1.1
Hôm nay nắng đẹp, Quách
Thành Vũ hí hửng mang đồ ăn sáng sang nhà Khương Tiểu Soái. Từ sau hôm đón giao
thừa cùng nhau, Tiểu Soái đã cho hắn mật khẩu vào nhà, thế là hắn thuận lý
thành chương mỗi tuần lại chạy sang vài lần. Không phải mang bánh ngọt, trái
cây thì là nguyên liệu nấu ăn, quen mặt đến mức bảo vệ không thèm hỏi, vào nhà
không cần bấm chuông.
Ra khỏi thang máy, đến trước cửa, bấm mật khẩu, mở cửa vào nhà, lưu loát không một động tác thừa, trong đầu vẫn đang tưởng tượng gương mặt háo hức của bé mèo con ham ăn nhà hắn thì đột nhiên, xuất hiện trước mắt hắn là một đôi mắt xếch y chang mắt rắn.
“CMN, Uông Thạc làm cái
gì ở đây vậy?!?!”
Hắn hốt hoảng nhìn quanh,
Tiểu Soái không ở đây.
Nhanh chân bước tới, gằn
giọng, “Tôi cho cậu địa chỉ nhà Khương Tiểu Soái không phải với mục đích này!”
Uông Thạc vẫn cà lơ phất
phơ, “Nhưng đây chính xác là mục đích của tôi mà.”
Đúng lúc đó, Khương Tiểu
Soái cầm bình tưới cây đi ra, Uông Thạc liền dọn đồ chuồn, trước khi đi còn
không quên quay lại vẫy tay, “Bye bye baby, moah <3.”
Máu nóng trong người Quách
Thành Vũ sôi lên, hắn cục cằn quát với theo, “Cút mau!”
Sau đó quay qua nhìn
Khương Tiểu Soái, tự dưng thấy tủi thân một cách khó hiểu.
“Tiểu Soái, sao tên đó lại
ở đây?”
Khương Tiểu Soái tủm tỉm,
“Anh tức giận là vì em ngủ với cậu ta hay là vì cậu ta ngủ với em?”
“Em nghĩ xem?” Quách Thành
Vũ dằn dỗi.
Miệng thì dỗi, thân thể lại
rất thành thật, theo thói quen đi tới, bày bánh ngọt ra.
“Thôi mà, hôm qua khuya
như vậy rồi, em cũng đâu thể vất cậu ta ngoài đường.” Khương Tiểu Soái dịu giọng
dỗ, chưa từng thấy vẻ hờn dỗi này của Quách Thành Vũ bao giờ, đáng yêu thật chứ.
“Em không hiểu, người như
tên đó, ai mà biết hắn đang nghĩ cái gì trong đầu. Hắn xin địa chỉ của em, còn
nói cái gì mà…cái gì mà vừa gặp đã thích em rồi, nói muốn gửi đồ ăn ngon cho
em, ai ngờ hắn lại gửi…” Gửi thân mình đến chứ. Quách Thành Vũ nuốt lại nửa câu
sau không nói.
“Đã thế, em, em còn cho hắn
ngủ lại qua đêm, đến tôi… Tôi còn chưa được qua đêm lại nhà em bao giờ.” Càng
nói càng tủi thân, Quách Thành Vũ sụ mặt quay đi, đang đấu tranh vật lộn với
cơn ghen trong đầu thì đột nhiên cảm nhận được Tiểu Soái tới gần, sau đó là cảm
giác mềm mại chạm lên má. Quách Thành Vũ mở to mắt quay lại, thấy bé mèo con
đang xấu hổ cúi đầu.
Có trời mới biết trong
lòng hắn đang kích động cỡ nào, EM ẤY CHỦ ĐỘNG, LẦN ĐẦU TIÊN EM ẤY CHỦ ĐỘNG!!!!!!!!
Hắn không chần chừ thêm một
giây nào, kéo tay Tiểu Soái vòng quanh hông mình rồi hôn xuống. Chỉ là những
cái chạm môi nhẹ nhàng, quyến luyến và dịu dàng. Mùi pheromone của Tiểu Soái là
mùi hoa dành dành, hương thơm vấn vít nồng nàn, khi đi sâu qua khoang mũi còn đọng
lại một hậu vị như vị ngọt trong cổ họng.
Sợ mình quá kích động,
Quách Thành Vũ chỉ chạm môi vài cái rồi dứt ra, “Tiểu Soái, anh sắp phải đi
công tác vài ngày. Anh thề, hoàn toàn chỉ là công việc.”
Khương Tiểu Soái vòng tay
lên ôm cổ hắn, “Được.”
“Em sau này không được cho
Uông Thạc vào nhà nữa, còn nữa, tuyệt đối không cho hắn ngủ lại qua đêm, nhớ
chưa?”
“Được”. Khương Tiểu Soái
cười ngoan ngoãn, vẫn không đổi tư thế.
Ngoan quá đi mất! Quách
Thành Vũ nhịn không được co chặt vòng tay, kéo cậu vào một nụ hôn sâu hơn. Lúc
này trong đầu hắn chỉ toàn là mềm, mềm quá, mềm chết hắn!!! Omega của hắn vừa
ngoan, vừa xinh, vừa mềm mại điên lên được!
Tay mất tự chủ theo bản
năng luồn vào trong áo, sờ lên vòng eo mảnh mai trong lòng.
Đột nhiên, một loạt hình ảnh
lướt qua não làm Khương Tiểu Soái cứng người lại.
Quách Thành Vũ nhận ra
ngay lập tức, hắn vội rút tay ra, ôm cậu vào lòng an ủi, “Đừng sợ, anh không
làm gì đâu, đừng sợ…”
Hắn tự rủa thầm mình trong
đầu, tí nữa thì nóng vội quá đà.
Bốn năm bị Mạnh Thao dụ dỗ,
lừa gạt, thao túng tinh thần, Khương Tiểu Soái tất nhiên có phát sinh quan hệ với
gã. Nhưng tên đó hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc, chuyện đó trong trí
nhớ của cậu ngoài đau ra thì cũng chỉ toàn là đau. Vì quá đau nên cậu chưa bao
giờ cho gã động vào tuyến thể của mình, bản thân Mạnh Thao thì chỉ vui chơi qua
đường nên cũng chưa bao giờ cưỡng cầu. Luật bảo vệ cho omega rất nghiêm ngặt,
gã còn chưa muốn vào tù.
Quách Thành Vũ nhẹ nhàng
an ủi cậu. Mùi pheromone của hắn là gỗ tuyết tùng, có tác dụng giảm lo âu căng
thẳng. Không bao lâu sau, Tiểu Soái đã được mùi hương ấm áp thoang thoảng quanh
người giúp bình tĩnh lại.
Sau đó hai người vẫn nấu
cơm, ăn uống, trêu đùa nhau như bình thường. Dù rất không tình nguyện nhưng đến
đêm, Quách Thành Vũ vẫn phải về nhà, hắn còn phải chuẩn bị đồ cho chuyến công
tác.
Tiễn người ra đến cửa, hôn
tạm biệt, sau khi cửa đóng lại, nụ cười trên môi Khương Tiểu Soái liền tắt ngấm,
cậu ủ rũ tắt đèn, về phòng ngủ, chui vào chăn.
Nghĩ lại chuyện vừa rồi, cậu
cảm thấy chán ghét phản ứng của thân thể này. Thật ra đã quyết tâm chọn Quách
Thành Vũ thì cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi. Nếu Trì Sính là “kinh thành đệ nhất
pháo” thì Quách Thành Vũ cũng chả kém cạnh gì, về phương diện đó nhất định nhu
cầu rất cao. Vậy mà vẫn không thể kiểm soát được phản xạ của cơ thể mình.
Có khi nào… sẽ bị ghét bỏ
không?
Cậu bị suy nghĩ này làm trằn
trọc cả đêm không ngủ nổi.
Bên kia, Quách Thành Vũ
sau khi về nhà dọn đồ vào vali thì ra ban công hút thuốc. Càng nghĩ càng sôi
máu, hắn nhấc máy gọi đàn em, “Tiểu Vượng, việc anh dặn làm đến đâu rồi?”
“Vừa xong rồi anh, tên đó
vào viện rồi, bác sĩ bảo chỉ cứu nổi mạng của gã thôi.”
Vụ án của Mạnh Thao vì
tính chất nghiêm trọng, ảnh hưởng đến quyền lợi của nhiều omega, còn bị đăng
rùm beng trên mạng nên được giải quyết rất nhanh. Gã bị phán 13 năm tù. Đáng lẽ
chuyện chỉ đến thế là xong nhưng sau đó Quách Thành Vũ lại phát hiện ra bóng ma
tâm lý nghiêm trọng gã đã để lại trong lòng Khương Tiểu Soái. Trong cơn tam
bành, hắn lệnh đàn em liên hệ mua chuộc bạn tù của Mạnh Thao, xử lý gã.
Mạnh Thao giữ được một mạng
nhưng tuyến thể đã bị rạch nát không thể phục hồi, ở thế giới này, gã coi như bị
phế rồi, cũng không sợ gã sau này ra tù tiếp tục đến tìm Tiểu Soái gây rối nữa.
Những chuyện này, Khương Tiểu Soái đều không biết, Quách Thành Vũ cũng không nghĩ là cậu cần biết. Cậu chỉ cần vui vẻ sống cho hiện tại, còn đoạn quá khứ đau đớn, sợ hãi kia, cứ để hắn xóa giúp cậu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét