Trong
nháy mắt, đã đến ngày khai giảng năm học mới ở Hogwarts, mà Harry cùng
Voldemort từ sau lần bị hệ thống lừa liền bị mắc kẹt trong một vòng tuần hoàn: ở
trong phòng tắm tầng hai —— lao xuống cầu thang —— lập tức vọt vào một căn
phòng —— bị gấu đè chết —— lại về phòng tắm —— . . . Mà bởi vì không biết gần
đây Voldemort bận cái gì, thời gian ngủ của hai người ngày càng cách xa nhau,
chuyện này khiến hai người đôi khi thậm chí ở trong mộng còn chưa làm được cái
gì đã tỉnh dậy.
Tất cả
làm cho hành trình tìm lời giải của bọn họ lâm vào bế tắc.
Mà
trong hiện thực cũng không như ý.
Đầu
tiên là trên tàu tốc hành Hogwarts, bọn Hermione cùng Ron phải chuyển sang ngồi
toa của huynh trưởng, Harry dù biết trước cũng khó tránh khỏi không quen cùng mất
mát. Sau đó còn bị bọn Malfoy chế nhạo một phen, lại bị đối phương đe dọa sẽ thời
thời khắc khắc theo dõi, đợi cơ hội trừng phạt cậu. Harry cảm thấy ngày tháng
sau này của mình chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Mà
càng khó chịu chính là học kì này có một giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám
mới, Dolores Umbridge. Mụ dơi già ghê tởm bộ dạng như con cóc hồng cùng với giọng
nói choe chóe này là quan chức cấp cao do Bộ pháp thuật phái tới điều tra
Hogwarts, mụ không hề để thầy Dumbledore
vào mắt, thậm chí còn cắt ngang lời thầy lúc thầy đang nói.
Nhưng
những cái đó còn chưa phải là tồi tệ nhất, Harry tự giễu nghĩ, cậu sao có thể
quên từ sau cuộc thi Tam pháp thuật, mọi người đều đã coi cậu là kẻ lừa đảo.
Nhìn đi, những người đang chỉ trỏ cậu, đám tân sinh đang châu đầu ghé tai, còn
có đám “bạn bè” từng có quan hệ không tệ với cậu, thậm chí Simon cùng phòng ngủ
trong kí túc cũng không tin cậu, còn cùng cậu khắc khẩu.
Nằm
trên giường, Harry phẫn hận nghĩ, một ngày nào đó, bọn họ sẽ phải tin cậu, chỉ
là không biết bao lâu nữa ngày đó mới tới.
*****
Bụp ——
Một
thân ảnh xuất hiện bên cạnh Harry.
Mấy
ngày nay thường đến muộn hơn Harry, Voldemort thấy cậu đang vùi mình trong cái
ghế sô pha màu hồng biến ra từ cái khăn mặt cùng màu, ngủ say. Không có kính mắt
che khuất, hốc mắt lộ chút quầng thâm, hiển nhiên vị “đồng đội” này của hắn đã
lâu không được nghỉ ngơi tốt, thậm chí còn phải chịu áp lực.
Voldemort
nhìn chằm chằm Harry trong chốc lát, từ bỏ ý định đánh thức đối phương, hắn
vung đũa phép biến ra một cái sô pha màu xanh đen, ngồi xuống. Thật ra hôm nay
Voldemort cũng không có tâm tư đi tìm lời giải, ban ngày xử lý rất nhiều công
việc, bây giờ hắn cần nhất là một giấc ngủ hoàn toàn thả lỏng, mà sự tồn tại của
trò chơi tìm lời giải này làm cho một chuyện đơn giản nhất biến thành khó khăn
nhất.
Đương
nhiên, cho dù không có trò chơi này, hắn cũng không có khả năng được ngủ yên ổn.
Voldemort
thả lỏng thân thể, giống như Harry vùi mình vào sô pha, đương nhiên vẫn duy trì
tư thái tao nhã như cũ. Hắn không thể không nói, có lẽ mấy căn phòng trong mơ
này sắp trở thành nơi hắn có thể thả lỏng nhất. Cho dù sẽ không ngừng mất mạng,
không ngừng bị hệ thống chết tiệt trêu cợt nhưng không có nghi ngờ, không có ám
toán, không cần thời thời khắc khắc đề phòng người bên cạnh.
Sớm đã
quen với hỗn loạn, đột nhiên tiếp xúc với hoàn cảnh như vậy làm hắn bỗng đối với
cuộc sống hiện thực của mình sinh ra cảm giác mỏi mệt.
Loại mỏi
mệt này là không thể tránh khỏi, Voldemort nghĩ, người từ nhỏ đã sống yên bình
đột nhiên bị ném vào hoàn cảnh chỉ có thể chịu khổ sống qua ngày cùng với người
từ lúc sinh ra đã luôn chịu khổ, cảm thụ hoàn toàn bất đồng.
Nhưng
hắn phải khắc chế ý nghĩ đó của mình, nếu không cuộc sống hiện thực của hắn có
khả năng sẽ bởi vậy mà bị hủy diệt.
Voldemort
thay đổi tư thế, nghiêng người đánh giá Cậu bé cứu thế bên cạnh. Tư thế ngủ
không hề phòng bị như vậy, Voldemort đã rất lâu chưa từng thấy qua. Hắn không
cho phép tình nhân qua đêm trong phòng mình, còn những người khác, vào lúc Chúa
Tể Hắc Ám tới càng không có lá gan ngủ say sưa tới như thế.
Chúa Tể
Hắc Ám đột nhiên cảm thấy, có lẽ việc mỗi ngày đều có thể nhìn thấy một người
ngủ say không hề phòng bị, cũng không phải chuyện đáng ghét, thậm chí còn khiến
hắn có chút thả lỏng và an tâm.
Không!
Chết tiệt! Ta đang nghĩ cái gì vậy?
Voldemort
đột nhiên tỉnh ngộ, hắn ảo não đứng lên, vung đũa phép biến sô pha mình đang ngồi
khôi phục hình dáng, bay lại chỗ cũ, tiếp đó lại vung tay, đem sô pha Harry đang
nằm biến lại thành khăn mặt. Nhìn Cậu bé cứu thế đang ngủ say sưa bụp một cái
ngã xuống đất, Voldemort kéo lên nụ cười sung sướng, trào phúng đứng lên, cũng
thuận lợi nhìn thấy trên mặt Cậu bé cứu thế trong nháy mắt xuất hiện cảnh giác
cùng phòng bị.
“Ai u!
Ngươi không thể dùng cách đánh thức bình thường được à?” Harry kêu lên, cậu xoa
xoa cặp mắt nhập nhèm buồn ngủ, bất mãn trừng mắt nhìn Voldemort.
“Ta
nghĩ ta còn chưa tốt đến mức đi để ý tâm tình của cừu địch đâu.”
“Hừ,
đúng vậy. Nếu không bởi ngươi, có lẽ ta đang hưởng thụ cuộc sống vui vẻ ở trường
học.” Harry nhớ tới hiện thực hôm nay gặp được, tâm tình liền trở nên tiêu cực,
cậu nhặt khăn mặt lên, oán hận vất vào bồn tắm lớn bên cạnh, nói.
Voldemort
nghe lời này, hơi hơi nheo đôi mắt màu đỏ, một lát sau mới mở miệng, “Để ta
đoán xem, có lẽ là đại đa số mọi người không tin tưởng Cậu bé cứu thế nhỏ của họ,
cảm thấy việc Chúa Tể Hắc Ám trở về chỉ là âm mưu để cậu ta đạt được sự chú ý,
đúng không?”
“Đúng
vậy, về điểm ấy thì ngươi thắng….”
Bị
nhìn thấu quá nhanh, Harry tức giận lầu bầu. Cậu cùng thầy Dumbledore thành ra
thế này không phải đều do Voldemort sao? Nhưng dù sao cũng chỉ là tạm thời, khi
Voldemort bắt đầu có hành động, mọi người sẽ tin tưởng cậu thôi. Chính là lời
nói kế tiếp của Voldemort lại làm Harry ngẩn người.
“Một
khi đã như vậy, ngươi còn muốn bảo vệ những kẻ ngu xuẩn đó mà đối địch với ta
sao? Ngươi có lẽ có thể hợp tác với ta.” Voldemort vuốt tay, nói.
“Không.
. .” Harry hoàn hồn, theo bản năng phản bác lời Voldemort, nhưng sau đó, cậu lại
không thể đưa ra lý do.
“Ngẫm
lại mà xem, mấy ngày nay chúng ta ở chung, ta cũng không có kinh khủng như lời
bọn họ nói đúng không, Harry?” Voldemort từng bước dẫn dắt, dứt bỏ chút tâm tư
nho nhỏ hôm nay đột nhiên xuất hiện, hắn từ trước đã muốn thừa cơ hội này làm Cậu
bé cứu thế không còn ôm mối hận lớn với mình, để hắn có thể dễ dàng diệt trừ cậu,
thậm chí còn có thể mượn sức cậu đối phó với Dumbledore. Voldemort cố ý làm dịu
không khí khi ở cùng Harry, cũng cố tình tại một vài phương diện làm cho Harry
phát giác, cảm thấy hắn vô thức đối với cậu có một chút chiếu cố và săn sóc,
khiến cậu tin tưởng Chúa Tể Hắc Ám không phải kẻ không có tính người.
Cho
nên từ lúc bắt đầu, thái độ của Voldemort đã biến hóa từng chút một, làm cho
Harry từ ban đầu cảm thấy kì lạ đến về sau chậm rãi biến thành thói quen.
Mà tất
cả, chẳng qua là cục diện Voldemort sớm đã thiết đặt.
“Không!”
Đối mặt
với câu hỏi Voldemort đặt ra, trong đầu Harry một trận hỗn loạn, cậu hoảng loạn
mở cửa phòng, vào lúc Voldemort chưa kịp ngăn cản, liền bị con gấu bự đang ôm
cây đợi thỏ đè chết, hai người nhất thời rơi vào bóng tối.
*****
“Không…”
Ép buộc
chính mình từ trong mộng tỉnh lại, Harry có chút vô lực nhìn màn che màu vàng đỏ
trên đỉnh giường, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Cậu hoàn toàn tỉnh táo lại, ngăn
cản bản thân nghĩ đến những lời lừa gạt của Voldemort.
Không phải như thế, ta cũng không hoàn toàn
là đang bảo vệ những người không thể hiểu ta. Ta chỉ đang cứu chính mình thôi.
Cậu phản
bác trong lòng, nhưng lại như có một thanh âm khác đang nói, Vậy ngươi vì sao lại từ chối hợp tác với
Chúa Tể Hắc Ám? Như vậy ngươi cũng sẽ không chết, Voldemort không phải đã nói vậy
sao?
Không, hắn đang gạt ta, Voldemort là một kẻ lừa
đảo rất giỏi mê hoặc nhân tâm, hắn chính là đang lừa ta, chờ ta hợp tác với hắn,
hắn sẽ lập tức giết ta.
Đúng vậy,
chính là như vậy, Harry, mày phải tỉnh táo lại, không thể để Voldemort lừa bịp.
——— Nhưng mà, thật sự là như vậy sao?
Có một
thanh âm nho nhỏ vang lên từ đáy lòng Cậu bé cứu thế.
=============================================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét