi sống trong sợ hãi, sợ hãi mở miệng, sợ hãi mất đi Dận
Nhưng. Như vậy, hắn có thể tranh thủ thời gian sớm ngày trở về.
Quả nhiên sau khi Dận
Chân rời đi, Khang Hi lập tức cứng đờ ngồi trên ghế, nhắm hai mắt, lông mày
nhíu chặt, tay nắm thành quyền, trán không ngừng chảy mồ hôi.
Đủ loại chuyện kiếp
trước, thân ảnh khô gầy tịch liêu tang thương, kết cục ảm đạm kia hiện lên
trong đầu hắn thật lâu không xóa đi được, hắn cuối cùng không có được y. Cao xử
bất thắng hàn (càng
ở trên cao càng lạnh), nửa đêm quay đầu, hắn đã từng hối hận, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Rất lâu mới não nề mở
mắt, đem đồ trên bàn quét hết xuống đất, một chưởng vỗ lên thư án, cắn răng gầm
nhẹ ,"Dận Chân!"
Đây là lần đầu tiên hắn
cảm thấy Dận Chân thật đáng sợ, đứa con này hiểu rõ hắn đến như vậy, đem mặt
đen tối nhất sâu trong nội tâm hắn trần trụi đào lên, bày ra trước mắt hắn.
Nhưng sau một lát, hồi
thần, ánh mắt mang theo một tia hận ý mà kiên định, "A, thứ ta có thể cho
y, ngươi vĩnh viễn đều không thể cho." Kèm theo cái nhếch miệng châm chọc.
Dận Chân đối với hắn
là loại người để thì sợ mà bỏ thì tiếc. Sự ẩn nhẫn của Dận Chân thực sự vượt
quá mức người thường có thể tưởng tượng, giấu mình khỏi tầm mắt của ngươi, khiến
cho ngươi hoàn toàn không để ý đến hắn, lại luôn vô thanh vô tức nhìn thấu
ngươi, chờ ngươi ngộ ra, hắn đã sớm có được những thứ hắn muốn, đứng ở trên đỉnh
núi cao nhất nhìn xuống ngươi rồi. Quan trọng là… có rất nhiều chuyện, Khang Hi
làm hoàng đế không tiện ra mặt, người khác lại không thích hợp, chỉ có loại người
không để ý thanh danh như Dận Chân là thích hợp nhất. Dùng tốt, hắn là một
thanh lợi kiếm, mọi việc đều thuận lợi, dùng không tốt, kết cục chính là kiếm
chỉ phong hầu. (tự
cầm kiếm cắt cổ họng mình)
Khác biệt lớn nhất giữa
Dận Chân và Khang Hi là một người chỉ quan tâm đến kết quả, một người thì trở
ngại mặt mũi. Kỳ thực chính là một kẻ không biết xấu hổ cùng một kẻ muốn giữ thể
diện mà thôi.
Dận Chân nghĩ đến hôm
qua ở chung cùng thái tử, hiểu ý cười cười. Hắn cũng biết Khang Hi đang chờ
không nổi để đuổi mình đi, bởi vì hắn làm cho Khang Hi cảm nhận được uy hiếp. Hắn
có lý do để tin tưởng Khang Hi đã biết chuyện hôm qua cho nên mới đột ngột nổi
giận như vậy.
Tuy ăn một cái tát của
Khang Hi nhưng Dận Chân vẫn vân đạm phong khinh, ngược lại hắn cảm thấy Khang
Hi so với mình còn khó chịu hơn, phiền muộn hơn. Có thể làm cho người như vậy bị
ngột ngạt ức chế, Dận Chân cảm thấy cũng coi như đáng giá. Hắn từng có sai
nhưng sai lầm của Khang Hi còn nhiều hơn. Dựa vào cái gì lại đem hết thảy tội lỗi
đổ lên đầu hắn, sau đó còn thật vui vẻ cùng thái tử tương thân tương ái?
Vì vậy, hắn liền chạy
đi tìm thái tử gia, cũng muốn xem một chút phản ứng của thái tử.
Mà thái tử gia nghe
tin Dận Chân đến liền cả kinh từ trên giường ngồi dậy, trong mắt tràn đầy không
thể tin, "Hắn tới làm gì?"
"Gia, gia…"
Tiểu Hà tử kì quái nhìn phản ứng của thái tử gia.
Hồi thần, Dận Nhưng vội
vã đẩy Tiểu Hà tử ra ngoài, "Đi nói với Tứ a ca, ta còn chưa có tỉnh, bảo
hắn trở về đi."
Mà Dận Chân nhìn sắc
trời một chút, đắng chát cười cười, "Mặt trời đã lên cao rồi." Rất rõ
ràng thái tử gia đang trốn hắn, thông minh như hắn thế nào lại không biết.
Mang theo thất lạc
nhàn nhạt ngắm nhìn Dục Khánh cung, "Báo cho thái tử ta sẽ trở lại."
Tiểu Hà tử kì quái
nhìn Dận Chân xoay người rời đi.
"Hắn đi rồi…"
Thái tử gia mơ màng lẩm bẩm.
"Đúng vậy, gia,
Tứ a ca nói như vậy." Tiểu Hà nhi khó hiểu đáp.
"Ừ, đã biết."
Thái tử gia trở mình, nhắm mắt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét