Ô...
Harry xoa xoa hai mắt, từ trong cơn mơ ngủ tỉnh lại, sờ
soạng đầu giường một vòng, lại không tìm thấy kính của mình, cậu nghi hoặc
không tình nguyện mở mắt, lại ngoài ý muốn phát hiện tầm mắt mình thật rõ ràng.
——— Mình đeo kính đi ngủ à?
Harry theo phản xạ sờ sờ mặt, lại phát hiện trên mặt chẳng
có gì. Cảm thấy có gì đó không ổn, bản năng rút đũa phép từ dưới gối ra, may mắn,
đũa phép nhìn qua tựa hồ không có vấn đề gì. Harry khẩn trương mà cẩn thận kiểm
tra lại đũa phép của mình một lượt, sau đó thở phào một hơi.
Tuy chuyện thị lực đột nhiên bình thường làm Harry có
chút khó hiểu nhưng chuyện khó hiểu xảy ra tiếp theo làm cậu rất nhanh đem chuyện
này ném ra sau đầu.
Nơi này là chỗ nào vậy?
Harry lúc này mới bắt đầu đánh giá vị trí hiện tại của bản
thân, căn phòng kín bưng thậm chí còn không có cửa sổ, nhìn qua có chút giống
phòng ngủ của Slytherin (đoán thế, bởi vì cậu cũng chưa vào đấy bao giờ) hoặc
là nói, có chút giống căn hầm? À không, hầm cũng không có nhỏ thế này, Harry lắc
lắc đầu, nhớ tới giáo sư độc dược âm trầm, còn có những đêm bị cấm túc phải đi
xử lý một đống dược liệu ghê tởm, tâm cậu có chút rờn rợn.
Cậu tiếp tục đánh giá căn phòng này, trừ cái giường cậu
đang nằm ra chỉ có một cái bàn học với một bồn hoa nhỏ trong góc, căn phòng kín
mít lại thiếu thốn đồ đạc tản mát ra không khí âm trầm khủng bố.
Harry xoay người định xuống giường, đúng lúc này, không
trung đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang, tiếp theo có một thứ gì đó rơi thẳng
về phía cậu, tránh không kịp, Harry bị thứ này đập thẳng về giường. Merlin hỡi!
Harry xoa xoa đầu mình, tập trung nhìn vào —— hửm? Hình như là người? Cơ mà... sao cái đầu
lại trụi lủi sáng bóng vậy? Hơn nữa mắt còn màu đỏ.... không có mũi?
——— Voldemort!
Trong một giây Harry chưa kịp phản ứng, một tia sáng xanh
lục đã phóng về phía cậu. Chết chắc rồi, Harry nghĩ, nhưng tia sáng xanh còn
chưa đụng tới, đột nhiên đã giống như gặp phải một lá chắn, ánh sáng chói lòa
phát ra cùng tiếng “két két” chói tai, Voldemort giống như bị phản chú bắn ngược
theo một đường parabol về phía sau.
Harry chớp chớp mắt, bản năng bắt kịp lí trí phóng về
phía Voldemort một bùa tước vũ khí nhưng bùa của cậu cũng bị y hệt, giữa ánh
sáng trắng lóa mắt, cậu bị một luồng xung lượng lớn đẩy bay về giường, đập mạnh
lên chỗ tựa lưng.
Đau quá!
Harry có chút gian nan xoa xoa chỗ đau sau lưng, tay kia
vẫn nắm đũa phép, chỉ thẳng về phía Voldemort cách đó không xa, vẻ mặt cảnh
giác.
Ngay tại lúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một tờ giấy
trắng đầy chữ xuất hiện giữa không trung, từ từ hạ xuống. Hai người vẫn không động,
tiếp tục giằng co, mấy phút sau, Voldemort đột nhiên như có điều suy nghĩ nhếch
miệng, ngoài dự kiến của Harry thu hồi đũa phép, dưới ánh mắt chăm chú của cậu,
tiến về phía trước hai bước, nhặt tờ giấy lên.
Hắn tùy ý quét mắt nhìn vài lần, sau đó làn da vốn trắng
xanh biến thành màu đen.
“Harry Potter, ta nghĩ ngươi nên bỏ cái đũa phép ngu xuẩn
của ngươi xuống, lại đây mà đọc cái này.” Thanh âm tê tê như tiếng rắn của
Voldemort làm Harry có chút phát run, nhưng cậu không có buông đũa phép, nói,
“Ngươi đang bày cái trò gì? Đừng có mơ lừa ta bỏ đũa phép để ngươi giết!”
“Ngươi đánh giá cao năng lực của mình quá rồi đấy, không
cần chút kĩ xảo nho nhỏ đó, Chúa Tể Hắc Ám vẫn có thể đem “Cậu bé cứu thế”
ngươi bóp chết như bóp một con kiến!” Voldemort cười nhạo nói.
“Ngươi hình như đã quên ta vừa mới thoát khỏi đũa phép của
ngươi!” Harry khiêu khích, tiếp tục phóng một thần chú nữa nhưng vẫn vậy, bùa
chú như đánh vào một lá chắn vô hình, Harry lần thứ hai chịu đả kích.
“Còn chưa hiểu sao? Harry Potter ngu xuẩn, chúng ta hiện
tại không thể phóng tới đối phương bất cứ bùa chú nào, thu hồi đũa phép của
ngươi, lại đây!”
“Ngay cả như vậy ta cũng không cần đi tới...” Harry bởi
vì lưng đau mà nhe răng, “Trên giấy viết cái gì, ngươi đọc luôn không được
sao?”
Voldemort như nghe thấy một chuyện rất nực cười, cười nhạo
một tiếng, sau đó hắn rút đũa phép.
“Protego!” (Bùa che chắn) Harry lập
tức hô, chỉ là sau đó không có tia sáng xanh lục hay đỏ nào phóng tới, thứ tiến
tới là tờ giấy trắng được Voldemort dùng thần chú nhẹ bẫng vững vàng bay tới
trước mặt cậu. Harry vươn tay nắm lấy nó, nhìn xuống, tiếp đó giống như
Voldemort, mặt cũng đen lại.
Bên dưới bốn chữ “Giải mê du hí” thật to liệt kê rất nhiều
nội dung:
1. Ở trong trò chơi, mọi thần chú hắc ám hai bên dùng để
tấn công đối phương đều bị vô hiệu hóa.
2. Hai bên không có quyền đơn phương dừng trò chơi.
3. Hai bên cần phải dùng trí tuệ của mình đi vào mỗi một
địa phương trong trò chơi tìm kiếm manh mối và vật phẩm, cuối cùng kết thúc trò
chơi.
4. Chưa kết thúc game, hai bên mỗi đêm đều phải tiến vào
trò chơi trong mơ.
5. Nếu chết trong game sẽ trở lại căn phòng trước khi chết,
chết mặc dù không bị phạt nhưng người chơi không cần tự tiện đi tìm chết đâu.
... ...
...
P/S: Không nên có ý đồ giết đối phương trong đời thực để
ngưng hẳn trò chơi nha ~ Nếu không người còn lại sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong
game, không thể tỉnh lại nữa đâu.
“... Cho nên, chúng ta hiện tại đang ở trong mộng?” Harry
run rẩy hỏi, “Hơn nữa, hình như còn đang ở trong một trò chơi...”
“Đúng vậy.”
“Tất cả đều là ngươi lập mưu lừa ta?!” Harry không thể
tin nhìn Voldemort quát, lại nhận lấy ánh mắt giống như đang nhìn kẻ ngốc.
“Chúa Tể Hắc Ám ta có nhất thiết phải đem chính mình nhốt
cùng tiểu quỷ ngươi trong một trò chơi ấu trĩ thế này không? Còn đặt ra luật
không thể giết chết đối phương? Buồn cười!” Voldemort nói, “Nếu Cậu bé cứu thế của
thế giới phép thuật —— vẫn không tin sự thực này thì —— Avada
Kedavra!”
Chú ngữ cách Harry không xa lại biến thành ánh sáng trắng
chói mắt, mà Harry cuối cùng cũng tiếp nhận sự thật này.
Cậu thật sự bị vây trong cái nơi quỷ quái này, trong mộng,
cùng Voldemort, lại còn nhất định phải hoàn thành một trò chơi chết tiệt, cậu
còn không được phép giết đối phương trong hiện thực, nếu không chính cậu cũng
toi luôn! Nhưng mà ít ra điều này cũng làm cậu an tâm, bởi vì nếu trò chơi này
thực sự tồn tại, cái mạng của cậu tạm thời cam đoan được an toàn, cậu nghĩ
Voldemort nhất định sẽ không vì giết Cậu bé cứu thế mà đem cả bản thân hắn tuẫn
táng theo.
Dù sao Voldemort cũng khát vọng thoát khỏi cái chết nhiều
như vậy!
“Ta nghĩ chúng ta hiện tại có thể nhất trí.” Voldemort
nói, “Cùng thoát khỏi trò chơi chết tiệt này, sau đó lại giải quyết ân oán cá
nhân.”
“Không sai.” Harry lần này sảng khoái đồng ý. Nói xong liền
nhảy xuống giường, sau đó đi đến cánh cửa gỗ duy nhất của căn phòng, vặn nắm cửa.
————Trò chơi bắt đầu!
==============================
Đôi lời
tác giả: Cảm ơn mọi người đã đọc truyện của tôi, bộ này dạo đầu khá thoải mái,
hài hước. Nhưng mà vì để tìm ra lời giải nên sẽ mang theo ít yếu tố khủng bố,
cơ mà tôi sẽ viết hài hước hết mức có thể!
Trò
chơi trong này chủ yếu tham khảo qua các game “Ngôi nhà ma nữ”, “Lung”, “Trò
chơi mạo hiểm: Tiểu hồng mạo” các loại, mọi người hứng thú có thể tìm chơi thử.
P.S: Có
lỗ hổng hi vọng chỉ ra, tôi vẫn luôn thực thích “Harry Potter” nhưng khi viết
văn có rất nhiều chi tiết không thực chú ý, tôi sẽ tận hết khả năng tìm tòi tư
liệu để truyện của mình bám sát nguyên tác nhất có thể nhưng vẫn có thể xảy ra
sai sót, lúc đó phiền mọi người giúp tôi sửa một chút ^q^
Mợ tác giả
lúc đầu viết đều để tên nhân vật các kiểu là tiếng Anh, không hiểu về sau lên
cơn thế nào lại sửa hết thành tiếng Trung, cuối cùng đến tay editor lại phải lạch
cạch chuyển về tiếng Anh -_-.
Cảm ơn bạn đã edit bộ này nha
Trả lờiXóa