"Gia, hoàng thượng
sao lại đột nhiên để ngài tới Sướng Xuân Viên? Hiện cũng không phải mùa
hè." Tiểu Hà tử kì quái hỏi người trong xe ngựa.
Thái tử gia không nói
gì, chỉ chằm chằm nhìn lệnh bài trong tay, bỗng nhiên đem nó nắm chặt, "Tới
phủ Bát a ca." Trong mắt hiện quyết ý.
"Gia, có vẻ
không tốt đâu." Tiểu Hà tử lo lắng nói.
"Tới phủ Bát a
ca." Thái tử gia đề cao âm lượng, tản ra khí tức không cho cự tuyệt. Tiểu
Hà tử ở bên ngoài đánh xe cũng bị khí thế của y dọa cho bất giác run rẩy.
"Gia, thái tử đến
rồi." Hạ nhân hồi bẩm với Bát a ca còn đang phát giận. Chỉ còn kém một khắc
nữa, kế hoạch của gã đã thực hiện được rồi, thái tử cùng Tứ a ca đều thân bại
danh liệt, gã không những có thể báo thù mà còn có thể làm Khang Hi thất vọng với
bọn họ. Danh vọng của gã trong triều sẽ được đẩy lên cực cao, đến lúc đó, thiên
hạ này chính là nơi gã dương dương tự đắc. Vậy mà đột nhiên Khang Hi lại thân
thể không khỏe, bảo gã sao có thể không tức giận. Hết lần này đến lần khác, Thập
bát a ca lại bình tĩnh muốn chết, chỉ bảo gã an tâm chớ vội, còn bảo gã giấu
tài, tận lực giảm thiểu cảm giác tồn tại trước mặt Khang Hi.
Bát a ca tuy nghi hoặc
vì cái gì một đứa trẻ còn hôi sữa lại có mưu kế thâm sâu như thế, gã đối với nó
vẫn bán tín bán nghi, nói trắng ra là không tin. Chỉ là không thể không nói
phương pháp của nó rất vừa lòng gã, giết người không thấy máu, là phương thức
ngư ông đắc lợi mà gã thích nhất. Từ lúc ban đầu xem nó là trẻ con cho tới bây
giờ lòng mang đề phòng, Bát a ca cũng là người cẩn thận. Gã chưa bao giờ hỏi là
vì gã chỉ muốn có kết quả, cho gã một người hữu dụng, gã sẽ không đi hỏi chuyện
người ta không muốn nói.
"Bát đệ, đang
nghĩ gì mà xuất thần như vậy?" Thái tử gia tà mị nhìn gã, khí chất trong
trẻo nhưng lạnh lùng, làm cho gã toàn thân không tự nhiên.
"Thần đệ thỉnh
an thái tử." Hồi thần, Bát a ca vội quỳ xuống nói.
"Đứng lên
đi." Thái tử gia đến cửa cũng không bước vào, chỉ đứng bên ngoài thong
dong nói, "Đem cây dù của ta trả lại cho ta." Rõ ràng là cười nhưng
hàn ý quanh thân làm cho gã tưởng mình đang nhìn thấy Khang Hi.
Từ bao giờ thái tử
gia hung hăng càn quấy lại có một mặt thâm tàng bất lộ như vậy, vội gọi người
đem cây dù ra, trả cho y.
"Thái tử gia đại
giá quang lâm, chỉ là vì cây dù này sao?" Bát a ca cười nói.
Cầm cây dù, quay người
đi, thái tử gia lại bỗng nhiên quay lại, đi tới, ghé vào bên tai Dận Tự, thấp
giọng, giống như vui vẻ nói:
"Nếu ta nói ta
vì ngươi mà đến, ngươi sẽ tin sao? Ta chính là muốn xem thần sắc của ngươi lúc
này thôi." Lời nói ý nghĩa trêu chọc nhưng lại mang theo tức giận sâu
trong lòng.
Phản ứng của thái tử
gia làm Dận Tự có chút trở tay không kịp, hết sức xấu hổ, "Thái tử…"
Thái tử gia lại cười
phá lên, vỗ vỗ vai gã, "Người khác làm gì ta, ta đều ghi nhớ." Quay
người muốn đi, mở dù, "Làm người, không thể quên đi gốc gác bản thân, luôn
phải nhớ kĩ thân phận của mình. Nghe nói, Lương phi còn một vài thân thích vẫn ở
Tân Giả Khố." Thái tử gia vẻ như lẩm bẩm nhưng thanh âm lại rất lớn, như
thể sợ người khác không nghe thấy.
Làm cho mặt Dận Tự một
hồi xanh một hồi trắng, "Thái tử tới đây là để lăng nhục ta sao?"
Tươi cười của thái tử
gia bỗng nhiên lạnh xuống, "Đồ Ái Tân Giác La Dận Nhưng ta không muốn, vất
trên mặt đất, cũng phải xem cẩu thân phận có đủ tư cách lấy hay không. A, Bát a
ca, ngươi cảm thấy mình có đủ tư cách hay không?"
"Ngươi…"
Thái tử gia đập đập
cây dù, muốn đi, trong mắt có thâm thúy không thể phát giác, lệ khí như chỉ trực
trào ra.
"Thái tử nói
đúng." Dận Tự nhìn bóng lưng y, cắn răng nói.
Dận Tự nhìn trời,
không có mưa, lại nhìn thái tử gia che ô rời đi, vẻ mặt như muốn phun nước miếng
vào người y, gã từ trước tới giờ để ý nhất chính là cách người khác nhìn nhận
thân phận của gã, "Ta nhổ vào, ngươi tính là cái gì chứ, không phải chỉ ỷ
vào ngạch nương của mình là hoàng hậu thôi sao, còn là một hoàng hậu đã chết."
Bát a ca thì thào tự nói.
Thái tử gia phía trước
đột nhiên quay đầu nhìn hắn, "Ta chả là cái gì hết, nhưng đâu còn cách nào
khác, ai bảo mẫu thân của ta là người duy nhất từng chính thức bước qua cửa lớn
Đại Thanh triều, còn mẹ của ngươi chỉ là tì nữ ở Tân Giả Khố, nhiêu đó là đủ rồi."
Thái tử gia khiêu khích nhìn Dận Tự. Khúc mắc lớn nhất của Dận Tự chính là thân
phận của mẹ mình, còn khúc mắc lớn nhất của thái tử là ngạch nương mất sớm. Y
không nhịn được nhất là khi người khác nói xấu mẹ mình.
Dận Tự hận không thể
tự tát mình mấy cái, tai kẻ này sao lại tốt như vậy, bản thân mình quá kích động
rồi. Miễn cưỡng nhìn y cười cười.
Thái tử hùng hổ xông
vào phủ Bát a ca rồi dương dương đắc ý rời khỏi.
Nhưng lên đến xe ngựa,
tươi cười trên mặt y thoắt cái biến mất.
Y tới nơi này, ngoại
trừ để lấy lại dù, còn để xem qua đệ đệ chính mình cho tới bây giờ chưa từng để
trong lòng. Tính cách của gã, y không thể không bội phục ba phần nhưng lại thập
phần xem thường, đường đường một a ca, nửa điểm lực lượng cũng không có. Cho tới
bây giờ luôn được người che chở, y tự nhiên sẽ xem thường gã. Qua hôm nay lại
hiểu rõ, người này giống mình, cũng không biết quá nhiều chuyện.
"Gia, chúng ta tới
Sướng Xuân Viên nha?" Tiểu Hà tử hỏi.
"Không, đi Tông
Nhân Phủ." Thái tử gia lạnh lùng nói, từ nhỏ hưởng giáo dục đế vương, làm
cho y có thói quen nắm mọi sự tình trong tay. Y không muốn làm một kẻ ngốc bị
người gạt tới gạt lui. Y rất muốn xem trong Tông Nhân Phủ rốt cuộc là giam giữ
ai, vì cái gì Dận Chân cùng Khang Hi luôn giữ kín như bưng thế, y tin tưởng người
đó nhất định có thể tự nói với y đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng những người bị
giam giữ xử lý trong Tông Nhân Phủ đều là hoàng thân quốc thích, không có ý chỉ
của hoàng thượng không thể đi vào. Huống chi nơi thái tử gia muốn vào lại là
nơi Khang Hi không muốn cho ai biết đến nhất, bọn thị vệ sao dám cho y vào.
Thái tử gia tức giận,
kiên nhẫn hao hết, y trực tiếp muốn xông vào, không khí lập tức căng thẳng, một
đám người ngăn trước mặt y, rồi lại không dám làm y bị thương nên cũng chỉ có
thái tử gia đánh là chính. Vấn đề là song quyền nan địch tứ thủ(1), người càng ngày càng nhiều, y rất
nhanh kiệt sức, không muốn bỏ qua nhưng vẫn phải rời đi.
Vừa lúc gặp Thường
Ninh đang ngáp ngủ đi tới dò xét. Từ sau khi Hiếu Trang thái hoàng thái hậu mất,
Khang Hi trực tiếp đem hắn đuổi tới trông coi Tông Nhân Phủ, không cần vào triều,
cuộc sống thanh nhàn vô cùng. Chỉ là mới rồi Khang Hi đột nhiên hạ chỉ lệnh hắn
mau tới Tông Nhân Phủ, hắn mới từ giường bò dậy.
Vừa đến đã thấy tiểu
tổ tông thái tử gia đại náo Tông Nhân Phủ, mặt lập tức tối sầm, nhanh chóng lôi
kéo y rời đi.
Khang Hi nghe tin
thái tử tới phủ Bát a ca đúng lúc đang xử lý chiến sự Cát Nhĩ Đan, còn phải chú
ý đến người nên chú ý.
"Y vẫn là không
chịu bỏ qua." Bất đắc dĩ thở dài, thấy y không có gây ra chuyện gì lớn, chỉ
để cho người đi xem.
Thẳng đến khi thái tử
đến Tông Nhân Phủ, hắn mới ẩn ẩn lo lắng. Vội cho người đi kéo Thường Ninh ra
khỏi giường kêu đi xử lý. Hắn biết rõ, loại chuyện này, hắn không thể ra mặt.
Chỗ kia đã không còn an toàn nữa, phương pháp xử lý bảo đảm nhất… là giết, ánh
mắt hắn lộ sát ý, nhìn hắc y nhân bên cạnh, nhẹ gật đầu.
"Nên xong
đi." Mệt mỏi xoa trán, Khang Hi tiếp tục động bút.
Chú thích:
(1) Song quyền nan địch tứ thủ: Chỉ có 1
mình thì lợi hại đến mấy cũng không thể địch lại kẻ địch đông đảo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét