Chương 32: Tượng ngọc
"Không có khả
năng ——"
Mộ Ti Vũ thì thào nói
nhỏ, sao lại ở chỗ này?
"Vì sao không có
khả năng?"
Lãnh Phong không khỏi
nghi vấn, hắn đã bị thứ trước mắt làm cho sợ ngây người. Chưa từng nghĩ tới
trên đời có một khối ngọc đen lớn như vậy, là cực phẩm trong các loại ngọc quý.
Càng đáng quý chính là khối ngọc này lại được điêu khắc thành hình một người.
Lãnh Phong không biết
nên dùng từ gì để hình dung người trước mắt. Hắn si mê nhìn, kì thực đây cũng
không tính là một người. Chuẩn xác mà nói, kia là một nữ nhân dung nhan tuyệt sắc,
nửa người trên là người, nửa người dưới là đuôi rắn có hoa văn kì quái, quái dị
không nói nên lời.
"Mặc Châu, là
ngươi sao?"
Ngữ khí Mộ Ti Vũ mang
theo bi thương khó hiểu, Viễn Viễn theo nó chậm rãi tới gần khối ngọc kia, giữ khoảng
cách đủ để Mộ Ti Vũ vươn tay tới.
"Tiểu chủ tử?"
Lãnh Phong nghi hoặc
nhìn nhất cử nhất động của Mộ Ti Vũ, hắn lập tức ruổi ngựa về phía trước nhưng
lại bị một bức tường vô hình ngăn cản ở phía sau Mộ Ti Vũ , vô luận hắn cố gắng
như thế nào cũng không thể bước tới gần một bước.
"Tiểu chủ tử —"
Lãnh Phong bất an,
nhưng tiếng kêu của hắn Mộ Ti Vũ căn bản là nghe không thấy.
Xúc tua lành lạnh làm
Mộ Ti Vũ có chút thanh tỉnh, dấu ấn xanh biếc trên trán hơi phát sáng, tựa hồ
có vật gì theo tượng ngọc truyền tới trên người nó.
"Chủ nhân, Mặc
Châu vốn cho rằng không thể gặp người sớm thế này, không nghĩ tới chủ nhân
nhanh như vậy đã tìm đến đây."
Thanh âm du dương của
Mặc Châu từ trong đầu Mộ Ti Vũ vang lên.
"Mặc Châu, thật
là ngươi?"
Mộ Ti Vũ có chút khó
tin mở to hai mắt, trong lòng là vui sướng nói không nên lời. Vừa rồi một bước
tiến vào Nạp Tháp Tạp tộc, trong đầu nó xuất hiện một ít hình ảnh vụn vặt, tựa
hồ là từng đoạn kí ức ngắn, có Mộ Tịch Thịnh, có Mặc Châu, làm đầu nó đau dữ dội,
trong lòng cũng nổi lên nghi hoặc, hiện tại thì rõ rồi, có Mặc Châu, tất cả đều
trở nên rõ ràng.
"Chủ nhân, thứ
người hiện tại thấy là kí ức bị phong ấn trong viên ngọc của ta."
"Kí ức?"
"Đúng vậy, khi
ta bị ép tới nhân giới, ta vì chữa thương phải đem thân thể cùng linh hồn tách
ra. Kỳ thực, ta không biết hóa ra kí ức của ta sẽ được giải phong ấn ở đây, nếu
chủ nhân không tìm tới nơi này chỉ sợ ta cũng không biết."
"Kia trong trí
nhớ của ngươi có cái gì?"
Mộ Ti Vũ bức thiết muốn
biết, bởi vì nó có dự cảm, trong trí nhớ của Mặc Châu có cái gì đó rất quan trọng.
"Không biết. Chủ
nhân, mặc dù đây là kí ức của ta nhưng ta lại không thể lấy ra, phải là lực lượng
của chủ nhân mới có đủ khả năng mở nó ra."
"Tại sao có thể
như vậy? Lẽ nào cứ như vậy quên đi?"
Mộ Ti Vũ rất không
cam lòng, rõ ràng cánh cửa chân tướng ở ngay trước mắt lại không cách nào mở
ra, chuyện này dù là ai gặp được cũng sẽ phiền muộn.
"Xem ra chỉ có
thể như vậy. Chủ nhân, người có thể mang phần kí ức này đi, đợi sau một thời
gian nữa người có đủ năng lực, tự nhiên có thể mở nó ra."
"Vậy... được rồi!
Kia, Mặc Châu, ta làm thế nào để mang kí ức của ngươi đi?"
"Việc này chủ
nhân không cần lo lắng!"
Lãnh Phong lo lắng
quan sát nhất cử nhất động của Mộ Ti Vũ, đột nhiên tinh mắt phát hiện tượng ngọc
kia cư nhiên vỡ ra, chiếu theo tình hình này, Mộ Ti Vũ rất có thể sẽ bị khối ngọc
vỡ rơi xuống người.
"Tiểu chủ tử — Cẩn
thận!"
Hắn hô to, ngay cả nội
lực cũng dùng tới nhưng Mộ Ti Vũ vẫn không có nghe thấy.
Mặt ngoài tượng ngọc
chậm rãi nứt ra, đột nhiên toàn bộ biến thành bột phấn lấp lánh, một tia cũng
không có thương tổn được Mộ Ti Vũ, chỉ là giữa khối ngọc vỡ vụn có một khối
tinh thể màu xanh đen. Mộ Ti Vũ biết đó là kí ức của Mặc Châu, cầm nó lên, tinh
tế đánh giá.
"Tiểu chủ tử,
ngài không có việc gì chứ?"
Lãnh Phong đột nhiên
phát hiện hắn đã có thể tiếp cận Mộ Ti Vũ, lập tức tiến lên quan tâm hỏi.
"Lãnh Phong,
ngươi nói ta sẽ có chuyện gì chứ?"
Mộ Ti Vũ không trực
tiếp trả lời hắn, chỉ đem khối ngọc màu xanh đen kia cẩn thận bỏ vào trong áo.
"Được rồi, Lãnh
Phong, chúng ta vào tộc tìm cha thôi!"
"Vâng."
Biết không thể hỏi ra
cái gì, Lãnh Phong đành phải thu nghi vấn vào trong lòng, làm một thuộc hạ
trung tâm, chuyện không nên hỏi đến thì không ôm tâm hiếu kì, hơn nữa việc cấp
bách bây giờ là đem Mộ Tịch Thịnh cứu ra.
...
"Nạp Tháp Tạp tộc
tộc trưởng Khanh Nhai cùng bốn vị trưởng lão Thiên, Địa, Huyền, Hoàng cung
nghênh Linh lạc trở về."
Vốn tưởng rằng sẽ bị
cản trở nhưng dọc đường đi lại không có bất kì động tĩnh gì. Càng không nghĩ tới
chính là vừa tới biên giới tộc nhân, cư nhiên lại được tộc trưởng cùng bốn vị
trưởng lão tự mình đón chào, làm sao có thể không khiến người nghi hoặc.
Bất quá Mộ Ti Vũ cũng
không vì vậy mà thiếu cảnh giác, vẻ mặt đề phòng nhìn năm người trước mắt, bất
đồng thanh sắc cho Lãnh Phong một cái liếc mắt, vui vẻ tiếp nhận thịnh tình của
bọn họ, theo bọn họ tiến vào tộc.
"Hừ ~ Để xem các
ngươi có thể giở trò gì?"
Mộ Ti Vũ xem thường
nghĩ, cho dù là địch nhân cao minh tới đâu, nếu như dám coi rằng nó là hài tử
không rành thế sự thì sẽ thua rất thảm.
Địa điểm tiếp đãi là
Thượng đường của Nạp Tháp Tạp tộc, có thể thấy được tộc nhân đối với Mộ Ti Vũ
coi trọng đến mức nào.
"Tôn thượng, thượng
thần đã sớm tính ra người muốn tới nên phái chúng ta sớm chờ nghênh tiếp."
Đợi Mộ Ti Vũ ngồi vào
chỗ của mình, Khanh Nhai lập tức tiến lên bẩm báo.
"Ngươi biết ta
muốn tới, vậy hẳn cũng nên biết mục đích ta tới đây đi?"
Mộ Ti Vũ quyết định
không cùng bọn họ nhiều lời vô ích, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói ra ý đồ của
mình, bởi nó sợ nếu còn tiếp tục kéo dài Mộ Tịch Thịnh sẽ gặp nguy hiểm.
"Thuộc hạ biết!
Bất quá phụ thân của tôn thượng khi được chúng ta mang về đây đã bị trúng độc,
độc này chỉ có thượng thần giải được, cho nên chúng ta đem Mộ gia gia chủ đưa tới
chỗ thượng thần, chờ độc giải xong sẽ đưa người về, mong tôn thượng kiên nhẫn
chờ một thời gian!"
"Trúng độc? Cha
ta trúng độc gì? Thượng thần kia lại ở chỗ nào?"
Mộ Ti Vũ nóng nảy,
không nghĩ tới tình huống của cha so với trong tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn,
hiện tại nó bức thiết muốn đến gặp Mộ Tịch Thịnh.
"Tôn thượng người
xem, thời gian cũng không còn sớm. Vô luận là gặp thượng thần hay là gặp Mộ gia
gia chủ cũng không thể nóng lòng nhất thời, hay là trước nghỉ ngơi một đêm,
sáng mai chúng thuộc hạ sẽ đưa ngài đến gặp thượng thần?"
Đối với ngữ khí có
chút bất kính của Mộ Ti Vũ, Khanh Nhai không có chút nào tức giận, chỉ là không
nhanh không chậm trần thuật lại tình huống, chậm rãi đem lời nói của Mộ Ti Vũ chặn
đứng, đẩy trở về.
"Được rồi ——"
Mộ Ti Vũ bình tĩnh trở
lại, xem ra vừa rồi là bản thân quá sốt ruột làm lòng rối loạn. Mình ở chỗ này
phải khắp nơi cẩn thận, bằng không rất dễ gặp nguy hiểm.
"Vậy mời tôn thượng
theo ta, phòng nghỉ cùng bữa tối đã được an bài xong."
Khanh Nhai làm ra tư thế
mời, Mộ Ti Vũ ngoan ngoãn đi theo.
...
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét