Gryffindor thêm 10 điểm!
Khi Harry thử dùng miếng sắt
cạy cửa phòng tắm, vậy mà thực sự thành công, hai người đều cảm giác tương lai
là một bầu trời đen kịt. Trong khi Harry cảm khái tác giả thiết kế trò chơi này
đúng là điên thì Voldemort lại oán niệm việc bản thân về sau chắc sẽ còn phải
ít nhiều làm những hành vi không phù hợp với thân phận cao quý của mình, hơn nữa
còn là làm ở trước mặt tử địch!
Quý ngài Voldemort nghiến
răng tỏ vẻ bất mãn nhưng lại không biết làm sao.
Vào ban ngày, hắn đã thử đi
truy tìm những manh mối liên quan đến loại giấc mộng này, Chúa Tể Hắc Ám sẽ
không phải loại người ngồi im chờ chết, chính là mặc kệ hắn có đi đọc hết sách
cấm của các gia đình quý tộc cũng không tìm được cái gì liên quan. Điều này lại
làm cho hắn nghi ngờ tên tiểu quỷ Harry Potter bày trò, nhưng mà nghĩ thế nào
thì chỉ số thông minh của tiểu quỷ này cũng không đến được mức ấy...
Voldemort híp đôi con ngươi
đỏ tươi đánh giá Harry đang thở phào mở cửa trước mặt.
Chẳng lẽ là lão cáo già
Dumbledore?
Có khả năng, nhưng không lớn.
Nếu như là thế thật thì, Voldemort ở trong lòng nghiền ngẫm nở nụ cười, lão ong
mật kia chẳng lẽ không sợ hắn bắt cóc Cậu bé cứu thế, làm “Hy vọng cuối cùng” của
thế giới phép thuật tan biến hay sao? Phải biết, thiếu niên ở tuổi này, chỉ cần
ở trong lòng chúng gieo một mầm mống nghi ngờ, liền có thể mọc thành một đại thụ
che trời làm người ta cảm thán...
Một suy nghĩ rất thú vị chậm
rãi thành hình trong đầu Voldemort.
“Này!”
Harry có chút cảnh giác
quay đầu nhìn thoáng qua kẻ mới vừa rồi còn nhìn mình chằm chằm, mặc dù lúc cậu
quay đầu lại, tầm mắt đối phương không còn ở trên người cậu nhưng nếu bảo cảm
giác vừa rồi là do cậu tưởng tượng thì không có khả năng! Harry nghĩ, cái tên
đáng chết này tám phần là lại đang có chủ ý ác ôn gì đó rồi.
“Có chuyện gì không, Harry
Potter?”
Ngữ khí biết rõ còn hỏi của
Voldemort làm Harry nhất thời có chút bốc hỏa, cậu cố gắng áp chế mình không
phát ra lời thô tục, quay đầu sang một bên, không muốn nhìn Voldemort, đổi lại
Voldemort cười khẽ.
Hai người nhanh chóng kiểm
tra một vòng trong phòng tắm nhưng không có bất cứ chỗ nào cho ra ánh sáng xanh.
Harry mỉa mai Voldemort, nhất định là hắn không kiểm tra triệt để. Voldemort
nhún nhún vai, tỏ vẻ chẳng sao. Hai người tráo đổi địa bàn kiểm tra lần thứ
hai, kết quả vẫn y chang.
“Hừ! Đáng chết! Chúng ta lại
mắc kẹt!” Harry ủ rũ đập lên cái gương, trên gương đột nhiên “bốp, bốp, bốp” xuất
hiện một loạt dấu tay máu làm Harry hoảng sợ lập tức nhảy sang một bên. Mất đi
mắt kính, đôi con ngươi màu ngọc bích hơi lay động cho thấy chủ nhân của nó
đang bất an, nhìn qua quả thực rất giống một con mèo bị dọa sợ đến mức lông đều
dựng đứng lên.
Voldemort cảm thấy bộ dạng
này của Harry làm người ta châm biếm rồi lại cực kì thú vị, hắn sáng suốt không
nói ra lời châm chọc, khỏi chọc tức con mèo nhỏ kia.
Hắn nhẹ nhàng đẩy Harry
sang một bên, giải cứu cậu khỏi tình trạng cứng ngắc, sau đó tự mình tiến đến
trước gương, lấy đũa phép nhẹ nhàng gõ gõ. Gương trong nháy mắt nứt ra thành mảnh
nhỏ bay về phía Voldemort cùng Harry, Voldemort đúng lúc xuất ra một bùa che chắn,
giúp bọn họ thoát khỏi vận mệnh tử vong lần nữa.
Ngay lúc này, bọn họ nghe
thấy bên ngoài cửa truyền đến tiếng “lạch cạch”, giống như cái gì được mở ra.
“Là cầu thang?” Harry đoán,
cậu không dấu vết chỉnh chỉnh quần áo, muốn che đi chật vật khi bị mấy cái bàn
tay máu vớ vẩn dọa đến cứng người ngay trước mặt địch nhân. Voldemort chú ý hết
thảy nhưng làm bộ không biết gì, chỉ nói, “Ra ngoài nhìn xem.”
Hắn đi trước mở cửa, sau đó
sắc mặt trong nháy mắt trở nên cổ quái, nhìn thứ màu đỏ ngoài cửa phóng một cái
“Confringo!” (Bùa nổ). Chú
ngữ phóng tới thứ kia không có tác dụng, mà nó còn nhảy lên, đem Voldemort cùng
Harry mới vừa đi ra khỏi cửa chưa ý thức được có chuyện gì xảy ra đè thành thịt
nát.
... ...
...
“Ai da, đáng chết,
Voldemort, ngươi lại làm cái gì?” Tỉnh lại lần nữa, Harry xoa xoa đỉnh đầu đau
muốn phát nổ chất vấn. Phải biết tuy mất mạng trong trò chơi không có bị trừng
phạt gì nhưng cơn đau đầu đi kèm đã tính là một loại khổ hình rồi. Mà loại khổ
hình này tại nơi có mặt cả “đồng đội” Voldemort thì level đau lại tăng lên.
“Ta nhìn thấy bên ngoài có
một con gấu lớn, màu đỏ, nhìn như bị lột da,” Voldemort miêu tả làm Harry một
phen ghê tởm, hắn tiếp tục nói, “Chính là con gấu chúng ta đã thấy trong phòng
trẻ con.” Chỉ là phiên bản phóng to hơn rất nhiều thôi.
Voldemort tao nhã chỉnh sửa
quần áo bởi vì mất mạng mà trở nên hỗn độn, hắn mới không thừa nhận trong nháy
mắt bước ra khỏi cửa vừa rồi, ngay cả Chúa Tể Hắc Ám cũng bị hoảng sợ. Loại cảm
giác này giống như những tù nhân từng bị hắn sử dụng các loại tra tấn lóc xương
lột da, cuối cùng mới Avada Kedavra đột nhiên máu chảy đầm đìa xuất hiện trước
mặt muốn đòi mạng hắn. Quan trọng nhất là hắn nhìn thấy rõ đối phương mà lại
không thể dùng phép thuật tiêu diệt, cái này mới làm hắn lạnh sống lưng rùng
mình.
Nếu những phù thủy và
Muggle bị hắn tàn sát trước kia đều lấy loại hình thái này xuất hiện, chắc hắn
có thể phát điên được luôn. Chúa Tể Hắc Ám bởi loại tưởng tượng này mà khó có
khi cảm thấy sợ hãi, nếu người thiết kế trò chơi này thật sự tồn tại, thật sự nắm
giữ loại kỹ thuật này. . . . .
Trong mắt Voldemort hiện
lên ánh sáng chết chóc.
“Con gấu kia?!?”
Harry hét rầm lên, thanh âm
có chút run rẩy.
Tiếng kêu của cậu làm
Voldemort hồi thần, hắn gõ gõ đũa phép trong lòng bàn tay, “Đúng vậy. Ta nghĩ
chúng ta phải suy xét một chút xem làm thế nào đối phó với nó. Hiển nhiên, “Confringo”
không dùng được.”
“Ta nghĩ, ‘Avada Kedavra’
ngươi luôn kiêu ngạo cũng sẽ không có hiệu quả đâu.” Harry cục cằn nói, trực tiếp
cắt đứt suy nghĩ muốn thử của Voldemort.
“Ta cũng nghĩ vậy.”
Harry nghe được Voldemort
trả lời liền dùng ánh mắt kì quái nhìn hắn, đó cũng không phải câu trả lời cậu
tưởng tượng Voldemort sẽ nói. Ờ, đáng lẽ Voldemort bình thường phải châm chọc
khiêu khích cậu một phen, sau đó dũng cảm mở cửa thử một lần, tiếp đó bọn họ sẽ
lần thứ hai chết dưới cái mông của con gấu bự máu chảy đầm đìa ngoài kia mới
đúng chứ. Harry có chút hồi tưởng đỡ trán nghĩ, chẳng lẽ Voldemort cuối cùng
cũng sợ chết rồi sao?
Kì quái, rất kì quái…
“Nếu đã đạt thành nhất trí,
ta nghĩ chúng ta phải tìm ra chút biện pháp. Ta phỏng đoán chúng ta chỉ cần trước
khi nó hành động chạy vào một căn phòng khác, có lẽ nó sẽ không đuổi theo nữa.”
“Chính là chúng ta cũng
không biết gian phòng nào mới có hiệu quả.” Harry nói, bọn họ không thể đi thử
từng phòng một được.
“Ta nghĩ hẳn là không phải
tầng này.” Voldemort hơi nhíu mày, tuy rằng hiện tại hắn không có lông mày
nhưng hình dáng hốc mắt thì vẫn như cũ, hắn ở trong đầu sắp xếp những manh mối
đã có từ đầu đến giờ, tiếp đó hơi lắc đầu, “Ta không nghĩ ra là căn phòng nào
nhưng cứ ngồi ở đây cũng không thể giải quyết vấn đề.”
“Ngươi nói đúng”, Harry đi
đến cạnh cửa, “Lại đây, chúng ta phải đảm bảo hai người thoát ra cùng một lúc mới
được, ngươi không thể chậm hơn ta.”
“Đương nhiên sẽ không.”
Voldemort nắm chặt đũa phép, đi đến bên cạnh Harry.
Ba, hai, một.
Chạy!
Harry vừa dứt lời, hai người
liền toàn lực phóng đi. Cửa vừa mở là cầu thang hướng xuống dưới, hai người
nhanh chóng xuống lầu, bên tai không ngừng truyền đến tiếng vật nặng “rầm, rầm,
rầm” nhảy nhót. Lầu dưới vẫn là một cái hành lang, bố cục không khác nhiều so với
tầng trên.
Chẳng qua là phải vào phòng
nào? Ngay khi nhìn thấy một cái mũi tên to đùng chỉ về phía một căn phòng, bên
trên còn viết “Chỗ này, chỗ này”, mặt hai người đều trượt xuống một tầng hắc
tuyến.
Hai người nhanh chóng vào
căn phòng được chỉ định nhưng không đợi bọn họ thở phào một hơi, cửa đột nhiên
rầm một cái bị phá, một thứ màu đỏ thẳng hướng bọn họ lao tới.
Vào một giây cuối cùng trước
khi mất đi ý thức, hai người chợt nghe thấy một thanh âm vui sướng khi người gặp
họa ————
“Ha ha ha ha ha ~ Các ngươi
bị lừa! Mũi tên kia đương nhiên là để lừa các ngươi rồi ~ ha ha ha ha ha . . .
“
Lừa con mẹ ngươi ! ! ! !
Cậu bé cứu thế cùng Chúa Tể
Hắc Ám đồng thời ở trong lòng cùng mắng.
================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét