2.4. Đối thoại (2) (Cảnh báo: H+)
Trong phòng chỉ còn lại hai người. Trì Sính là người chủ động
trước, hắn ấn Ngô Sở Úy ngồi xuống ghế sofa phòng khách, "Chờ tôi một
chút." Rồi đi vào nhà vệ sinh.
Vài phút sau, Trì Sính trở ra, ngồi xuống đối diện Ngô Sở Úy, hắn cắn răng im lặng một chốc, hai tay nắm chặt vào nhau, bắp tay gồng cứng như đang cố chống chịu cái gì đó, mãi sau mới nói được một câu, "Đại Bảo, chúng ta quay lại với nhau được không? Mọi chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi. Thời gian xa em, tôi chỉ có thể chịu được đến giờ thôi."
Ngô Sở Úy là ai chứ, cậu đọc Trì Sính như một quyển sách.
Chỉ nhìn nét mặt hắn là đã thấy có vấn đề rồi.
Cậu đứng vụt dậy, đi vào nhà vệ sinh, nhìn vào thùng rác, đồng
tử lập tức co rụt lại.
Trong thùng rác là vỏ bốn lọ thuốc ức chế rỗng không.
Ngô Sở Úy lao ra ngoài, túm cổ áo Trì Sính, kéo hắn đứng dậy,
hét lớn, "BỐN LỌ MỘT LẦN? Đ!T CON MẸ NÓ, ANH MUỐN CHẾT À?"
Trì Sính cười khổ gục đầu vào vai cậu, "Biết sao giờ,
Đại Bảo, chỉ cần nhìn thấy em là tôi không khống chế được, tuyến thể đau đến muốn
nổ."
Ngô Sở Úy không có thời gian nghĩ nhiều, cậu cúi đầu, lộ
gáy ra trước mặt hắn, "Mau, đánh dấu em đi!"
Mắt Trì Sính tối sầm lại, Đại Bảo của hắn không ý thức được
câu này bây giờ có lực sát thương lớn đến thế nào đối với hắn.
"Úy Úy, không được, tôi dồn nén quá lâu rồi, tôi sợ em
chịu không nổi."
"CMN, BỚT LẢI NHẢI! BẢO ANH LÀM THÌ LÀM ĐI!"
Ngô Sở Úy quát, tay trực tiếp ấn mặt Trì Sính vào gáy mình.
Giờ phút này cậu chỉ lo cho tính mạng của tên khốn này thôi, mới có hai tháng
mà hắn đã dồn bản thân đến mức này. Đợi ổn định lại, xem cậu có dọn dẹp sạch sẽ
hắn không.
Trì Sính không còn từ chối được nữa, lý trí của hắn đang
trên bờ vực sụp đổ rồi.
Hắn bế thốc Ngô Sở Úy lên, vào phòng ngủ, ném lên giường,
chốt cửa, sau đó lao tới như một con sói.
Rẹt rẹt vài phát, hai bộ âu phục đã biến thành vải rách vất
trên đất.
Nụ hôn cuồng nhiệt như mưa rền sấm dữ ập tới, răng môi va
vào nhau đến phát đau. Hai người cắn xé nhau như thể chỉ hận không thể ăn sống
nuốt tươi đối phương.
Trì Sính lật nghiêng người Ngô Sở Úy, ôm lấy, dụi mũi vào
tuyến thể, tham lam hít lấy mùi cà phê nhàn nhạt, hàm răng cạ vài cái rồi cắn
phập xuống.
Lượng pheromone khủng bố ào ào chảy vào tuyến thể như thác
đổ. Cũng may Ngô Sở Úy là beta, nếu là omega bình thường chỉ sợ đã shock đến chết
đi sống lại. Nhưng cơn đau nhói sau gáy do bị cắn quá sâu cũng làm cậu cứng người.
Trong phòng tràn ngập mùi băng lạnh, xen lẫn mùi cà phê đen
đăng đắng thoang thoảng, mùi hương nhạt nhưng len giữa mùi băng tuyết trong vắt
lại đặc biệt nổi bật.
Mùi pheromone cùng mùi hương da thịt quen thuộc thật sự an ủi
được Trì Sính. Tuyến thể giật thình thịch dần dần bình ổn trở lại, cơn đau nhói
sau gáy cũng dịu dần rồi biến mất.
Hắn híp mắt, say mê hôn cắn lên từng tấc da thịt mềm mại.
Ngô Sở Úy ôm lấy cái đầu xù đang rúc vào ngực mình, thân thể uốn éo run rẩy
nhưng tay chân vẫn quấn lấy hắn không buông, để mặc những tiếng rên rỉ hỗn loạn
bật ra khỏi miệng.
Tứ chi quấn chặt, da thịt chạm vào nhau nóng rẫy, hô hấp hỗn
loạn, gặm cắn, ma sát, vuốt ve…
Thân thể đã lâu không được an ủi làm cả hai đều nhạy cảm
hơn bình thường. Mỗi một va chạm thể xác đều ăn mòn lý trí. Hơi thở dồn dập
nóng hổi phả lên người nhau, môi lưỡi quấn quýt phát ra tiếng nước vang vọng
đánh vào dây thần kinh.
"Ưm…haaa…aaaa… Trì Sính…. Trì Sính…yêu em…nữa…yêu
em…"
Không ổn rồi, tuyến thể sau gáy vừa dịu xuống lại giật
thình thịch, Trì Sính nghiến răng, tiểu yêu tinh này đúng là vừa là thuốc giải,
vừa là thuốc độc của hắn.
Hắn lật úp Ngô Sở Úy lại, một lần nữa cắn xuống gáy, một
tay luồn xuống xoa nắn, gẩy vuốt đầu vú vừa bị mình chơi đùa đến sưng cứng, đỏ ửng,
một tay bóp lấy cánh mông cong mẩy nhào nặn. Cắn đủ rồi lại nghiêng đầu, đầu lưỡi
cuốn lên, len vào lỗ tai Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy co rúm người, theo bản năng muốn
trốn nhưng toàn thân đã bị khóa chặt, tay luống cuống vòng ra sau, túm tóc Trì
Sính, lôi hắn ra, rồi lại hơi nghiêng thân, kéo hắn vào một nụ hôn cuồng nhiệt
khác, mông hẩy lên, cọ xát khẩu đại bác cứng như thép đang đè giữa khe mông.
Trì Sính vội đè hông cậu lại, "Tiểu yêu tinh, em muốn
chết à?"
"Nhưng em muốn…" Ngô Sở Úy khó nhịn rên rỉ.
Trì Sính cắn một cái lên vai cậu, ghé vào tai thì thầm,
"Hôm nay không mang theo cái gì, em chịu khó một chút, dạo đầu không đủ sẽ
làm em bị thương."
Nói rồi tụt người xuống, tách hai cánh mông căng mẩy, để lộ
ra cúc hoa xinh đẹp, đầu lưỡi linh hoạt không một lời báo trước liếm lên, dùng
nước bọt làm bôi trơn. Tiểu huyệt như gặp lại người quen, đón ý nói hùa co bóp,
từ từ mềm ra.
Ngô Sở Úy cắn chặt góc gối, rồi lại nhịn không được nức nở,
"Đừng… đừng liếm nữa… em chịu không nổi… Mau…mau tiến vào… em muốn…"
"Xin em đó bảo bối, em còn lẳng lơ như vậy nữa tôi thật
sự sẽ chết trên người em."
"Anh còn giày vò em nữa thì chúng ta cùng chết!" Ngô
Sở Úy tan vỡ hét lên, khoái cảm vượt quá sức chịu đựng chạy lung tung trong cơ
thể nhưng không thể thoát ra ép cậu sắp phát điên.
Trì Sính không cãi nữa, hắn thẳng lưng, đỡ cự căn nóng rực,
từ từ ấn vào lối đi chật hẹp. Thít chặt đến cực điểm, co rút đầy mạnh mẽ, tàn
phá kiên nhẫn và ý chí của hắn, hắn cố gắng đè nén để mình không bạo động,
không cấp tốc khai hỏa, hoàn toàn dựa vào trái tim nóng cháy ở ngực.
Đẩy vào đến tận cùng, cả hai thở ra một hơi, Trì Sính vùi mặt
vào gáy Ngô Sở Úy hít hà, hôn lên tuyến thể còn hằn sâu dấu răng, "Bảo bối,
tôi bắt đầu đây."
Sau đó là một trận đâm rút thô bạo, mỗi cú thúc đều nặng nề
nghiền lên điểm G, thân thể Ngô Sở Úy mất kiểm soát run lên mãnh liệt, dòng điện
lưu điên cuồng đánh thẳng lên đại não, trước mắt trắng xóa, cơ bắp căng cứng,
co giật bắn ra rồi mềm nhũn gục xuống.
Chưa kịp thở dốc được mấy hơi, cả người đã bị Trì Sính lật
lại, hai chân bị đẩy lên, vòng qua, quấn lấy thắt lưng rắn chắc, hắn bóp lấy hai
bên hông cậu, tiếp tục trận chiến.
Nhìn trần nhà rung lắc trong tầm nhìn mơ hồ, Ngô Sở Úy đột
nhiên rướn người ôm cổ Trì Sính, hỏi một câu không đầu không đuôi, "Anh…có
biết…em là ai không?"
Tim Trì Sính nhói lên một cái, hắn không ngừng động tác,
hôn lên tai cậu, giọng khàn khàn, "Ngô Sở Úy, em là Đại Bảo của tôi, bảo bối
của tôi, Úy Úy của tôi."
Nói rồi bóp mông cậu, dập điên cuồng, "Còn em thì sao?
Em là của ai? Là ai đang làm em?"
Ngô Sở Úy run rẩy, nước mắt sinh lý chảy ướt mặt, tầm mắt
nhòe nhoẹt, thân thể bị dập đến lắc lư dữ dội, không nói nổi một câu hoàn chỉnh,
"Của anh…của Trì Sính… đều là của anh…."
Thần trí hai người chính thức sụp đổ, quấn chặt lấy nhau
theo bản năng nguyên thủy nhất. Nỗi nhớ điên dại bao ngày đều trút cả lên người
nhau. Hắn để lại trên ngực cậu những vết cắn, cậu trả lại hắn những vết cào
trên lưng, si mê, trầm luân, mê muội.
*****
Đợi hai người tỉnh táo lại đã là chuyện của 4 tiếng sau.
Trì Sính thỏa mãn ôm Ngô Sở Úy rúc trong chăn, đã lâu rồi hắn
không được thả lỏng như vậy. Hắn tham lam lại luyến tiếc dụi mũi vào tuyến thể
trên gáy Ngô Sở Úy. Tuyến thể không hoàn chỉnh chỉ có thể lưu mùi được một thời
gian ngắn, cùng lắm nửa tháng là tan. Nhưng hắn không ngại, hắn cảm thấy mình
đã rất may mắn rồi.
Tình yêu của Alpha và Beta chính là như vậy. Alpha không thể
đánh dấu người tình sẽ luôn trong trạng thái căng thẳng vì không thể đánh dấu
lãnh thổ, đến kì phát tình cũng không được pheromone an ủi. Beta thì luôn lo lắng
bản năng của alpha sẽ bùng lên bất cứ lúc nào khi gặp được omega có độ tương
thích cao rồi bản thân sẽ trở thành thứ vướng chân bị vứt bỏ.
Trì Sính gặp may, người tình của hắn có tuyến thể, dù là một
tuyến thể bị lỗi nhưng vẫn có pheromone, hắn vẫn có thể đánh dấu cậu, thỏa mãn
một phần bản năng. Chỉ có Ngô Sở Úy luôn lo lắng đề phòng. Cậu biết hắn từng vượt
qua được một omega có độ tương thích đến 95% nhưng còn 96, 97 hay thậm chí 100%
thì sao? Cái gì khiến cậu khẳng định hắn có thể vượt qua được sức hấp dẫn
nguyên thủy mà chỉ cần chạm một cái sẽ bắn tia lửa điện đấy?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét