(Vẫn câu đó, thực sự không có thời gian beta TT_TT đọc có thấy lỗi chính tả nhớ báo t nhé)
"Dận Chân, ngươi
nói xem ngươi lớn lên như thế nào, sao có thể đối với một nữ nhân cũng ra tay
hung ác như vậy?" Khang Hi ngồi phía trên ý tứ hàm xúc hỏi.
"Hoàng a mã chê
cười, đều là công lao của hoàng a mã cả, không có người dạy bảo, sao có nhi thần
hôm nay." Dận Chân không chút lưu tình phản pháo.
Khang Hi bị hắn làm
chấn động không nhẹ, sắc mặt lập tức không tốt, "Nói, rốt cuộc có chuyện
gì xảy ra. Trẫm mấy ngày nay sự vụ bận rộn chưa thể hỏi ngươi, chắc hẳn Tứ a ca
bế môn tự quá đã nhiều ngày như vậy có thể cho trẫm một lời giải thích hợp
lý." Khang Hi thuận thế nhấc bút trong tay, hiển nhiên là đã phê xong.
"Trẫm ở đây có
hai đạo thánh chỉ, để xem ngươi làm sao cho trẫm một câu trả lời thuyết phục."
Khóe miệng lộ ra nụ cười tà mị, có loại ý tứ ngươi phải thực hiện được.
"Thập bát a ca
hôm nay không phải Dận Tự năm đó, lời đồn đãi cũng là hắn rải." Dận Chân tất
cung tất kính nói.
"Chỉ… có thể
thôi?" Khang Hi nheo mắt nhìn Dận Chân.
"Hoàng a mã còn
muốn biết gì nữa?" Dận Chân cúi đầu, căn bản không nhìn tới Khang Hi.
"Nhẫn nại của trẫm
có hạn độ, đây là Càn Thanh cung, không phải vườn của ngươi, trẫm bây giờ không
phải đang cùng ngươi nói chuyện phiếm, đừng có thừa nước đục thả câu với trẫm."
Khang Hi hằm hằm nhìn hắn.
Dận Chân đắng chát lắc
đầu, ta đã biết thì sao có chuyện ngươi chưa biết, nếu đã không tin ta, sao còn
bảo ta đi làm. Lại vẫn đáp, "Lương phi tự vẫn, là nhi thần trông giữ bất lực."
Khang Hi cười nhẹ, hắn
muốn chính là lời nhận sai này, nhưng vẫn giả bộ xụ mặt, lạnh lùng nói,
"Đường đường một a ca lại đi bức tử mẫu phi, còn làm việc này bị truyền đi
xôn xao như vậy, ngươi chẳng lẽ chỉ đơn giản là trông giữ bất lực thôi
sao?"
Dận Chân im ắng thở
dài, quỳ xuống, "Hết thảy đều là nhi thần sai, nhi thần cam tâm lĩnh tội."
Khang Hi tiếp tục,
"Còn nhớ lúc trước ngươi đã cùng trẫm ước định chứ, đã không thể hoàn
thành việc này, ngươi tự biết nên làm gì. Trở về chuẩn bị đi."
Dận Chân cuối cùng hiểu
ra, Khang Hi sao lại phải huy động nhân lực như vậy, hết thảy chẳng qua là hắn
muốn mình đi.
Khang Hi đứng dậy muốn
rời đi, Dận Chân gọi giật hắn lại, "Hoàng a mã làm nhiều chuyện như vậy chỉ
là vì muốn đuổi ta đi, chẳng lẽ hoàng a mã không có tự tin như vậy sao?"
Khang Hi quay mặt, có
vẻ giận nhìn Dận Chân, "Ngươi đang nói cái gì, trẫm không hiểu?"
"Dùng khả năng
chịu đựng của Lương phi, nàng khổ tâm tính toán lâu như vậy, từng bước một đi tới
ngày hôm nay, từ một tỳ nữ ở Tân Giả Khố nhảy lên thành người bên gối đế vương,
sinh hạ hoàng tử, còn chưa chứng kiến Bát a ca nổi bật đã cam nguyện chết, nói
sau lưng không có người điều khiển thì ai tin? Sở dĩ nàng biến thành thị tỳ ở
Tân Giả Khố là vì ngày đó, hoàng a mã bởi vì nhũ mẫu nhất thời nổi lòng tham, để
đồ của Đông quý phi đi vào Càn Thanh cung khiến thái tử tuổi nhỏ gặp chuyện
không may nên mới đem cả nhà bà ta sung vào Tân Giả Khố. Mà nàng chính là con
cháu của nhũ mẫu kia." Dận Chân không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, trong
mắt là sáng tỏ.
Khang Hi lại bỗng
nhiên quay người ngồi xuống, có chút hứng thú nói, "Tứ a ca của trẫm quả
nhiên danh bất hư truyền, chuyện cung đình kiêng kị như thế mà ngươi cũng biết."
Đôi con ngươi phảng phất giống như thanh
kiếm sắc bén lướt qua người Dận Chân.
Dận Chân vẫn tiếp tục
bình tĩnh nói, "Nếu nói nàng không có tâm ám hại thái tử, ngay cả ta cũng
không tin nữa là hoàng a mã. Chắc hẳn nàng trong bóng tối cũng ám toán thái tử
không ít, hoàng a mã lại chậm chạp không động thủ xử lý nàng, sợ là không phải
bởi vì không có chứng cứ mà là vì dục vọng chinh phục của ngươi. Kiếp trước vậy
mà lại bị nữ nhân này lừa gạt lâu như thế, hoàng a mã không cam lòng, người muốn
xem cuối cùng thì tầm nhìn của nàng đi đến đâu."
Bị người chọc đúng chỗ
đau, sắc mặt Khang Hi hơi đen lại, bàn tay đặt trên bàn cũng chầm chậm nắm chặt,
không khí trong Càn Thanh cung từ từ lạnh xuống.
Dận Chân lại không
chút nào sợ hãi, "Thẳng đến khi sự tình thoát khỏi tầm khống chế của ngài,
cẩn thận như hoàng a mã, thấy thái y kia bối rối khi xem bệnh cho thái tử, thế
nào lại không đi tra, kẻ đó không phải không muốn hạ dược mà là gã không thành
công, cũng đã bị ngươi phát hiện. Cho nên ngươi mới dung túng cho ta đi thăm dò
chuyện này. Điểm đáng ngờ của Thập bát a ca, ngươi không phải không biết. Một đứa
trẻ mất đi ngạch nương, không thấy hoảng sợ, không thấy u sầu, không thấy sốt
ruột, ngược lại đi tìm một phi tần không chịu sủng, đối xử ân cần. Kỳ thực
ngươi chỉ là không muốn đi đối mặt, đối mặt lại một hồi phân tranh, không muốn
tin rằng hai người đó là một."
"Đủ rồi…" Khang
Hi nhắm mắt, lạnh lùng cắt ngang.
"Đủ sao? Ngươi
đã sớm biết rõ mọi chuyện, tất nhiên không muốn ta tra ra hết sự tình. Kỳ thực
từ lúc theo Lương phi tới nhà giam Tông Nhân Phủ đến lúc thấy nàng đi ra, ngươi
đã biết hết thảy chân tướng, nàng chỉ là vì báo thù. Nhưng mẫu vi tử cường(1), nàng đã có Bát a ca, nàng phải
vì y mà suy tính. Cho nên ngươi mới có thể dùng Bát a ca bức nàng tự vẫn nhưng
với tính cách của nàng, đã tự tử vẫn còn lưu lại ba chữ, vừa làm cho ngươi khó
chịu, vừa giúp Bát a ca chiếm được một chút áy náy cuối cùng. Ngươi lại tương kế
tựu kế, trực tiếp dùng việc này làm khó dễ, vừa chiếm lấy hi vọng của Bát a ca
vừa diệt đi uy phong của ta, còn có thể làm cho ta thua trận ước định, rời khỏi
kinh thành. Hoàng a mã thông minh đến cỡ đó, vậy mà lại sợ sự tồn tại của nhi
thần, có ta, ngươi không có tự tin có thể chiếm được thái tử." Dận Chân đột
nhiên nở nụ cười.
"Trẫm thông
minh, Tứ a ca cũng đâu có ngu ngốc. Không có đủ quyền hạn nhưng vẫn có thể biết
hết những điều muốn biết, ngươi cảm giác đó không phải là thông minh?" Khang
Hi khôi phục thần sắc lạnh lẽo.
"Dận Chân, ngươi
là nhi tử của trẫm, ngươi biết trẫm, trẫm sao lại không biết ngươi. Người quá
thông minh chung quy cũng không phải là chuyện tốt. Trẫm có thể cho ngươi vinh
quang vạn trượng thì cũng có thể cho ngươi rơi xuống đáy vực. Trẫm sẽ sợ ngươi
sao? Dận Chân à Dận Chân, ngươi vẫn tự phụ như thế." Khang Hi nhìn Dận
Chân đang quỳ, cúi người, nâng cằm hắn lên, "Nắm giữ cả đời ngươi chính là
trẫm. Trẫm có thể làm cho ngươi xoay người kiêu căng thiên hạ, cũng có thể làm
ngươi ti tiện như con sâu cái kiến. Đừng tưởng trẫm đối với ngươi nhân từ một
chút thì là trẫm sợ ngươi." Trong mắt Khang Hi lộ hung quang.
Đột nhiên thanh âm đẩy
cửa vang lên, xuất hiện sau cánh cửa là thái tử đang cúi đầu, hai tay chắp sau
lưng, trong trẻo nhưng lạnh lùng. Ba người rơi vào xấu hổ, thái tử gia có thể cảm
nhận được ánh mắt của hai người đó đang dừng lại trên người mình nhưng y cuối
cùng lại không muốn ngẩng đầu liếc nhìn họ. Cứng ngắc thật lâu, Khang Hi cùng Dận
Chân không hẹn mà gặp cùng gọi y.
Thái tử gia lại đi
trước một bước, "Hoàng a mã nên dùng thiện rồi, nhi thần cáo lui." Từ
đầu đến cuối y đều không ngẩng đầu liếc hắn lấy một cái, ngữ khí nhàn nhạt xa
cách, liền vội vàng rời đi, giống như lúc y xúc động đẩy cửa, đến đi đều vội
vàng.
Khang Hi gọi, "Bảo…",
chữ "Thành" còn chưa ra khỏi miệng, người đã biến mất rồi.
"Dận Chân."
Khang Hi nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Dận Chân, quay người chạy đuổi theo.
Dận Nhưng không biết
mình đã đứng ngoài cửa đợi bao lâu, chỉ là thời điểm nghe được hết thảy những
điều u tối kia, y không thể nào đè nén nổi xúc động cùng thống khổ trong nội
tâm, vẫn đẩy cửa ra. Cũng vào thời điểm nhìn thấy hai người bọn họ, phát hiện
trong đầu mình trống rỗng, y không biết mình nên nói cái gì, đợi đến lúc hai
người họ mở miệng, y chỉ cảm thấy bản thân khi nhìn họ, vô cớ nảy sinh ý nghĩ
chán ghét. Y không thể chờ nổi muốn chạy khỏi nơi này. Y muốn biết hết thảy, rốt
cuộc là đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì mình giống như một đứa ngốc, mặc kệ người
xoay vòng.
Vẻ mặt kinh ngạc, hiển
nhiên vẫn còn trong khiếp sợ, Dận Chân ngu ngơ quỳ tại đó, cung điện không một
bóng người, chỉ có gió thổi đìu hiu.
"Gia, gia, ngài
mau đi xem Thập bát a ca."
Chú thích:
(1) Mẫu vi tử cường: Mẹ vì con mà mạnh mẽ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét