Thứ Tư, 18 tháng 7, 2018

QNNSTRKN - 2.1

§ 2: Bị người ở bên ngoài sáp đến cao trào (1)
Cũng không biết qua bao lâu, Anh Đan mới từ trong cảm giác cao trào hồi thần, dùng ngón tay dính tinh dịch chà xát lên mặt, mùi hương xông thẳng vào khoang mũi. Cậu gượng dậy, cầm quần lót, tha thân thể có chút suy yếu vào phòng tắm.
Nước ấm làm giảm bớt cảm giác lạnh như băng khó chịu trên người, cậu thậm chí không dám chà người, bởi có đôi khi ngón tay xoa lên người sẽ không kìm được lần đến hậu huyệt, cái loại cảm giác trống rỗng vô pháp thỏa mãn ấy còn không bằng không làm.
Mới vừa tắm xong, tiếng di động vang lên, cậu nhìn cái tên trên màn hình, suy nghĩ trong chốc lát mới nhận máy.
Đây là bạn cũ của cậu, Ngụy Khánh Tân, người đầu tiên xa lánh cậu, còn trước mặt những bạn bè khác tung tin đồn cậu đồng tính có bao nhiêu ghê tởm. Thật không biết người này tìm cậu có việc gì.
"Alo, có chuyện gì?" Thanh âm Anh Đan có chút khàn khàn, cậu hắng giọng, kéo thanh âm trở lại bình thường.
"A Đan, thực xin lỗi."
"Nói mấy cái đó làm chi!" Anh Đan bất mãn nói, nếu chỉ một câu xin lỗi là xong, cậu cũng không cần chịu khổ nhiều như vậy, cậu đã quyết định không tha thứ cho Ngụy Khánh Tân.
"Tôi thật lòng mà, kỳ thật tôi cũng thích đàn ông nhưng lại không muốn bị người ta chú ý, tôi mới có thể nói với bọn họ những lời vô liêm sỉ đó, nói xong tôi liền hối hận, tôi cảm thấy tôi hãm hại cậu, đồng thời cũng đẩy mình đến đường cùng."
"Cậu…" Anh Đan càng tức giận, cậu thật không hiểu nổi tên này đang nghĩ cái gì.
"Thực xin lỗi." Ngụy Khánh Tân nói, "Để bồi thường, tôi quyết định giới thiệu bạn trai cho cậu, đẹp trai, tốt tính, quan trọng nhất là thứ kia vừa to vừa dài, đảm bảo cho cậu sướng bay lên trời."
Anh Đan nghe thấy lời nói trắng trợn kia, mặt nhất thời đỏ ửng, tuy bản thân cậu hay đùa bỡn chính mình nhưng chưa bao giờ nói với người ngoài những lời như vậy chứ đừng bảo là nghe người khác nói.
Thấy Anh Đan không nói lời nào, Ngụy Khánh Tân lên tiếng, "Sao vậy? Còn có gì lăn tăn sao? Cảm thụ bản thân mới là quan trọng nhất! Chín giờ tối nay, Nice Bar, không gặp không về."
Điện thoại cứ thế ngắt máy, Anh Đan liền thấp thỏm, có nên đi hay không? Đó là vấn đề! Là vấn đề rất nghiêm trọng!
Anh Đan cúi đầu nhìn dương cụ giả ướt sũng trên sàn nhà, hậu huyệt lại giật giật ngứa lên, cậu nhặt lấy, bàn tay vuốt qua đường gân gồ ghề, lạnh như băng, không một chút độ ấm. Cậu cần một côn thịt có độ ấm, cần một cái ôm vững chãi, càng cần một nụ hôn lúc ân ái, đúng vậy! Cậu cần một nam nhân, chỉ có con người mới có thể cho cậu những cái đó, thậm chí còn đưa cậu tiến tới một cuộc sống mới.
Anh Đan trước khi tới quán bar cẩn thận chải chuốt lại một phen. Tóc, ok! Mặt mũi, ok! Xịt chút nước hoa, trên người mặc áo sơ mi màu tím nhạt cùng quần bò xanh đậm bó sát, chân đi giày da, cậu ở trong gương nhìn đi nhìn lại thật kĩ, lại vuốt vuốt tóc một chút, cuối cùng mới hạ quyết tâm ra khỏi nhà.
Phố bar về đêm cực kì náo nhiệt, có vài người trắng trợn hôn hít sờ mó nhau, thậm chí còn có money boy sàm sỡ Anh Đan lúc cậu đi qua, Anh Đan sờ sờ cánh tay nổi da gà, mất một lúc mới tìm thấy Nice Bar Ngụy Khánh Tân nói.
Nice Bar không phải nơi trong sáng gì, một chút cũng không nice, bên trong bật nhạc to đến đau màng nhĩ, Anh Đan đi vào liền hối hận nhưng lúc này đã không còn đường lui. Nếu đã quyết định thay đổi nhân sinh thì cho dù hoàn cảnh nào cũng phải thích ứng! Càng đi vào bên trong, Anh Đan càng cảm thấy không thoải mái, bởi vì nơi này nhìn đâu cũng có người uống rượu, nhảy nhót, hôn hít, thậm chí còn trắng trợn khẩu giao, muốn làm liền làm….. Muốn ở trong hoàn cảnh này tìm người thì đúng là như mò kim đáy biển, Anh Đan còn chưa đi đến hết đã bị đống cảnh tượng ghê người dọa cho kinh hồn táng đởm, trong quá trình đó còn bị vài cái móng heo sàm sỡ.
Không được, cậu không thể ở lại loại địa phương này, phải đi thôi! Anh Đan vừa quay người lại đã bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy thắt lưng, lập tức bên tai liền vang lên thanh âm mị hoặc tràn ngập nam tính, "Sao vậy? Vừa tới đã muốn đi sao?"
Anh Đan quay đầu nhìn, chỉ thấy nam nhân ngăn mình lại diện mạo hơi có chút tục tằng, tóc húi cua gần sát da đầu, gương mặt có chút dữ tợn, lông mày rậm, mắt hai mí, môi rất dầy, trên cằm còn lún phún râu. Gã mặc một cái áo phanh ngực, lộ ra tất cả đều là cơ bắp cứng rắn, cánh tay ôm bên hông cậu càng cứng muốn chết, bởi vậy cậu có đẩy thế nào cũng đẩy không ra.
"Anh…anh… anh muốn làm gì, mau buông…cứu…cứu mạng…." Thanh âm Anh Đan đã có chút nức nở nhưng vẫn như cũ bị nam nhân kiềm chế trong ngực, cuối cùng vô pháp chỉ có thể hô cứu mạng.
"Em gọi đi, dù sao mọi người đến nơi này cũng chỉ để làm một chuyện, gọi thêm mấy câu, người ta cũng chỉ nghĩ chúng ta đang chơi trò tình thú. Ha ha…" Nam nhân cười hào sảng, tay thuận thế chui vào quần bò Anh Đan.
Lòng bàn tay nam nhân phủ một lớp chai mỏng, khi lướt qua còn hơi kéo theo vải quần lót, gã cách một tầng vải vuốt ve cặp mông cong mẩy của Anh Đan, hai cánh mông dưới ma sát của bàn tay động đến trứng rung trong lỗ nhỏ của cậu. Nam nhân rất nhanh đụng được sợi dây, càng làm càn cười to, "Tôi còn tưởng em có bao nhiêu thanh thuần, hóa ra lại dâm đãng như vậy, đến quán bar còn mang trứng rung, sao vậy? Không có người làm trong lòng liền khó chịu? Vậy để ông đây đến thỏa mãn em." Dứt lời, ngón tay liền hướng đến chỗ sâu hơn, cách một lớp vải chọc chọc, Anh Đan bị chọc đến ngứa ngáy, trong lòng còn có chút hồi hộp cùng chờ mong, muốn gã càng sâu một chút, nhưng vẫn mạnh miệng chối, "Đừng. . ."
Lúc này, nam nhân đem bàn tay còn lại vói ngón tay vào trong miệng cậu quấy, thành công ngăn chặn cái miệng nhỏ. Anh Đan thực hối hận hành động lúc trước đi nhét một cái trứng rung vào hậu huyệt. Thực ra là cậu nghĩ người nọ nếu tốt như trong lời Ngụy Khánh Tân nói, cậu sẽ không ngại cùng người đó tiêu hồn một đêm, nhưng nếu người nọ nhìn không vừa mắt thì làm thế này chính mình cũng không đến nỗi hư không khó chịu. Mang tâm lý như vậy, cậu mới đem cái trứng rung nhỏ đó nhét vào nhưng không mở công tắc, để đi đường không quá mức vất vả.
"Đi theo tôi." Nam nhân ôm cậu đi vào bên trong, trên đường thường thường kéo sợi dây kia, kéo ra, lại nhét vào, càng như vậy, Anh Đan càng vặn vẹo mông, chọc nam nhân cười ha ha không ngừng, "Cái mông này xoay cũng thật dâm đãng, tôi xem em đã khẩn cấp lắm rồi, chậc chậc, còn hơi ướt này, em ở nhà có phải hay tự mình chơi không?"
Nói thật, bàn tay nam nhân thực sự rất ấm áp, không biết từ khi nào đã gắt gao bám dính lấy mông cậu, thực sự là chuyện cậu khát vọng đã lâu nha.
Anh Đan cùng nam nhân đi thẳng vào khu đằng sau của quán bar, so với bên kia ồn ào ầm ĩ, bên này phá lệ có vẻ yên tĩnh, chẳng qua từ mấy căn phòng thỉnh thoảng lại truyền đến vài tiếng rên rỉ làm hoàn cảnh tăng thêm chút tình thú.
Nam nhân đẩy Anh Đan nằm lên giường, đưa mũi tới cần cổ cậu hít sâu một hơi, "Thật thơm, ăn diện thành bộ dạng tao lãng này, không phải để câu dẫn nam nhân thì để làm gì?"
"Tôi…" Anh Đan vừa muốn nói chuyện, nam nhân lại hôn cậu, đôi môi dày nhất thời ngăn trở thanh âm, đầu lưỡi cũng tiến vào trong khoang miệng nhiệt tình càn quấy, Anh Đan ngây ngẩn cả người, bị động tiếp nhận nụ hôn bất ngờ kia, cảm giác tê dại từ đầu lưỡi kéo thẳng lên đỉnh đầu, cậu chết lặng hé răng để đầu lưỡi nam nhân thẳng tiến. Nam nhân đụng chạm đến đầu lưỡi, cùng lưỡi cậu chơi đùa, không chút lưu tình xâm nhập, như tằm ăn rỗi chiếm đoạt hết thảy dưỡng khí cùng nước bọt trong miệng cậu.
Nụ hôn báo đạo mà hung ác của gã làm Anh Đan rung động đến tận tâm linh, cậu có chút mơ màng, không biết có phải loại mút mát này là loại thân mật cậu hy vọng đã lâu hay không, cho nên khi môi nam nhân rời đi, cậu thậm chí còn chủ động nâng người lên hôn gã.
Kĩ năng hôn của Anh Đan còn rất kém, ngây ngô giống như học sinh, cậu vừa đỏ mặt rời khỏi, lại bị nam nhân giữ gáy, dùng sức áp tới, nụ hôn so với vừa rồi cũng không ôn nhu hơn bao nhiêu, lại làm cho Anh Đan càng thêm rung động.
"Thật sự nhiệt tình như vậy, có muốn cùng anh đây vui đùa một chút không?"
". . . Tôi. . . không biết. . ." Anh Đan thì thào, trong thân thể đã có loại khát vọng muốn đòi hỏi nam nhân.
"Không biết chính là muốn." Nam nhân nói, bàn tay to liền luồn vào bên trong áo sơ mi trên người cậu, lớp chai mỏng lướt qua vùng bụng bằng phẳng làm cho Anh Đan run rẩy, phảng phất như có một luồng điện từ mỗi chỗ bàn tay vuốt qua tán loạn kích thích tới từng dây thần kinh.
Nam nhân một tay kéo áo Anh Đan, một tay rút ra khỏi quần cậu, thấp giọng hỏi, "Công tắc mở trứng rung ở đâu?"
"Ở. . . ở trong, trong túi quần." Anh Đan thở dốc nói.
Nam nhân cười sờ qua, ấn công tắc, trứng rung trong hậu huyệt bắt đầu chuyển động, từng đợt tê dại cấp cho Anh Đan khoái cảm cậu khát vọng đã lâu, làm cậu ở trong lòng nam nhân rùng mình một cái.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét