"Kim hoa chân giò hun
khói...." Có kẻ đang nói mớ...
"Ai, đầu đau..." Rõ
ràng không đụng đầu vào cột điện mà sao lại đau như vậy? Yêu quái sờ sờ đầu. A?
Tay thế nào lại biến thành chân???
Y vội vã đem hai chân sờ sờ lên mặt,
không xong không xong, sao lại biến về nguyên hình thế này?
Trư yêu kinh hoảng muốn bò dậy, vừa
mở mắt liền phát hiện có điểm không thích hợp. Mặc dù xung quanh tối như mực
không thể nhìn kỹ nhưng đây không phải là nhà y. Tối không ổn chính là trên bụng
y còn có một cánh tay của nhân loại, y đang bị người ôm.
"Đã phát sinh chuyện
gì?" Trư yêu khẩn trương dùng cả bốn chân đạp đá, đem người đang ngủ bên cạnh
mình đá tỉnh.
"Ngô, ngươi tỉnh rồi?"
Hà Xán nhu nhu mắt ngồi dậy, thuận thế đem tiểu trư ôm đến trên đùi, bật đèn ngủ
ở đầu giường.
" Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ! Thế này là thế nào?" Chân trư đâm lên
má Hà Xán, thoạt nhìn không có lấy một chút uy hiếp.
"Ngươi uống say, ta đưa ngươi lên giường ngủ thôi." Hà Xán vừa
nói tay vừa xoa xoa cái bụng tròn tròn của trư yêu, xúc cảm thật tốt, thật
không muốn buông tay, "Thì ra ngươi còn nhỏ như vậy."
"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ! Ngươi này đối trư yêu là vũ nhục lớn lao!
Mau thả ta ra!" Chân trư lại đạp lên má Hà Xán, Hà Xán đành phải thả y xuống
giường. Y mới mãn 100 tuổi, còn nhỏ cũng thực bình thường, bất quá nghe tên
nhân loại chết tiệt kia nói như thế y cực kì không thích.
Yêu quái vội vã chạy đến mép giường, chỉ để Hà Xán nhìn thấy bóng lưng
tròn tròn, âm thầm dùng chú ngữ muốn biến lại hình người.
"Ngươi thế nào?" Hà Xán nghiêng đầu hỏi.
"Ân... Ngô... Ân..."
"Táo bón?"
"Ngươi mới táo bón!"
Trư yêu hỏa tốc phóng tới, đạp lên đầu gối Hà Xán nhảy lên, ba một cái,
động tác gọn gàng chuẩn xác ở trên bên má còn lại của Hà Xán in thêm một dấu
chân.
Hà Xán sờ sờ má, so với cú đá khi còn hình người thì cú đá này cũng
không đau, nhưng yêu quái rất nhanh nhảy xuống, xoay đầu ngồi trở lại mép giường,
"Làm sao bây giờ? Không biến về hình người được..."
Y giơ giơ hai chân nhìn nhìn, phải làm sao bây giờ?
"Như thế này mà đi trên đường khẳng định sẽ bị bắt đi... Không về
nhà được, xong đời, mẹ ta nhất định đem ta làm thịt..."
"Ngươi có muốn hay không trước ở lại đây, đợi biến trở lại được mới
về nhà?" Hà Xán hảo tâm đề nghị.
"Có thể sao?" Yêu quái bi thương nhìn hắn.
"Ân." Hà Xán gật đầu.
"Ta đây trước phải gọi điện về nhà." Trư yêu nhảy xuống giường,
ở trên bàn trà tìm được di động của mình, dùng móng chân khua khua ngượng ngùng
ấn bàn phím.
"Alo, mẹ ạ? A, con xin lỗi, con xin lỗi, con hôm nay ở lại nhà bạn,
cái tên vô dụng ấy không có khả năng ăn được con!" Trư yêu gọi điện thoại,
nói đến một nửa liền la to, "Không có việc gì đâu! Con cúp máy đây!"
Y khẩu khí không được tốt cúp điện thoại.
"Nói xong rồi?" Hà Xán cũng đi ra phòng khách.
"Ờm... xong rồi." Trư yêu hồ nghi liếc mắt đánh giá Hà Xán một
cái, "Ngươi vui vẻ bị trư nhục mạ?"
"Thường thôi." Hà Xán nói, nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu,
"Ta cũng sẽ không ăn ngươi."
"A." Có cảm giác như bị nhìn thấu, trư yêu ngượng ngùng đảo mắt.
"Tự mình giết rất phiền hà, trên chợ đều có bán sẵn." Ai biết
Hà Xán sau đó lại nói tiếp.
"Đáng giận! Ngươi là thiên địch của trư sao?!!" Trư yêu hổn hển.
"Tốt lắm, đi ngủ đi."
Hà Xán đi qua ôm lấy trư yêu đi vào phòng ngủ, hơn nửa đêm rồi chỉ có cú
mới thức.
"Ta có chân, ta tự đi được." Trư yêu đạp đạp chân sau nói.
"A a, lần sau đi." Hà Xán trả lời có lệ, ôm yêu quái, ngả đầu
xuống liền ngủ.
Trư yêu cọ cọ, tìm vị trí thoải mái, đi ngủ đi ngủ.
Sáng sớm tỉnh dậy vẫn thấy hình dáng trư, trư yêu tâm tình càng thêm xấu.
Y buồn bực ngồi trên ghế salon, hai chân sau khua đến khua đi, có điểm quá ngắn,
chạm không tới sàn nhà.
"Vẫn không được sao?" Hà Xán mang bữa sáng ra.
"Ân..."
"Kia làm sao bây giờ?"
Trư yêu nhìn nhìn chân mình, lại miễn cưỡng gập đầu gối. Cái đầu tròn u buồn
cúi xuống, hai lỗ tai cũng ủ rũ, cả người cuộn lại thành một khối cầu tròn xoe.
"Ta cũng không biết..." Y ai thán nói.
Hà Xán nhìn y một cái, buông đĩa chạy tới, ôm lấy yêu quái sờ sờ đầu,
xoa bóp thịt béo.
"Ngươi làm cái gì?"
"An ủi ngươi." Hà Xán ôm yêu quái nói.
Yêu quái con mắt đảo đảo, nhìn bàn tay trên bụng, nghiến răng nghiến lợi
vạch trần, "Ngươi chỉ là muốn bóp thịt béo đi!"
"Tiện thể thôi, an ủi là mục đích chủ yếu."
"... Ta phi!" Lại còn không thèm phủ nhận mình muốn nắn thịt
béo.
"Đến ăn bữa sáng đi." Hà Xán cũng không đếm xỉa yêu quái đạp
chân vào mình, đem y ôm đến bên cạnh bàn ăn.
Yêu quái đứng trên ghế, chân trước đáp lên bàn ăn, y đâm đâm cái đũa
nhưng chân trư không có biện pháp cầm lấy. Mặc dù có thể trực tiếp cắm đầu vào
bát ăn nhưng y không muốn làm bẩn mũi.
Trư yêu trộm nhìn Hà Xán ngồi đối diện, trưng ra vẻ mặt cầu hắn giúp đỡ.
"Ngươi không ăn sao?"
"Ta không đói." Trư yêu quay mặt đi... nói.
Hà Xán lắc lắc đầu, "Không được, đói gầy sẽ không tốt." Hắn
xúc một thìa cháo đưa đến bên miệng yêu quái.
Yêu quái hoài nghi nhìn nhìn thìa cháo, lại nhìn nhìn Hà Xán, "Vì
cái gì ta cảm thấy từ sau khi ta biến về nguyên hình thái độ của ngươi liền trở
nên khác lạ?"
"Không có a." Hà Xán quả quyết.
"..." Yêu quái run run cái lỗ tai, không có mới có quỷ! Y há
miệng cắn thìa cháo bên miệng, vẫn là ăn trước đi.
*Tám nhảm*: Ta nói, làm bộ này thật là mệt quá đi, đánh máy 1 lát lại lăn ra giãy đành đạch, quắn quéo hết cả ruột gan lòng mề vì nó quá ư là đáng yêu. Cứ tưởng tượng cái cảnh 1 bé heo béo tròn 4 chân ngắn cũn chọt chọt móng chân ấn bàn phím điện thoại là ta lại 0 nhịn được lên cơn phát cuồng, móe không-thể-chịu-được ấy >_<
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét