Chương 33: Lựa chọn
"Thượng thần,
chúng ta dựa theo phân phó của ngài, đem Linh lạc tôn thượng nghênh đón vào
trong tộc, bất quá còn có một việc muốn hướng thượng thần bẩm báo ——"
Khanh Nhai dàn xếp
xong cho Mộ Ti Vũ cùng Lãnh Phong liền vội vàng chạy tới sau núi, hướng Mạc cơ
bẩm báo chuyện xảy ra ngày hôm nay.
"Có chuyện gì
sao?"
Mạc cơ có chút không
yên lòng, y đang cân nhắc rốt cuộc nên dùng biện pháp gì giết Tịch Viễn.
"Tượng ngọc đã
biến mất!"
"Ngươi nói cái
gì? Tượng ngọc biến mất?"
Mạc cơ kinh ngạc mở
to hai mắt, không thể tin hỏi lại. Tượng ngọc kia đã tồn tại từ rất lâu, lúc y
đến chỗ này phát hiện bức tượng ẩn chứa năng lượng gì đó nhưng vô luận y dùng
biện pháp gì cũng không thể tới gần tượng ngọc một bước, nhưng hôm nay tượng ngọc
kia lại đột nhiên biến mất, sao có thể không làm y kinh ngạc.
"Vâng, thưa thượng
thần, tượng ngọc ở sơn khẩu đã biến mất."
"Đã điều tra ra
nguyên nhân chưa?"
Mạc cơ thu hồi kinh
ngạc, vẻ như không để ý hỏi, kì thực đáy lòng lại thập phần lưu tâm.
"Theo như thuộc
hạ thấy, có thể cùng Linh lạc tôn thượng có liên quan."
Kỳ thực Khanh Nhai cũng
không dám khẳng định, dù sao bản thân cũng không tận mắt nhìn thấy, nhưng mà nếu
như có thể coi là chuyện đặc biệt xảy ra, chỉ có chuyện Mộ Ti Vũ đến đây là
trùng hợp.
"Tịch Viễn?
Ngươi trước lui xuống đi, có việc ta lại gọi ngươi."
Mạc cơ rơi vào trầm tư,
nếu như bởi Tịch Viễn mà tượng ngọc kia biến mất, như vậy có đúng hay không Tịch
Viễn đã chiếm được năng lượng bên trong tượng? Xem ra, hiện tại muốn giết Tịch
Viễn cũng không phải chuyện dễ dàng.
...
"Tôn thượng, mời
đi theo ta, thượng thần ở bên trong này."
Sáng sớm, Khanh Nhai
mang theo Mộ Ti Vũ đã không nhịn được từ lâu đi tới sơn động phía sau núi. Bởi
đây là cấm địa trong tộc nên Lãnh Phong không thể đi theo, mặc dù hắn cường liệt
phản đối nhưng cuối cùng vẫn bị bắt ở lại chờ tin tức.
Bởi vì biết Mặc Châu
có thể bảo vệ mình, Mộ Ti Vũ cũng không sợ hãi đối mặt với khốn cảnh chưa biết
trước, nó đương nhiên để Viễn Viễn lại cho Lãnh Phong, để bảo vệ an toàn cho hắn,
Viễn Viễn tuy rằng không muốn cũng phải miễn cưỡng đồng ý.
"Tôn thượng, bởi
vì chúng thuộc hạ không có tư cách vào động, chỉ có thể phiền tôn thượng tự
mình tiến vào."
Đưa đến cửa động,
Khanh Nhai chỉ để lại một câu nói liền cung kính lui xuống.
Do dự nhìn cửa động một
chút, bên trong động tối om, cái gì cũng thấy không rõ, không khí mang chút ẩm
ướt đập vào mặt, có một loại cảm giác của sự thối rữa. Mộ Ti Vũ có chút bất an,
lúc này sơn động tựa hồ là một hắc động cắn nuốt người.
Đại khái cảm nhận được
bất an của nó, Mặc Châu nằm trong cơ thể bắt đầu phát sinh lục quang yếu ớt, từ
ấn kí trên trán tỏa ra, đem toàn thân Mộ Ti Vũ bao vây lại, bên ngoài thân thể
nó lập tức biến thành một vòng ánh sáng lục sắc bán trong suốt, còn mơ hồ có
ánh sáng lưu động.
Hít một hơi thật sâu,
Mộ Ti Vũ âm thầm cảnh tỉnh chính mình, chầm chậm bước vào trong động.
Trong sơn động quả
nhiên rất tối, trừ lục quang yếu ớt trên cơ thể Mộ Ti Vũ ra, cái gì cũng nhìn
không thấy. Càng đi vào sâu, không khí càng ẩm ướt, mùi vị mục nát càng thêm nồng
nặc làm cho người ta khó chịu.
"Ngươi đã đến rồi,
Tịch Viễn?"
Một thanh âm quỷ dị
vang lên, trong không khí ẩm ướt đặc biệt vang vọng, cứng rắn gõ vào đáy lòng,
làm Mộ Ti Vũ bất giác run rẩy.
Nó nỗ lực mở to hai mắt,
nhìn về hướng phát ra tiếng nói nhưng không thể nhìn thấy cái gì.
"Ngươi nhìn
không thấy ta đâu, bất quá chỉ cần ngươi tiếp tục bước lên phía trước, không
bao lâu sẽ đi tới trước mặt ta."
Thanh âm kia lại yếu ớt
vang tới, rất tự nhiên giải đáp nghi vấn trong lòng Mộ Ti Vũ.
"Ngươi chính là
thượng thần kia, cha ta có phải đang ở chỗ của ngươi hay không?"
Mộ Ti Vũ hỏi, nó bây
giờ cực kì muốn biết tình hình của Mộ Tịch Thịnh.
"Ngươi phải tìm
được ta mới có thể thấy cha ngươi!"
Mạc cơ hiện tại đang
đùa, đúng vậy! Tuy rằng y đã biến thành thần không giống thần, người không giống
người nhưng năng lực của y vẫn còn rất mạnh, cho dù y biết Mộ Ti Vũ đã lấy được
năng lượng từ tượng ngọc kì quái kia nhưng y một chút cũng không lo lắng, không
biết vì sao, y có phần tự tin này.
Tuy rằng tâm lý rất
không thích nhưng Mộ Ti Vũ cũng không phản ứng lại y, chỉ một mạch tìm đường, kỳ
vọng được thấy Mộ Tịch Thịnh sớm một chút.
"Chủ nhân, qua
bên phải."
Thanh âm Mặc Châu
vang lên trong đầu, từ sau khi bị phong ấn kí ức, tuy rằng còn chưa có giải
khai nhưng Mặc Châu vẫn có thể giao tiếp bình thường với Mộ Ti Vũ, dù sao phần
kí ức kia cũng mang lực lượng của Mặc Châu.
Nghe theo Mặc Châu hướng
dẫn, Mộ Ti Vũ rất nhanh liền đi tới chỗ sâu nhất trong sơn động.
Ở đây không giống
trên đường đi đen kịt một mảnh, vì trên vách tường khảm rất nhiều trân châu
phát quang, đem đáy động giống như một gian mật thất chiếu sáng, ánh sáng lại
không quá chói mắt.
"Không nghĩ tới
lại nhanh như vậy, Tịch Viễn, ngươi quả thực không đơn giản!"
Mạc cơ yếu ớt nói
xong, không biết là đang cảm khái hay nói mát.
Mộ Ti Vũ vừa tiến vào
đã bị Mộ Tịch Thịnh đang nằm trên giường đá thu hút toàn bộ lực chú ý. Nó căn bản
không có liếc mắt nhìn thượng thần xinh đẹp bất khả tư nghị kia một cái, thẳng
tắp phóng tới chỗ Mộ Tịch Thịnh.
"Cha —— Cha —"
Mộ Ti Vũ thê lương
kêu lên nhưng Mộ Tịch Thịnh đang ngủ căn bản nghe không được. Mặc cho Mộ Ti
Vũ lay động thân thể Mộ Tịch Thịnh như
thế nào, hắn cũng không có bất luận phản ứng gì.
"Ngươi có thể cứu
cha đúng hay không?"
Mộ Ti Vũ chuyển hướng
đến Mạc cơ vẫn đang ngồi một bên, trong mắt ánh lên cầu xin.
"Ta đương nhiền
có thể cứu hắn, chính là vì sao ta lại phải cứu hắn?"
Mạc cơ hứng thú nhướn
mi, không nghĩ tới qua lâu như vậy, Tịch Viễn vẫn còn ngây thơ như thế, y không
biết hay sao, có một số việc muốn làm thì phải trả giá.
"Ngươi muốn như
thế nào mới có thể cứu cha?"
Mộ Ti Vũ rất nhanh
lĩnh ngộ ý tứ trong lời nói của Mạc cơ, khẩn cấp hỏi lại.
"Thật ra muốn cứu
hắn cũng không khó, chỉ cần xem ngươi lựa chọn như thế nào."
Mạc cơ an nhàn ngắm
vuốt ngón tay thon dài mảnh khảnh trắng noãn của mình, nói ra. Y hiện tại đánh
cuộc, đánh cuộc xem Mộ Ti Vũ có quyết tâm vì Mộ Tịch Thịnh trả giá hết thảy hay
không.
"Lựa chọn cái
gì? Ngươi nói đi! Chỉ cần có thể cứu cha, ta thế nào đều không sao cả!"
"Thực sự là phụ
tử tình thâm! Tịch Viễn, ngươi biết không? Nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi vẫn
còn dối trá như thế!"
Mạc cơ oán hận nhìn
chằm chằm Mộ Ti Vũ, trong mắt ánh lên sát khí.
Mộ Ti Vũ không khỏi
có chút run rẩy, vì sao người này lại hận nó như vậy? Bọn họ không phải không hề
quen nhau sao? Nhưng vì sao bản thân lại có cảm giác quen thuộc?
"Hừ ~ Để xem
ngươi lựa chọn thế nào."
Mạc cơ cố nén hận ý đối
với Mộ Ti Vũ, xem thường hừ một tiếng, ngón trỏ chỉ về một góc trong động.
"Ngươi đi lấy
máu của nữ nhân kia, nhưng đừng làm cho nàng chết, ta muốn máu người sống."
Theo phương hướng
ngón tay Mạc cơ chỉ, Mộ Ti Vũ mới phát hiện có một nữ nhân vẫn cuộn mình trong
góc sơn động. Sắc mặt nàng tái nhợt, y phục toàn thân vừa rách nát vừa bẩn thỉu,
vẻ mặt si ngốc.
Tuy nhiên đây không
phải những thứ Mộ Ti Vũ lưu ý, làm cho nó để ý chính là tướng mạo của nữ nhân
kia. Tướng mạo của Mộ Ti Vũ hướng nhu, tuy rằng có nét giống Mộ Tịch Thịnh
nhưng là giống Tiêu Hiểu càng nhiều hơn. Nữ nhân này bất ngờ lại có 5, 6 phần
tương tự mình làm cho Mộ Ti Vũ rất lưu ý.
"Nàng là
ai?"
"Ngươi không biết
sao? Nàng là mẫu thân của ngươi!"
"Chỉ có dùng máu
của mẹ ta mới có thể cứu sống cha ta sao?"
Mộ Ti Vũ khó khăn nói
ra lời. Nguyên lai là màn diễn một mạng đổi một mạng a! Mộ Ti Vũ do dự, kỳ thực
nó không nên chần chừ, theo lý thuyết nó chỉ cần quan tâm đến Mộ Tịch Thịnh là
được, nó cùng Tiêu Hiểu chưa từng gặp nhau, cho nên cũng không tồn tại một tia
cảm tình, nhưng mà loại thiên tính huyết thống này lại làm nó chần chừ.
Cho dù có nói như thế
nào thì đây cũng là mẹ của nó, tuy rằng chưa từng dưỡng dục chiếu cố nó lấy một
ngày nhưng Mộ Ti Vũ từ nhỏ khát vọng yêu thương của phụ mẫu sao có thể đối mấu
thân vừa gặp đã hạ thủ đây?
"Xem ra Mộ Tịch
Thịnh đối với ngươi mà nói cũng không quan trọng đến như vậy!"
"Ta ——"
Mộ Ti Vũ biết nó hẳn
là phải phản bác nhưng lại thế nào cũng nói không nên lời. Cha không trọng yếu
sao? Tuyệt đối không có khả năng. Chính là muốn nó tự tay động thủ với mẫu
thân, nó không biết nên làm như thế nào.
"Chủ nhân, ra
tay đi — linh hồn người đàn bà kia đã mất từ lâu rồi, đây chẳng qua chỉ là một
cái xác trống rỗng mà thôi."
Nghe được lời nói của
Mặc Châu, Mộ Ti Vũ tâm tình phức tạp vạn phần, nó hít sâu một hơi, chậm rãi đi
tới gần Tiêu Hiểu. Giờ khắc này, nó đã đưa ra lựa chọn.
Mạc cơ nhìn bóng dáng
có chút cô đơn kia, trong đáy lòng dâng lên một cỗ cảm giác kì quái, là thương
tiếc cùng không đành lòng sao? Chính là chỉ qua nửa khắc, loại tình tự vô dụng
này đã bị chôn vùi.
"Tịch Viễn,
không đơn giản như vậy đâu. Cho dù giết Tiêu Hiểu, ngươi cũng cứu không được Mộ
Tịch Thịnh!"
Mạc cơ lộ ra một nụ
cười thị huyết, trò chơi bắt đầu rồi, y là chúa tể, về phần Mộ Ti Vũ, chỉ là một
quân cờ mà thôi ——
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét