Dư vị sau hoan ái làm hai người lười biếng nằm ôm nhau một
lúc lâu, da thịt kề sát, thỏa mãn cảm nhận hơi ấm và mùi hương của nhau.
Ngô Sở Úy gối đầu lên tay Trì Sính, đầu dựa vào lồng ngực rắn chắc, tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn. Trì Sính gác cằm lên đỉnh đầu cậu, đột nhiên lên tiếng, "Hôm đó ở nhà cũ tôi chỉ tình cờ gặp Uông Thạc, không phải cố ý hẹn gặp cậu ta. Nụ hôn đó cũng là cậu ta cưỡng ép, không phải tôi chủ động. Sinh nhật Quách Thành Vũ, tôi đánh Uông Trẫm là vì nhìn thấy tin nhắn của hắn với em, không phải vì Uông Thạc. Còn những lời nói dối trước đó, chắc em đều tự nhận ra qua mẹ em rồi."
Giọng nói trầm khàn, chậm rãi, đều đều, không giống đang giải
thích hay biện bạch mà giống kể chuyện hơn. Con người Trì Sính trước giờ làm
nhiều hơn nói, thậm chí chỉ làm là làm, không thèm giải thích. Để hắn xuống nước
đi giải thích trước, đây là lần đầu tiên. Cũng chỉ có tiểu tâm can trong lòng
này có thể khiến hắn làm thế.
Ngô Sở Úy cựa mình, cả người đau ê ẩm, nhất là sau gáy, tuyến
thể bị cắn mấy lần giờ bắt đầu đỏ ửng. Cậu lầm bầm, "Mẹ kể cho em nghe rồi,
soát lại ngày tháng là em tự hiểu. Nhưng anh dung túng cho cậu ta dây dưa, để cậu
ta năm lần bảy lượt đến khiêu khích em, em giận dỗi một chút không được
à?"
Trì Sính cười gằn, "Giận dỗi một chút của em là chạy đến
nhà Uông Trẫm cả một đêm?"
"Em tận mắt thấy anh cùng Uông Thạc lên xe, người của
em bị cậu ta cướp mất, em mượn anh trai cậu ta một tối cũng đâu có quá đáng. Huống
hồ em đối với Uông Trẫm chỉ là fan với idol, vốn chẳng có gì khuất tất cả."
"Có fan nào không mơ tưởng với tới được idol
nào?", Trì Sính gắt lên rồi lại khựng lại, dịu giọng, "Tôi không thể
chịu được trong quá khứ mà tôi không thể thay đổi, em từng có một mối tình khắc
cốt ghi tâm, càng không thể chịu được trong hiện tại mà tôi đáng nhẽ có thể khống
chế, em dung túng cho kẻ khác thèm muốn em ngay trước mắt tôi."
Ngô Sở Úy ngơ ngác, "Anh nói gì nghe ghê vậy? Thèm muốn
cái gì?"
"Tôi biết Uông Trẫm bao nhiêu năm rồi. Hắn đối xử với
em khác biệt, tôi liếc mắt là nhận ra. Chỉ có đầu gỗ như em vẫn không biết gì
thôi. Còn muốn lợi dụng hắn để chọc tôi ghen? Không phải là dung túng hắn đến
thách thức tôi sao?"
"Lúc đó chúng ta chia tay, tôi CMN đến chết cũng muốn!
Vậy mà em vẫn còn lằng nhằng với hắn. Giờ tôi ghen thật rồi đấy, em đừng hòng
trốn tội!"
Ngô Sở Úy lập tức xìu xuống, "Chuyện Nhạc Duyệt, là lỗi
của em, em hiểu nhầm anh. Lúc đó…"
"Chuyện đó tôi biết rồi, đừng nhắc lại, bạn-trai-cũ của
cô ta còn nợ em hai viên gạch, tôi sẽ bắt hắn trả đủ!"
Trì Sính nghiến răng nhấn mạnh mấy chữ 'bạn trai cũ' như để
cho Ngô Sở Úy nhớ ra cái sừng mà mình từng bị cắm. Cậu không so đo với trò nhỏ
nhen đó của hắn, ngón tay lướt trên phần mặt trong khuỷu tay cánh tay trái đang
ôm eo mình, nơi đó chi chít vết kim, có cũ có mới, có chỗ bị châm nhiều đến mức
vẫn còn đỏ tấy, cộng thêm hôm nay hắn nốc một lần bốn lọ dạng uống, có thể tưởng
tượng ra trong khoảng thời gian vừa rồi hắn đã tự rót vào mình lượng thuốc ức
chế lớn đến thế nào.
Trì Sính bị chứng rối loạn pheromone từ trước khi hai người
gặp nhau nhưng kể cả là hồi đó hắn cũng chưa dùng thuốc vô tội vạ như thế này.
Thuốc đều có ba phần độc, hắn không khác gì đang ngày ngày tự đầu độc chính
mình hết.
Trì Sính nhìn ánh mắt xót xa của người trong lòng, ôm cậu
chặt hơn, "Yên tâm, chừng nào em còn ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không cần mấy
thứ thuốc đó nữa."
Nghĩ nghĩ gì đó, lại nói thêm, "Từ giờ, có khúc mắc gì
thì nói thẳng với tôi, đừng có khư khư giữ trong lòng, tự hành hạ chính em,
cũng hành hạ tôi."
Ngô Sở Úy buồn bực bĩu môi không nói gì.
Trì Sính túm gáy bắt cậu ngửa đầu lên, "Tôi đáng sợ
như vậy sao?"
"Anh nói xem."
Trì Sính bị vẻ mặt phụng phịu đáng yêu kia làm cho phì cười,
cong ngón tay gõ nhẹ lên mũi cậu. Ngô Sở Úy không hiểu sao tự dưng lại thấy xấu
hổ, đẩy ngực hắn, "Không nói với anh nữa, dậy thôi, sắp đến giờ tổ chức
hôn lễ rồi."
Bước xuống giường, cậu nhìn hai bộ âu phục rách tả tơi trên
đất, cảm giác bất lực vô cùng. Mở tủ, lấy bộ khác, cũng vất một bộ cho Trì
Sính.
Trì Sính nhìn cái áo sơ mi cậu vất cho, lật qua lật lại,
"Sao chỗ em lại có đồ của tôi?"
"Lúc dọn đồ ra khỏi nhà mang nhầm." Ngô Sở Úy nói
nhỏ, quay lưng đi, vành tai chậm rãi đỏ lên.
Trì Sính mặc lên, cổ áo vẫn còn vương mùi cà phê rất nhạt,
hắn cười khẽ, bước tới, ôm lấy Ngô Sở Úy từ phía sau, "Chỉ giỏi mạnh miệng."
Tai Ngô Sở Úy càng đỏ hơn, đẩy hắn ra, nhanh chóng mặc xong
quần áo rồi chuồn trước.
Vừa mở cửa phòng ngủ đi ra, Ngô Sở Úy chết sững, Quách
Thành Vũ đã ngồi ngoài phòng khách từ lúc nào.
"Hai người cũng dai thật đấy, làm tôi chờ cả tiếng đồng
hồ." Quách Thành Vũ dụi điếu thuốc vào gạt tàn, trong gạt tàn còn mấy đầu
lọc thuốc nữa, chứng tỏ anh đã ngồi đây khá lâu rồi.
"Tôi có bao giờ không dai?" Trì Sính vừa ra khỏi
phòng nghe vậy thì ngả ngớn nói.
"Cậu thì lợi hại rồi, lợi dụng đám cưới của tôi để làm
lành, bảo sao tặng quà cưới có tâm vậy."
"Có việc thì nói, tôi không vội nhưng cậu thì vội đấy."
Trì Sính kéo Ngô Sở Úy cùng ngồi xuống sofa đối diện.
Quách Thành Vũ gật gù, "Đúng là có việc. Tôi muốn nhờ
vợ cậu khuyên vợ tôi tạm nghỉ việc ở phòng khám."
Ngô Sở Úy ngạc nhiên, "Tại sao? Cậu ấy mới bầu chưa được
3 tháng mà?"
Quách Thành Vũ lắc đầu, "Tôi không yên tâm. Tôi muốn
em ấy tạm nghỉ để ở nhà nghỉ ngơi, chỗ phòng khám tôi sẽ thuê bác sĩ khác đến
thay nhưng nói thế nào em ấy cũng không chịu."
Tình cảnh ngày ấy ở phòng cấp cứu đến giờ anh nghĩ lại vẫn
còn sợ, thật sự không yên tâm để Tiểu Soái ra khỏi tầm mắt mình chút nào.
Ngô Sở Úy biết Quách Thành Vũ đang nghĩ đến việc gì, cậu trầm
ngâm một lát, sắp xếp từ ngữ rồi mới nói, "Anh biết tại sao phòng khám tên
là 181s không?"
Quách Thành Vũ không hiểu sao Ngô Sở Úy lại hỏi cái này, lắc
đầu, "Tôi từng hỏi nhưng em ấy không chịu nói, bảo chỉ là thích con số đó
thôi."
"Ngày xưa… Cái hồi xảy ra việc đó…" Ngô Sở Úy đưa
mắt ám chỉ, thấy Quách Thành Vũ hiểu rồi mới nói tiếp, "Vào lúc tâm trạng
chạm đáy, cậu ấy từng nghĩ quẩn."
"Cậu ấy nói, trong lúc nằm trong bồn tắm, cảm nhận
dòng máu chầm chậm chảy ra khỏi cơ thể, tâm trí dần trở nên mơ màng…thì một cuộc
điện thoại đã đánh thức cậu ấy. Là cuộc gọi cầu cứu của người nhà một bệnh nhân
cũ, cô bé ấy cũng tự tử vì tình."
"Vào khoảnh khắc ấy, cậu ấy thức tỉnh. Cậu ấy muốn tiếp
tục làm nghề y."
"Cho nên phòng khám với cậu ấy không phải chỉ là nơi
làm việc. Đó là nơi cậu ấy có thể cứu người, cũng là cứu rỗi chính mình."
"Cuộc gọi ấy đến vào 18h01'. Anh hiểu chưa?"
Thấy Quách Thành Vũ im lặng, cậu nói thêm, "Nên tôi kiến
nghị anh đừng cố khuyên cậu ấy ở nhà nữa. Linh động một chút, bảo cậu ấy tan
làm sớm vào 4h chiều để kịp về nhà ăn tối, nếu cần thì thuê thêm một bác sĩ nữa
giúp cậu ấy trực ca tối."
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu!" Quách Thành Vũ để lại
một câu đó rồi đứng dậy rời đi.
Trì Sính ôm Ngô Sở Úy, dựa người lên thành ghế, chậc chậc
hai tiếng, "Hai thầy trò em đúng là không giấu nhau cái gì nhỉ? Chuyện
không muốn kể cho Quách Thành Vũ mà cậu ta cũng kể cho em."
"Chuyện như vậy, ai sẽ nguyện ý đi kể cho người yêu
mình chứ, anh nhìn mặt Quách Thành Vũ vừa nãy mà xem, như thể sắp giết người đến
nơi vậy."
"Quách Thành Vũ làm việc ác liệt nhưng trước giờ không
đụng vào mạng người. Tên Mạnh Thao đó mới chỉ bị hủy tuyến thể thôi nhưng chắc
sắp mất thêm cái tay trái rồi."
"Sao anh biết?"

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét