"Vậy sao?"
Khang Hi gõ nhẹ mặt bàn, lạnh lùng dõi theo gã, đột nhiên đem tách trà ném xuống
đất, thanh âm tách trà vỡ choang trên mặt đất vang lên thanh thúy, phảng phất
giống như khúc ca sầu bi ngắn ngủi. Chỉ giây lát, chung quanh sáng lòe, đao
quang kiếm ảnh, hàn khí thấu xương.
Đám người vốn đứng
bên cạnh Bát a ca bỗng nhiên quay lại, đem lưỡi đao nhắm vào gã. Bát a ca lộ ra
khiếp sợ, lại như hiểu rõ. Gã sớm đã biết mình không phải đối thủ của Khang Hi,
chỉ là gã không cam lòng thôi. Ngoài cửa, tiếng "Giết" lại lần nữa
vang lên, chỉ có điều lần này ngã xuống là người của Bát a ca. Một vòng lại một
vòng đỏ tươi văng lên giấy dán cửa Càn Thanh cung, tiếng kêu la đầy trời hòa
cùng tiếng mưa xối xả. Không biết cơn mưa kia là ông trời rơi lệ cho những binh
sĩ vô tội hôm nay phải xuống hoàng tuyền hay là để gột rửa máu tươi, tẩy trừ đại
địa.
"Nhi thần cứu
giá chậm trễ, mong hoàng a mã thứ tội." Dận Chân đi xuyên qua đám người, đạp
lên mặt đất đầy nước hòa cùng máu, tới trước mặt Khang Hi, trên thân một bộ
quân trang, áo bào vẫn còn dính máu, mắt lạnh lẽo không biểu tình, bộ dạng lạnh
như băng giống ác quỷ vừa uống máu trở về.
Bát a ca chậm rãi nhắm
mắt, đem kiếm trong tay ném xuống đất, "Các ngươi bẫy ta."
"Nếu ngươi không
có tâm tư này, trẫm nào có thể bẫy ngươi." Khang Hi vẫn lạnh nhạt. Bắt đầu
từ lúc gã nói ra câu giết thái tử, trong mắt Khang Hi liền không còn chút tình
nghĩa, chỉ có hàn ý lạnh như băng.
Thực ra từ lúc Khang
Hi nhìn thấy miếng ngọc kia, hắn đã biết rõ, hắn không thể chờ đợi nữa, hắn muốn
quyền chủ động ở trong tay mình. Khang Hi vốn muốn định đợi đến khi chiến sự ở
biên quan kết thúc rồi mới hành động. Nhưng biết làm sao đây, bọn chúng đã đợi
không được nữa, hắn có thể dễ dàng tha thứ bất cứ chuyện gì bọn chúng làm, chỉ
cần chúng không đụng vào điểm mấu chốt của hắn, đó là thái tử.
Dận Giới lợi dụng thiếu
sót của Bát a ca, bày mưu ly gián Khang Hi cùng thái tử, làm cho hắn không khỏi nhớ
tới khoảng thời gian hai người trở mặt thành thù kiếp trước. Rõ ràng không phải
hắn làm, lại làm cho hắn có miệng cũng không giải thích được, hắn hận cái loại
tính toán đó, càng sợ nỗi tịch mịch của cao xử bất thắng hàn(1).
Hắn không phải không
hoài nghi Dận Chân nhưng Dận Chân là người cẩn thận nên hiềm nghi của hắn liền
giảm đi ba phần. Cho đến khi hắn nhận được tin Dận Giới suốt đêm ở lại phủ Bát
a ca, hắn càng thêm chắc chắn nhận định của mình.
Hắn không muốn nhịn nữa,
cho người trong đêm đem Dận Tự về, chính là để Bát a ca sinh ra nghi kị, vào
lúc một mình lâm vào rối rắm, sức phán đoán sẽ giảm đi ba phần, huống chi còn bị
Khang Hi chèn ép lâu ngày đến tình trạng như thế, cho dù có bình tĩnh đến đâu,
bị lưỡi đao từng bước từng bước tiến đến gần, gã sao có thể không phản kích. Một
canh giờ sau khi Dận Giới tiến cung, hắn phái người phát tán tin tức, làm sâu
thêm nỗi sợ cùng hoài nghi của Dận Tự đối với Dận Giới, lại trong đêm phái binh
đóng xung quanh phủ đệ của gã, càng làm cho gã không thể tìm ai thương lượng,
đem gã dồn đến tuyệt cảnh, không muốn phản cũng phải phản.
"Ta cũng là con
của ngươi, dựa vào cái gì y vừa ra đời có thể hưởng tất cả độc sủng, còn ta
cùng ngạch nương phải ăn nhờ ở đậu, trải qua khinh thường?" Gã lúc nói lời
này, chỉ chăm chăm nhìn Dận Giới.
"Không, không. .
. Là ngươi, là các ngươi bức ngạch nương tự vẫn, ta hận các ngươi, hận tất cả
các ngươi." Trong mắt Bát a ca như có gì đó vỡ nát. Cùng là thiên chi kiêu
tử, vấn đề thân phận vẫn luôn là cái gai trong lòng gã, mỗi khi chứng kiến ánh
mắt những người kia nhìn mình, trong ánh nhìn luôn có ba phần coi nhẹ, gã không
phải là chưa từng oán giận, nhưng oán giận thì sao, ngạch nương của gã chỉ xoa
đầu gã, nói cho gã biết, "Oán giận không giải quyết được vấn đề, muốn người
khác để mắt đến con, chính con phải để mắt đến mình trước. Nhớ kĩ, làm gì cũng
phải lưu lại cho mình một con đường, để ngày sau gặp lại còn dễ nói chuyện."
Từ đó về sau, gã luôn
ghi nhớ những lời này… còn nữa… còn là bởi gã muốn cuộc sống của mẹ mình dễ
dàng hơn.
Dận Chân ở bên cạnh
nhìn qua Dận Tự, thanh âm đều đều mở miệng, "Lương phi là bởi người thân
làm người hầu trong Càn Thanh cung tắc trách, khiến thái tử gặp chuyện không
may, cho nên cả nhà mới bị đày đến Tân Giả Khố làm nô dịch. Có thể nàng vào
Khang Hi năm thứ 18 vô tình gặp được hoàng thượng, được sủng hạnh, Khang Hi năm
thứ 20 mới sinh hạ Bát hoàng tử. Ngươi thực sự cảm thấy ngạch nương của mình là
người trong sạch? Xuất thân từ một tỳ nữ trong Tân Giả Khố nhưng lại có thể sống
yên ổn trong hậu cung nhiều năm như vậy?"
Bàn tay Dận Giới đã nắm
chặt, Bát a ca lại hướng Dận Chân vung nắm đấm, "Không, không có khả năng,
đó cũng không phải lỗi của mẹ ta, không phải, là ngươi, là các ngươi hại chết
nàng, ta giết các ngươi." Bát a ca phẫn hận nhìn Dận Chân, gã muốn ngăn hắn
nói tiếp, ngạch nương vẫn luôn là tín ngưỡng của gã, là lý do để gã phấn đấu.
Mà bầu trời của gã, tín ngưỡng của gã đã sụp đổ trước mắt, gã không muốn. Gã không
cam lòng. Gã hận.
Thị vệ hai bên lao tới
ngăn cản Bát a ca, Dận Chân tiếp tục chậm rãi mở miệng, "Dựa vào việc sau
khi Đông phi thất sủng, ai nhìn thấy nàng ta cũng tránh không kịp, Lương phi lại
vẫn tuyết trung tống thán(2), nhiêu đó đủ thấy
tâm cơ của nàng người bình thường không thể bì kịp. Bắt đầu từ Khang Hi năm thứ
20, nàng liều chết làm đủ chuyện. Ly gián thái tử, hãm hại Nghi phi, vào lúc
thái tử bị bệnh thì cấu kết với thái y trong cung ý đồ mưu hại thái tử, toàn tội
đáng chết. Đây là huyết thư thái y kia viết trước khi chết, là đúng hay sai,
ngươi có lẽ đã hiểu."
"Mà ngươi cùng lắm
chỉ là một công cụ báo thù thôi, mục đích của Lương phi chỉ là muốn trả thù
hoàng a mã, ta tin nàng đã nói với ngươi không dưới một lần, muốn ngươi phải
kéo thái tử xuống." Dận Chân lạnh lùng nhìn Dận Tự.
Dận Giới vô thức
không ngừng lui về phía sau, lui cho đến khi vô lực dựa vào cây cột, còn Bát a
ca hai mắt đỏ rực như máu, "Không thể, không thể nào, ngạch nương của ta
là người tốt, là người tốt, nàng làm tất cả chỉ là để hi vọng tốt cho ta."
"Nàng nếu hi vọng
ngươi tốt thì vào lúc tự tử đã không để lại ba chữ kia, làm cho trong lòng
ngươi dấy lên dục vọng báo thù mà đáng lẽ phải nhắn ngươi tự chăm sóc chính
mình. Ngươi sao phải tự lừa gạt mình như vậy, kì thực mẹ của ngươi không hề
quan tâm đến ngươi, thứ nàng quan tâm là làm sao cho hoàng a mã đau khổ, chỉ điểm
ngươi đổ lửa thù lên đầu thái tử." Dận Chân từng từ một găm thẳng vào đáy
lòng Dận Giới.
Cho đến khi Bát a ca
nhặt kiếm trên đất muốn đâm về phía Dận Chân, Dận Giới giống như sư tử gầm lên,
"ĐỦ RỒI!"
Cục diện hỗn loạn, Khang
Hi lại cười nhạt, "Dẫn Bát a ca đi, giao cho Tông Nhân Phủ coi giữ. Các
ngươi đều lui xuống đi." Phất phất tay.
Đến khi trong phòng
chỉ còn ba người, Khang Hi mới xoa trán, chậm rãi mở miệng, "Dận Tự, ngươi
biết ngươi thua ở đâu chưa?"
Dận Giới vẫn đang đắm
chìm trong không thể tin, nó có thể thừa nhận Khang Hi mắng mỏ, thừa nhận Dận
Chân làm mình thống khổ nhưng không cách nào thừa nhận ngạch nương của mình lại
lừa gạt, lợi dụng mình.
Thấy Dận Giới không
đáp lời, Khang Hi nói tiếp, "Giang sơn này là giang sơn của trẫm. Ngươi
cho rằng Thường Ninh từ trước đến giờ quan hệ không tốt với trẫm, lại thân thiết
với Dụ Thân Vương, ngươi liền có thể lợi dụng Thường Ninh một lần xung đột với
thái tử để cả hai người họ quay qua ủng hộ ngươi sao? Ngươi biết ngươi tính sai
cái gì chưa?"
"Cái gì?" Dận
Giới chỉ nhắm mắt lại, nhẹ thở hắt ra, trong tay vẫn nắm tờ huyết thư.
"Phúc Toàn lúc sắp
chết từng nói với trẫm ngươi là nhân tài có thể đào tạo, thế nhưng ngươi đã
quên, trẫm bây giờ không phải là trẫm của kiếp trước, thái tử bây giờ cũng
không phải thái tử của kiếp trước. Phúc Toàn trung quân, Thường Ninh kính trọng
Phúc Toàn. Hôm nay, hoàng đế vẫn là trẫm." Khang Hi từng bước dồn thẳng
vào lòng Dận Giới.
"Ha ha ha ha,
hoàng a mã, Dận Chân, các ngươi thắng, nhưng mà… ngươi biết ngươi tính sai chỗ
nào chưa?" Khóe môi Dận Giới nhếch lên một nụ cười tuyệt vọng lại pha lẫn
đắc ý.
"Cái gì?" Khang
Hi vẫn bình tĩnh.
Dận Giới lại đột
nhiên đi tới trước mặt Khang Hi, nhìn hắn, nói nhỏ vài câu, "Ngươi biết
không, ta cho tới bây giờ vẫn luôn biết không thể thắng được ngươi, mà ta cũng
chưa bao giờ muốn cái giang sơn này. Hoàng a mã, ngươi nói ngươi chỉ một mực
quan tâm đến người kia. Vậy nếu ánh mắt của y từ ỷ lại biến thành cừu hận thì sẽ
thế nào đây?" Dận Giới nhặt thanh kiếm trên đất, cười phá lên, "Hoàng
a mã, ta không muốn giang sơn của ngươi, không muốn vị trí của ngươi, ta chỉ muốn
làm ngươi đau khổ thôi. Ngươi nói xem, nếu đem so sánh ngày hôm nay ngươi xem y
như trân bảo với tình cảnh ngày đó ngươi phế thái tử, còn mắng to y sinh ra khắc
mẫu thì thế nào? Còn ngươi nữa, Dận Chân, lúc đó ngươi đạp lên thái tử, leo lên
bảo tọa đế vương, có phải rất khác bây giờ không?"
Dận Chân mơ hồ cảm thấy
có chút là lạ, còn Khang Hi lại lửa giận vạn trượng vỗ mạnh lên bàn,
"Ngươi đến cùng muốn làm gì?"
Dận Giới chỉ chỉ
ngoài cửa, cười càng thoải mái.
Ngoài cửa, có một người
mặc quân trang màu hoàng kim, thân mình ướt đẫm máu cùng nước, đứng ngoài màn
mưa trắng xóa, chăm chú quan sát hết thảy.
Bọn họ cùng nhau nhìn
lại, xa xa chỉ có một mảnh đen kịt, nhìn kĩ hơn, hình như có một bóng người.
Cho đến khi một hồi sấm sét vang rền, ánh chớp chiếu lên thân mình người đó,
dung nhan tái nhợt, Khang Hi cùng Dận Chân mới nhìn rõ người kia.
Tay của y một mực nắm
chặt thanh kiếm bên hông, một tay còn cầm cung tiễn, mím môi, trong mắt là bi
thương, gò má ướt không biết là nước mắt hay nước mưa, không nói một lời, trong
trẻo mà lạnh lùng.
"Thái tử điện hạ,
trên thế giới này chỉ có lừa đảo là thật thôi, bởi vì hắn thật sự lừa
ngươi." Dận Giới nhìn y cười lớn nói.
Chỉ trong chốc lát,
thái tử một tay nắm mũi tên, như dốc hết thù hận kéo cung, mũi tên xé gió lao tới,
Dận Giới vẫn cười như phát điên, Dận Chân cứng đơ không nhúc nhích, trong mắt
là kinh ngạc, duy chỉ có Khang Hi nhìn thái tử cười, nụ cười vẫn sủng nịch như
năm đó.
Chú thích:
(1) Cao xử bất thắng hàn: Càng ở trên cao
càng lạnh. Ý nói người càng ở trên địa vị cao thì càng cô độc.
(2) Tuyết trung tống thán = Đưa than sưởi ấm
những ngày tuyết rơi. Ý nói giúp đỡ người hoạn nạn khi họ cần.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét