1.2
Hôm sau, Khương Tiểu Soái
vẫn đi làm như bình thường. Đón tiếp bệnh nhân, khám bệnh, lúc không có khách
thì dạy thêm chuyên môn cho 2 phụ tá Tiểu Mập và Tiểu Hương.
Đang giảng hăng say về triệu chứng của bệnh rối loạn lưỡng cực thì thấy Ngô Sở Úy hớt hải chạy vào. Cậu ta vẫy tay ý bảo 2 phụ tá đi ra ngoài, sau đó kéo cậu ngồi vào bàn làm việc, “Sư phụ, tôi có cái này cho cậu xem.” Ngô Sở Úy rút trong túi quần ra một cái USB, cắm vào laptop, mở folder, click vào 1 đoạn video.
Trong video là Uông Thạc
và Trì Sính đang ôm nhau nằm trên giường, Uông Thạc vẫn tỉnh táo còn Trì Sính
thì có vẻ đã say rượu. Uông Thạc lay lay Trì Sính, hỏi dồn, “Trì Sính, trong
lòng cậu, ai là người quan trọng nhất?”
Trì Sính ngắc ngứ một hồi
rồi thốt ra mấy chữ ngắt quãng, “Quách…Thành…Vũ…”
Khương Tiểu Soái shock đến
trợn mắt, “Cái đệch!”
“Hóa ra không phải Quách
Thành Vũ có ý với Trì Sính mà là Trì Sính có ý với Quách Thành Vũ hả???”
∑(O_O;)
Ngô Sở Úy quay lưng, tựa
người vào bàn, “Tôi không chắc, nhưng tôi chắc chắn Quách Thành Vũ không thích
Trì Sính, nếu không sao lại cam chịu quay cho Trì Sính và Uông Thạc nhiều video
mùi mẫn như vậy chứ?”
Khương Tiểu Soái cảm thấy
nhức nhức cái đầu, “Nhưng nếu Quách Thành Vũ không thích Uông Thạc thì sao lại
ngủ với cậu ta?”
Ngô Sở Úy trầm ngâm rồi ngập
ngừng, “Hay là…cậu thử hỏi Quách Thành Vũ xem?”
“Cậu bảo tôi đi hỏi bạn
trai hiện tại của mình là tại sao ngày xưa lại đi ngủ với người yêu của bạn
thân ổng? Cậu không thấy vô lý à?” (o_O) !
“Cũng phải ha?” Ngô Sở Úy
thừ người.
Khương Tiểu Soái nhìn màn
hình laptop, lơ đãng click vào nút next.
“Tổng công đại nhân~”
Giọng Uông Thạc đột nhiên
vang lên làm Ngô Sở Úy giật bắn người. Cậu ta vội vàng quay lại, gập màn hình
laptop xuống, lắp bắp, “Cái, cái này không có gì để xem đâu.”
Khương Tiểu Soái nhìn chằm
chằm Ngô Sở Úy, cái nhìn như soi thấu tim gan làm Ngô Sở Úy lạnh sống lưng.
“Này, tôi là sư phụ của cậu
đấy, trò mà dám dối thầy hả? Cho cậu 5 giây, còn quanh co gian dối thì chúng ta
tuyệt giao!”
Ngô Sở Úy run rẩy, vị sư
phụ này của cậu bình thường có vẻ hiền lành dễ tính nhưng cáu lên rồi thì cũng
đáng sợ lắm.
“5…4…3…2…”
“Được rồi, được rồi, tự cậu
muốn xem đấy nhá, tôi mặc kệ cậu.” Ngô Sở Úy đẩy trả laptop cho Khương Tiểu
Soái.
Khương Tiểu Soái ung dung mở laptop ra.
“Tổng công đại nhân~”
“Hả? Gọi tôi sao?”
Trên màn hình là Uông Thạc đang cầm máy quay, đằng
sau là Trì Sính và Quách Thành Vũ đang ngồi uống rượu, đã say đến ngã trái ngã
phải.
“Anh có dám hôn Quách Thành Vũ không?”
Trì Sính lắc lư, cười cười, kéo tay Quách Thành Vũ
hôn chụt một cái. Tiếng chụt vang vọng từ 7 năm trước xuyên qua màn hình, đập
vào màng nhĩ, chấn động khiến Khương Tiểu Soái muốn rớt hàm.
Đệt! Đệt! Đệt! Đệt! Đệt!
CMN, cậu vừa nhìn thấy cái khỉ gì vậy???
ÔI MẮT TÔI! ÔI ĐÔI MẮT TRONG SÁNG, THANH THUẦN,
CHÂU BÁU NGỌC NGÀ CỦA TÔIIIII!!!
Khương Tiểu Soái nghĩ đến nghi ngờ trước kia của
mình, chẳng lẽ Trì Sính có ý với Quách Thành Vũ thật????? Σ(°ロ°)
Ngô Sở Úy nhìn biểu tình của cậu thì im re không
dám nói gì.
Ngồi đơ ra một hồi, Khương Tiểu Soái như nghĩ ra
gì đó, quay qua bảo Ngô Sở Úy, “Để đó cho tôi.”
Cậu tính tính thời gian, rút điện thoại, copy
video gửi cho Quách Thành Vũ, kèm theo lời nhắn, “Em cho anh 5 phút để giảo biện.”
Chỉ 5 giây sau đã có một loạt tin nhắn thoại ting
ting hiện lên.
“Bé yêu, bảo bối, tiểu tổ tông của anh ơi, em nghe
anh giải thích, mọi việc không phải như em nghĩ đâu.”
“Chuyện từ lâu lắm rồi, hôm đó anh nốc hết 3 chai
rượu mạnh, say đến mất hết thần trí, thật sự không biết mình đã làm cái gì.”
“Đến tận hôm sau Trì Sính nhắc lại chọc anh, anh mới
biết, hôm đó anh còn đấm nhau một trận với hắn.”
“Tội lỗi gì là do 2 tên kia cầm đầu hết, anh thật
sự không biết gì cả, anh cũng là người bị hại thôi, thật đấy!”
Khương Tiểu Soái cười khẩy, lời của rắn chúa, đúng
là chỉ nên tin một nửa thôi. Cậu im lặng, không trả lời tin nhắn.
***
Bên kia, Quách Thành Vũ vừa đi thị sát chi nhánh mới
mở của công ty, về đến khách sạn thì nhận được tin nhắn của Khương Tiểu Soái,
nhìn đoạn video trên điện thoại, mặt hắn tái mét, vội nhắn tin trả lời nhưng nửa
ngày sau vẫn không thấy hồi âm.
Hắn tức đến đấm ngực giậm chân. Nghĩ bằng đầu gối
cũng biết video này là do Uông Thạc tuồn ra. Tên này trở về không phải để giành
tình nhân mà là để đốt nhà đúng không?
Ông đây cưa đổ được Tiểu Soái dễ dàng lắm sao? Mất
cả năm trời từng bước tiếp cận, mới hôn được một cái thì phải đi công tác, đi
được có mấy ngày lửa đã cháy đến nhà mình.
Hắn bóp chặt điện thoại, nghiến răng nghiến lợi,
“Trì Sính, Uông Thạc, xem ông có chỉnh chết hai đứa bây không!”
Hắn bấm điện thoại, “Tiểu Vượng, có việc cho cậu
đây. Còn nhớ cô bạn gái cũ của Trì Sính không? Tên Nhạc Duyệt.”
“Em nhớ, sao vậy đại ca?”
“Tìm cách dụ cô ta đến thăm mẹ Ngô Sở Úy cho tôi,
tiền bạc không thành vấn đề.”
“Trì thiếu gia lại làm gì đắc tội anh rồi à?” Lý
Vượng cười ầm lên, hai người này đấu đá nhau đã 7 năm, hắn nhìn quen quá rồi.
“Lắm lời, bảo cậu làm thì đi làm đi.”
“Biết rồi, đại ca, em đi ngay.”
Cúp máy, Quách Thành Vũ châm một điếu thuốc, lần này, hắn phải cho tên Uông Thạc kia bấm nút biến hoàn toàn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét