Ăn uống no đủ, yêu quái bị cơn buồn ngủ bao vây liền lộ ra bản tính.
Hà Xán cầm laptop nghĩ muốn bắt đầu làm việc nhưng tay ôm tiểu trư lại
không muốn bỏ ra, quyết định đem công việc vất sang một bên. Yêu quái ngả đầu
lên vai Hà Xán, hai chân trước đặt lên ngực hắn, tên nhân loại này mặc dù đáng
ghét nhưng thân thể ấm áp mềm mềm lại thực thoải mái.
Buồn ngủ cùng lười biếng đại khái là loại virut có tốc độ lây truyền
nhanh nhất thế giới. Nhìn yêu quái ngủ say sưa, miệng động động, mũi củng đến củng
đi, không biết đang nằm mơ thấy được ăn cái gì ngon, Hà Xán cũng không nhịn được
đánh một cái ngáp, mềm người ngả xuống ghế sô pha.
Cơn gió cuối xuân đầu hạ mát mẻ thổi vào trong phòng, uyển chuyển phất
lên tóc Hà Xán, lọn tóc rũ xuống cọ cọ lên mũi yêu quái, yêu quái hơi hơi nhúc
nhích cúi đầu, tìm đến vị trí càng thoải mái tiếp tục mộng đẹp. Hà Xán sờ sờ lỗ
tai yêu quái, nhìn lỗ tai to một cái, giật nhẹ cái đuôi ngắn ngắn, nhìn thân
hình nhuyễn động của y, hài lòng mà chợp mắt. Nhân loại cùng yêu quái hô hấp đều
bắt đầu chậm rãi.
Nhưng Hà Xán đột nhiên cảm thấy trên người bị đè nặng xuống, thân mình
tiểu trư đột nhiên dài ra gần bằng hắn. Vẫn trong tư thế ôm, Hà Xán nhắm mắt sờ
sờ yêu quái, cái bụng mềm tròn tròn phủ lông mao biến thành da thịt bóng loáng,
cái đầu nhỏ tựa trên vai hắn cũng biến thành gương mặt thiếu niên tóc tai tán
loạn.
Có lẽ là bởi chất cồn trong người đã tan, trư yêu cuối cùng biến trở về
hình người, xem ra trư yêu vẫn là giống tổ tông Trư Bát Giới của y, không thể uống
rượu. Bất quá bản thân trư yêu tựa hồ cũng không phát giác, tiếp tục đem tứ chi
đã biến thành hình người loạn quấn lấy Hà Xán, vui vẻ mà ngủ.
Hình người cùng nguyên hình mặc dù khác nhau rất lớn nhưng xúc cảm khi
ôm cũng không tồi, Hà Xán nhìn trần nhà, giả vờ cái gì cũng không có phát hiện,
nhắm mắt đi ngủ.
"A? A? A?!" Liên tiếp mấy tiếng nghi vấn từ miệng trư yêu bật
ra, đến cuối cùng biến thành lớn tiếng hoan hô, "Quá tốt! Ta có thể biến
thân!"
Y vừa mới tỉnh lại liền phát hiện mình đã biến về hình người, cũng không
để ý hai người đang trong tư thế ôm nhau, trực tiếp bò lên ngồi trên bụng Hà
Xán mà lay động hắn, "Mau tỉnh dậy, mau tỉnh dậy, ta biến lại thành người
rồi!"
"Khụ khụ khụ..." Cũng
không phải là cùng trẻ con ba tuổi chơi đùa, bị một thanh niên dùng lực ngồi
trên bụng thật dễ dàng nội thương, Hà Xán bị lay đến đầu váng mắt hoa, cũng
không biết là bản thân hắn muốn gật đầu hay là bị lắc đến không thể không gật đầu.
"Oa oa!" Trư yêu lăn lông lốc từ trong lòng Hà Xán xuống đất,
đứng giữa phòng khách hô vạn tuế.
"Cái... Ngươi có muốn hay không mặc quần áo vào trước?" Hà Xán
ôm bụng ngồi dậy, từ sau khi gặp trư yêu, bụng của hắn thụ thương không ít.
"Ân? Quần áo của ta đâu?" Trư yêu bình tĩnh trở lại, trên người
y vẫn đang trần truồng.
"Ở trong phòng ngủ."
"A." Trư yêu chuyển đầu chạy vào phòng ngủ, còn vừa đi vừa
than thở, "Dù sao đến nguyên hình cũng đã bị nhìn thấy rồi, không có
gì."
"Bị nhìn thấy nguyên hình mất thể diện đến thế sao?" Hà Xán tựa
cằm trên lưng ghế sô pha nhìn về hướng trư yêu.
"Đương nhiên rồi!" Trư yêu xoa thắt lưng quay đầu, "Chúng
ta mới không giống nhân loại đáng thương các ngươi, mỗi ngày đều dùng nguyên
hình chạy tới chạy lui bị người khác nhìn thấy hết trơn."
Hà Xán nhìn nhìn y, chậm rãi cúi đầu xuống núp sau lưng ghế, "Vậy
ngươi mặc quần áo vào đi."
"A..." Trư yêu cảm thấy tên nhân loại kia là lạ, nhưng y chỉ
là nghi hoặc trong một giây liền đi vào phòng ngủ, dù sao muốn hiểu suy nghĩ của
người không cùng giống loài với mình là chuyện rất khó khăn.
Nếu đã biến về hình người, liền không còn lí do gì lưu lại nhà Hà Xán. Trư
yêu lưu loát mặc quần áo chỉnh tề, tính toán trở về.
"Nhân loại, ngày hôm qua cảm ơn ngươi." Mặc dù lúc ban đầu gặp
nhau cũng không thoải mái nhưng Hà Xán chiếu cố giúp y giảm bớt không ít phiền
toái, trư yêu vẫn là cảm kích.
"Ân, lần sau người biến thành tàn tật lại có thể đến." Hà Xán truyền
đạt thiện ý của mình.
"Phi phi phi, miệng quạ đen." Chút tâm tình mới nổi lên lập tức
bị Hà Xán đánh tan, trư yêu vội vã thổi khí.
Hà Xán đưa trư yêu đến cửa, trư yêu đi trước suy nghĩ một chút, dừng ở cửa
hỏi Hà Xán: "Nhân loại chết tiệt, ngươi tên là gì?"
"Hà Xán."
"Ta tên Chu Lý." Trư yêu Chu Lý cảm thấy y hiện tại cùng nhân
loại này tính ra cũng là bạn bè một nửa, cho nên cũng phải biết tên nhau.
Hà Xán đọc một lần tên Chu Lý, hỏi: "Là Chu gì?"
"Đương nhiên là Chu (朱 /zhu/) trong hồng sắc (色朱: Màu đỏ), không thì ngươi tưởng là Trư (豬 /zhu/) trong Trư Bát Giới sao?"
Tên chết tiệt chính là tên chết tiệt, cho dù có tên họ cũng không đổi được bản
chất chết tiệt, Chu Lý tức muốn chết, một cước đá lên cẳng chân Hà Xán, đau đến
Hà Xán phải lùi lại một bước, Chu Lý lại kéo ra một cái mặt quỷ, hung hăng đóng
sầm cửa chạy mất.
Để lại một mình Hà Xán lắng nghe dư âm tiếng đóng cửa ngẩn người.
"Chu Lý..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét