“Cạch ———“
Ơ?!
Harry lại xoay xoay nắm cửa, phát hiện cửa không thể mở.
Nhưng cậu như cũ chưa từ bỏ ý định, đùa cái gì vậy, đến cửa đầu tiên còn không
thể mở thì làm sao kết thúc cái trò chơi chết tiệt này? Cậu cầm cái tay nắm
xoay tới xoay lui, cuối cùng ủ rũ đá lên cửa một cái, dừng lại.
Cậu quay đầu nhìn người nào đó giống như đùa giỡn thảnh
thơi nhìn mình, gằn giọng, “... Có lẽ, chúng ta phải điều tra căn phòng này trước,
xem xem có manh mối gì không.” Voldemort từ chối cho ý kiến, dùng đũa phép chỉ
chỉ bàn học hắn vẫn luôn tựa vào, ý nói chỗ này là của ta.
“Vậy chỗ này của ta! Hy vọng ngươi đừng có lại đây làm
phiền ta!”
Harry chỉ chỉ cái giường duy nhất còn lại trong phòng, về
phần cái chậu cây kia, bởi vì ở gần bàn học mà trực tiếp bị Harry phân đến phạm
vi Voldemort nhận thầu. Hiển nhiên, hai người đều cho rằng nếu đối phương cùng
mình tìm một nơi sẽ chỉ mang thêm cho mình phiền toái, cho nên mới phân chia
ranh giới muốn đối phương đừng có xâm phạm địa bàn của mình, cái hành vi y như
học sinh tiểu học này làm cho người khác không còn gì để nói.
Harry bò trên giường trái mò phải mò, không thu hoạch được
gì, mà giờ khắc này Voldemort đưa lưng về phía cậu lại ở trong ngăn kéo bàn học
phát hiện một quyển nhật kí cùng một quyển đồng nhân đam mỹ.
Không sai! Mấy người không có đọc nhầm đâu! Chính là đồng
nhân đam mỹ!
Khóe miệng Voldemort thoáng run rẩy nhưng cũng không có
quá kinh ngạc, dù giao kết hôn đồng giới, giao cấu đồng giới (Voldemort khinh
miệt nhìn mấy tên mặt như phê thuốc trên bìa sách) tại thế giới phù thủy cũng
không phải chuyện hiếm lạ gì. Voldemort vào thời kì cường thịnh cũng có vài
tình nhân, nhưng không nhiều như bên ngoài đồn đại, hắn cũng chẳng biết cái loại
vận động piston đâm vào rút ra ấy có cái gì lạc thú, chỉ là phát tiết đơn thuần
hoặc phát tiết bất mãn tích lũy cả ngày mà thôi.
“Ờ... ngươi có tìm được cái gì không?” Tay không mà về,
Harry gãi gãi đầu, cậu đứng cách Voldemort hai thước, ý đồ nhìn đến vật trong
tay hắn, hình như là một quyển sách?
Harry lập tức kêu, “Đưa nó cho ta.”
Voldemort dùng ống tay áo che quyển nhật kí, sau đó ý xấu
đem quyển đồng nhân đam mỹ kia cho Harry đơn thuần, không ngoài dự liệu nhìn thấy
Harry trong nháy mắt ngó được cái bìa mặt đã đỏ bừng.
“... Này, ta...” Harry giống như cầm củ khoai nóng đỡ quyển
sách, có chút tay chân luống cuống. Mặt cậu đã nóng đến mức có thể chiên trứng,
hết thảy đều rơi vào tầm quan sát của Voldemort, hắn sung sướng phát ra một tiếng
cười nhạo. Ánh mắt Harry tuần tra tới lui, đem quyển đam mỹ bỏ lại ngăn bàn,
sau đó ánh mắt chuyển qua mặt Voldemort. Cái đầu trụi lủi không có mũi làm cậu
trong nháy mắt như bị dội nước lạnh, khôi phục thần trí, lần đầu tiên cảm thấy
khuôn mặt chẳng ra gì này của Voldemort hóa ra cũng có ích.
.... Không biết nếu ý nghĩ này của Harry mà để quý ngài
Voldemort biết, liệu hắn có ngay lập tức vọt đến trước mặt cho cậu một cái
Avada Kedavra để cả hai cùng đồng vu quy tận hay không.
“Không còn cái gì khác?” Harry hỏi.
“Không có.” Voldemort nói dối không chớp mắt. Hắn đã thừa
dịp Harry không để ý cất quyển nhật kí vào trong túi chứa đồ hệ thống cho.
Harry hoài nghi nhìn Voldemort, “Chúng ta làm thế nào mở
cửa ra ngoài giờ?”
“....” Voldemort không nói gì, ánh mắt nhìn Harry kiểu ‘Xem đi, ta đã biết ngươi chỉ là một tên phế
vật, đến tìm đồ cũng tìm không nổi’, phẫn nộ vất quyển nhật kí kia ra. Lý với
chả trí cái gì cũng đã bị hắn vất bỏ rồi, tuy rằng lấy tình huống hiện tại mà
nói thì lý trí vốn có của hắn cũng chả còn bao nhiêu.
Harry cầm nhật kí lật lật nhưng cũng không có chìa khóa rớt
xuống như trong tưởng tượng, cậu có chút thất vọng, bất đắc dĩ mở nhật kí ra đọc.
Bên trong nhật kí cũng không viết gì nhiều, ước chừng chỉ
có 1 trang chữ, trên bìa ghi “Một”, xem ra nhật kí này không chỉ có một phần.
Harry đem nó để một bên, cẩn thận nhìn nội dung bên trong. Nhưng cậu lại thất vọng,
cả câu chuyện chỉ là mấy lời lảm nhảm của một cô nương nhàm chán khi bị nhốt
trong phòng, không có ai thích cô, cũng không có ai đến thăm cô, mỗi ngày chỉ
có người đúng giờ đưa đồ ăn tới, dùng để duy trì nhu cầu sinh tồn cơ bản.
“Xem ra chúng ta phải tìm chỗ khác.” Harry đóng nhật kí lầu
bầu, đúng lúc này, cậu đột nhiên phát hiện trên gáy sách xuất hiện một dòng chữ
——— Khi hai bên đều đã đọc quyển nhật kí này,
hai người chỉ cần dùng đũa phép chỉ lên vật phẩm cần xem xét liền biết vật ấy
có ẩn chứa đạo cụ quan trọng hay không. Ánh sáng màu xanh lục là có, màu đỏ là
không, chúc hai người may mắn.
“Ít nhất chúng ta hiện tại cũng biết được làm thế nào
phân biệt thứ nào có công dụng hay không” Harry đem nhật kí trả lại chỗ cũ, đi
trước dùng đũa phép gõ gõ lên mặt bàn học, đầu đũa phép lóe ánh sáng đỏ, gợi ý
nơi này không có đạo cụ cậu cần. Hơ, chẳng lẽ cái chìa khóa ở trên giường mà cậu
không tìm được?
Harry chống lại ánh mắt cười nhạo của Voldemort, da đầu
run lên đi tới bên giường, dùng đũa phép nhẹ gõ.
——— Đỏ.
Hả?
Hai người cùng ngẩn ra, Voldemort nhớ tới chậu hoa trong
góc phòng, hắn đi qua, dùng đũa phép gõ gõ, ánh sáng xanh. Voldemort đánh giá
chậu cây này một lượt cũng không phát hiện tung tích chìa khóa, vì thế hắn dùng
một thần chú nhẹ bẫng, làm chậu hoa bay lên, như ý nguyện nhìn thấy chìa khóa
dưới đáy chậu.
“Ta còn tưởng chìa khóa sẽ ở bên trong chậu hoa.” Harry sờ
sờ cái mũi, không có ý tốt nói, cậu còn nghĩ nói không chừng có thể nhìn thấy bộ
dạng Voldemort đào chậu hoa, chật vật cào đất.
Đáng tiếc, đáng tiếc.
Harry tiếc nuối nghĩ.
“Tốt lắm, giờ chúng ta có thể ra ngoài.”
Nhìn Voldemort, không tình nguyện xoay người, Harry nhún
nhún vai nhặt chìa khóa, đi về phía cửa, tra chìa, cạch một tiếng, khóa mở.
Harry vặn tay nắm cửa, chân mới vừa bước ra hành lang, đột nhiên cảm thấy hoa mắt,
trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
... ...
...
“Này! Dậy mau cho tao! Thằng quỷ nhỏ chết tiệt, bọn tao
cho mày cái ăn cái mặc, mày lại dám làm biếng ngủ đến quên cả làm bữa sáng cho
bọn tao!” Khi Harry mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, chợt nghe thấy một tiếng gào thét sấm
sét dộng vào lỗ tai làm màng nhĩ như muốn nổ tung.
Harry vội vàng bật ra khỏi giường, sờ sờ lấy kính mắt bên
gối đeo lên, còn chưa có thích ứng đã bị dượng một đạp đá ra khỏi phòng.
——— Chết tiệt!
Harry vò vò đầu, khắc chế ý niệm chạy về phòng lấy đũa
phép cho dượng một cái bùa chú, để cho mình được một ngày sống yên ổn. Cậu đứng
lên, mở miệng, “Con xin lỗi, dượng Vernon, con đi làm bữa sáng ngay đây.”
Harry nghe thấy dượng thô bỉ hừ một tiếng.
‘Chạy nhanh xuống lầu làm bữa sáng đi,
Harry!’
Cậu ở trong lòng nói với mình, còn mấy chuyện lộn xộn
trong mộng, đợi rảnh rỗi tính tiếp đi, cậu còn chưa muốn bị dượng đánh chết.
Làm xong bữa sáng, Harry liền bị dượng Vernon đuổi đi làm
cỏ.
Hôm nay là một ngày sáng sủa quá mức cần thiết, trừ bỏ
Harry ra căn bản nhìn không thấy một bóng người. Ánh nắng độc ác hun cậu đến mức
muốn ngất, cơ mà cậu vẫn cảm thấy có chút dễ chịu, dù sao không có dì dượng gào
thét cùng Dudley trêu cợt, hết thảy đều trở nên thoải mái hơn nhiều.
Cậu vừa làm cỏ vừa nghĩ về giấc mộng đêm qua. Đến bây giờ
cậu vẫn không thể xác định đó là mơ hay thật. Nếu là thật thì quá hoang đường,
còn nếu là giả, cảnh tượng chân thật cùng tình huống phức tạp như thế chẳng lẽ
đều là do cậu tưởng tượng?
Cơ mà nếu đó là sự thực, vậy thì chuyện Voldemort đã sống
lại là không thể nghi ngờ, cậu có nên đem chuyện này nói cho hiệu trưởng Dumbledore
không? Không, không, chuyện đến chính cậu còn không thể tin tưởng thì hiệu trưởng
làm sao tin được.
Harry phiền toái cào cào tóc, làm cái đầu vốn đã bù xù
càng thêm giống tổ quạ.
*****
Chạng vạng, Harry như thường lệ trộm ghé vào dưới cửa sổ
nghe lén bản tin thời sự. Cậu có chút chán ghét tâm lý của mình lúc này, vừa chờ
mong nghe được tin có một lượng lớn người chết (điều đó đại biểu Voldemort thực
sự sống lại), lại sợ mình thật sự nghe được tin tức đó, bởi vì để xác nhận ý
nghĩ của mình mà làm một đống người mất mạng, cái ý tưởng này cũng thật quá tàn
nhẫn.
Tin tức hôm nay vẫn không có gì quan trọng, Harry nhẹ
nhàng thở ra, tiếp tục phẫn hận vặt một đám cỏ xanh trước mặt.
Cậu rõ ràng là Cậu bé cứu thế! Là chính cậu phát hiện việc
Voldemort sống lại, mà hiện tại, căn bản không có ai tin cậu, còn bắt cậu ở
trong nhà Dusley, mỗi ngày bị bọn họ ức hiếp. Thật không công bằng!
Không, Harry, mày không thể nghĩ như vậy, cậu ở trong
lòng cảnh tỉnh chính mình. Chỉ là sự bất công này ép cậu đến không thở nổi. Có
lẽ mình nên đi ra ngoài một chút, Harry nghĩ.
Cậu thừa dịp cả nhà Dusley không chú ý (mà bọn họ có lẽ
căn bản là không thèm để ý đến cậu) chạy ra ngoài, ở trong công viên tìm một
cái xích đu may mắn còn tồn tại dưới tay Dusley, chậm rãi lắc lư.
Đúng lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy một trận rét lạnh, cảm
giác mọi niềm vui đều bị hút mất. Cậu lập tức ý thức được đó là Giám ngục
Azkaban, quyết định rất nhanh hô, “Expecto Patronum!” (Hú hồn thần hộ mệnh!) May mắn, lần này thần chú thành công, một con
hươu cái màu bạc chạy một vòng mang lại cho cậu ấm áp, nhưng không đợi cậu yên
tâm, chung quanh vang lên một loạt tiếng bụp bụp, làm cậu nháy mắt cảnh giác.
——— Tiếng độn thổ!
Không xong!
Harry ý thức được bản thân
đang lâm vào khốn cảnh, vài phù thủy trưởng thành vây quanh cậu phóng thần chú,
Harry dùng những thần chú mình đã học qua gắng sức chống cự. May mà đối phương
hình như đã bị hạ lệnh gì đó nên không hạ sát chiêu, chỉ một mực khống chế, tựa
hồ muốn bắt sống cậu.
Harry không chút cố kỵ dùng
những thần chú lợi hại nhất mình có thể nghĩ đến từ từ đánh tan Tử Thần Thực Tử
vây quanh, cũng thừa dịp bọn họ sơ hở, miễn cưỡng độn thổ, kéo mình trở về nhà
Dusley, dưới ánh mắt hoảng sợ của dì Petunia, Harry cả người là máu ngã xuống nền
nhà.
=======================
Đôi lời tác giả: Hiện giờ Voldemort còn chưa
có đầy đủ, nhưng trong tương lai sẽ chậm rãi đem hắn gắn lại!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét