Thứ Năm, 27 tháng 11, 2025

Nghịch ái trong đa vũ trụ - P2 - 2.6

2.6. Đưa tiễn

Sau hôn lễ, mẹ Ngô trở về bệnh viện. Ngô Sở Úy nói thế nào cũng không cho Khương Tiểu Soái đến nữa. Bệnh viện vốn nhiều mầm bệnh, người mang thai lại không được dùng kháng sinh, nhỡ Tiểu Soái với đứa trẻ trong bụng bị làm sao, cậu sẽ hối hận đến chết trước khi Quách Thành Vũ kịp xử cậu.

Sức khỏe mẹ Ngô ngày càng đi xuống, Ngô Sở Úy quyết định dành phần lớn thời gian ở lại viện chăm mẹ. Người chạy đi chạy lại giữa nhà, công ty và bệnh viện giờ biến thành Trì Sính. Công việc quá bận, không có thời gian dứt ra nên quay đi quẩn lại cả tháng, Tiểu Soái vẫn chưa biết hai người họ đã làm lành.

Theo tình trạng bệnh nặng hơn, mẹ Ngô cũng lẫn dần, bà từ từ đãng trí, lúc nhớ lúc quên. Lúc thì hỏi cha Ngô đâu, lúc lại nhớ nhầm Đại Khung của bà vẫn còn đi học, đồ vừa bỏ xuống khỏi tay đã quên mất để đâu, có khi ăn xong rồi lại quên mất, nghĩ mình vẫn chưa ăn, lại giục con trai cho bà ăn còn kịp giờ uống thuốc.

Chỉ vào lúc đêm khuya, sau khi mẹ ngủ say, Ngô Sở Úy mới dám chui trong lòng Trì Sính rầu rĩ.

Trì Sính ôm cậu, nhỏ giọng an ủi, "Em phải sốc lại tinh thần, cố gắng lên. So với một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, mẹ đã rất dễ chịu rồi. Giờ chúng ta không phải lo về kinh tế, bà được ở phòng bệnh tốt nhất, dùng thuốc tốt nhất, mời được bác sĩ giỏi nhất, không phải chịu đau đớn nhiều, lại có con cái ở bên bầu bạn. Cố gắng để bà được vui vẻ hết quãng thời gian còn lại, được ngày nào hay ngày đó. Đừng khóc, Đại Bảo, có anh ở đây rồi."

Hắn không nói thì thôi, nói vậy lại càng làm cậu tủi thân hơn, nước mắt không kiểm soát được cứ lặng lẽ chảy ra. Cậu buồn bực, dúi mặt dụi hết nước mắt nước mũi vào áo hắn, hít sâu, tự vỗ vỗ lên mặt mình mấy cái, ép bản thân phải phấn chấn lên.

***

Ngày đó, đột nhiên mẹ Ngô minh mẫn hẳn, tinh thần đặc biệt tốt. Bà kéo tay Ngô Sở Úy bảo, "Đại Khung, cho mẹ về nhà đi, ở viện lâu như vậy rồi, mẹ nhớ nhà lắm."

Ngô Sở Úy khựng lại, nhìn mẹ đăm đăm một chốc, rồi vẫn gật đầu.

Cậu gọi Trì Sính đến đón rồi đi làm thủ tục xuất viện cho mẹ.

Về nhà, mẹ Ngô vui vẻ cười nói, bước đi nhanh nhẹn, "Hai đứa cất đồ rồi ngồi nghỉ đi, mẹ đi nấu cơm."

Ngô Sở Úy vội ngăn bà lại, "Mẹ để đó cho con, mẹ còn yếu, đừng vận động mạnh."

Bà cười xòa, "Hai đứa thì nấu nướng cái gì? Hôm nay mẹ thấy khỏe lắm, không vận động lại thấy tay chân không thoải mái. Đi, đi vào đi!"

Rồi bà xắn tay vào bếp, vừa làm còn vừa ngân nga hát.

Vào trong nhà, Ngô Sở Úy túm chặt tay Trì Sính, giọng run rẩy thì thào, "Trì Sính, mẹ em…bà ấy…"

Trì Sính vội kéo cậu vào một góc khuất, tay xoa xoa gáy và lưng cậu, "Đại Bảo, bình tĩnh lại, em không được khóc, lúc này tuyệt đối không được khóc."

Vừa nói vừa ngó ra chỗ cửa sổ bếp, nhìn mẹ Ngô đang tất bật tay chân.

Hồi quang phản chiếu.

Đã từng nghĩ đến rồi…

… nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy…

Cũng may, hôm nay có hắn ở đây.

Đại Bảo, em ấy còn hắn.

.

.

.

"Tới rồi đây, tới rồi đây. Cơm nấu xong rồi, hai đứa mau ra ăn đi!"

"Mẹ ngồi đi, để bọn con dọn bàn cho." Trì Sính cười ấn bà ngồi xuống ghế.

Bữa cơm này ba người ăn rất vui vẻ. Cảm giác như thời gian tua ngược lại đêm giao thừa đầu năm vậy. Một nhà ba người, một bữa cơm gia đình, đầm ấm, đủ đầy, hạnh phúc.

Ăn xong, Trì Sính và Ngô Sở Úy giành rửa bát, mẹ Ngô thì ra cái ghế mây dưới gốc cây thanh trà ngồi hóng mát.

Trời trong, nắng nhẹ, gió hiu hiu, cảm giác như thời gian cũng trôi chậm lại.

Ước gì thời gian cứ dừng lại tại lúc này…

.

.

Dọn dẹp xong, Ngô Sở Úy ra sân, nhìn mẹ nhắm mắt nằm trên ghế, cười nói, "Mẹ mau vào phòng đi, sao lại ngủ ngoài sân thế này?" Vừa nói vừa đưa tay vỗ nhẹ tay bà…

… Cậu khựng lại…

… Bàn tay mẹ cậu rũ xuống, không phản ứng…

Trái tim bị một bàn tay vô hình bóp chặt.

Một cơn nghẹn tức nóng rực lan từ tim lên lồng ngực, đau thắt nơi cổ và làm nhòe tầm mắt.

Ngô Sở Úy run rẩy quỳ xuống, hai tay nắm lấy tay mẹ, bàn tay vẫn còn mềm nhưng hơi ấm thì đang mất dần.

Trì Sính thấy bên ngoài đột ngột im ắng thì đi ra xem.

Hắn đứng sững ở cửa, nhìn cảnh tượng rõ ràng đã lường trước được nhưng khi tận mắt nhìn thấy, tim gan vẫn như bị vặn xoắn, thắt chặt.

Chậm rãi bước tới, quỳ xuống bên cạnh Ngô Sở Úy.

Hắn, kiên định mà từ tốn, dập đầu lạy ba lạy.

Trì Sính trước giờ chưa từng phải quỳ trước ai, càng đừng nói là lạy ai. Nhưng người phụ nữ trước mặt này là người phụ nữ quan trọng nhất đời Ngô Sở Úy. Bà thông cảm cho hắn, bao dung hắn, quý mến hắn, bỏ qua tâm nguyện bản thân mà nắm tay trao con trai yêu quý duy nhất của bà cho hắn.

Ba lạy này, bà xứng đáng nhận, cũng là lời hứa của hắn với bà, hắn sẽ thay bà làm người thân của Ngô Sở Úy, bao dung yêu thương em ấy cả đời.

Ngô Sở Úy không nhìn thấy ba cái lạy này, cậu gục đầu vào lòng mẹ, òa khóc, nước mắt kìm nén bao ngày đều dồn vào lúc này ào ra như vỡ đê, khóc đến hoa dung thất sắc, khóc đến tối tăm trời đất, khóc cho đến khi mệt lả, thất hồn lạc phách gục vào lòng Trì Sính.

Kể từ hôm nay… Ngô Sở Úy không còn mẹ nữa rồi…

***

Ngô Sở Úy không biết bản thân đã làm cách nào gọi điện cho hết bạn bè, họ hàng báo về sự ra đi của mẹ mình. Cậu chỉ nhớ bản thân đã máy móc bấm điện thoại, chờ đợi đầu dây bên kia bắt máy, nói mấy câu, cúp máy, rồi lại bấm điện thoại, không biết bao nhiêu lần.

Cúp xong cuộc gọi cuối cùng, cậu gục xuống giường, ngơ ngẩn một hồi, rồi bò dậy, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Trì Sính ở bên ngoài vừa thấy cậu đi ra thì vội kéo lại, "Em đi đâu đấy?"

"Em sang bên tổ chức tang lễ, gọi họ sang."

"Không cần, anh gọi rồi, em đi thay đồ đi đã."

Trì Sính dúi vào lòng Ngô Sở Úy bộ đồ đen, đẩy cậu về phòng ngủ.

Bên ngoài, đội nghi thức đã đến, đang sắp xếp bàn thờ và chuẩn bị nghi lễ khâm liệm cho mẹ Ngô. Trì Sính vừa quan sát chỉ đạo, vừa liên tục nhìn về phía phòng trong, giám sát nhất cử nhất động của Ngô Sở Úy, chỉ sợ cậu sẽ mang cái đầu ngơ ngẩn kia đi lái xe ra đường.

***

Lễ tang của mẹ Ngô diễn ra rất thuận lợi, bà được đưa ra nghĩa trang trong một ngày trời trong nắng đẹp, yên nghỉ tại một góc rợp bóng cây xanh bên cạnh cha Ngô.

Sau tang lễ, Ngô Sở Úy quay lại công ty nhưng cậu thường xuyên rơi vào trạng thái thất thần. Nhân viên trong công ty thấy ông chủ vừa trải qua nỗi đau mất người thân đều cố gắng san sẻ công việc để giúp cậu có thời gian nghỉ ngơi. Những lúc không cần giải quyết công việc, phần lớn thời gian cậu đều ngồi ngẩn người trong văn phòng, không suy nghĩ gì cả, trong đầu trống rỗng, cứ ngồi vậy thôi.

Đến lúc về nhà thì biến thành một con gấu túi, đi đâu, làm gì cũng bám dính lấy Trì Sính, rất sợ anh biến mất, rất sợ cảm giác một mình.

Trì Sính đau lòng, liền đẩy nhanh tiến độ công việc mấy tháng cuối năm, sau đó kí quyết định cho nhân viên nghỉ đông sớm 3 ngày, kéo cậu đi du lịch nước ngoài đổi không khí, bỏ lại trời tuyết âm mười mấy độ trong nước, bay đến một hòn đảo nhiệt đới ấm áp hơn.

Biết tính Ngô Sở Úy, hắn đã có chuẩn bị trước. Đến điểm du lịch liền kéo cậu đi mua sắm, chuyên môn chọn đồ đắt nhất, vung tiền không tiếc tay, thành công moi được con sâu keo kiệt trong người cậu ra.

Trì Sính đút tay túi quần, vô cùng kiên nhẫn nhìn Ngô Sở Úy nhấc lên đặt xuống, cân đo đong đếm giá mấy món đồ.

Đầu óc Ngô Sở Úy bình thường có thể hơi chậm nhưng riêng động đến tiền thì hoạt động cực nhanh. Càng tính toán chi li càng chứng tỏ tâm trạng cậu đang tốt lên nên Trì Sính rất vui vẻ chờ đợi, không chen vào, càng không giục giã, kệ cho cậu muốn tính đến bao giờ thì tính, còn làm phiên dịch viên giúp cậu mặc cả luôn.

Kết cục là đợi hai người túi lớn túi nhỏ về đến khách sạn thì trời đã sập tối.

Trì Sính kéo Ngô Sở Úy ra nhà hàng bờ biển ăn nướng, ăn uống no say xong lại dẫn nhau đi bộ dọc bờ biển tiêu thực.

Uống chút rượu vào khiến đầu óc hơi lâng lâng, bước chân dẫm lên bãi cát lành lạnh, sóng biển rì rào ào lên cổ chân rồi rút xuống.

Hai người nắm tay nhau thong thả đi dạo, đột nhiên, Ngô Sở Úy gọi, "Trì Sính."

"Hửm?" Trì Sính quay đầu lại, bất ngờ rơi vào một cái ôm.

Ngô Sở Úy kiễng chân ôm cổ Trì Sính, vùi mặt vào hõm vai, thì thầm, "Cảm ơn anh."

Trì Sính đẩy đầu cậu ra, hôn chụt một cái lên môi, "Chúng ta không phải người một nhà sao? Còn cần để ý mấy cái này à?"

Ngô Sở Úy bĩu môi, "Một nhà thì vẫn phải cảm ơn anh."

Không có Trì Sính ở bên cạnh, cậu thật không biết mình sẽ trải qua quãng thời gian qua như thế nào.

Trì Sính ôm lấy cậu, ghé tai nói nhỏ, "Không cần cảm ơn, cho tôi làm em thêm vài lần là được."

Ngô Sở Úy tức đến đỏ mặt, đá hắn một cái, "Anh! Cái đồ hoang dâm vô độ này!"

Hai người lăn lộn chí chóe, tiếng cười vang cả bờ biển đêm.

Đau thương đã trôi qua, tương lai của hai người họ sẽ là những ngày thật vui vẻ, thật hạnh phúc, hạnh phúc vì có nhau.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét