Chương 14: Nạp Tháp Tạp tộc
Ban đêm, một con cú mèo xẹt qua bầu
trời yên tĩnh, phi vào Mộ gia trang, đậu lên cửa sổ một căn phòng, đôi mắt giống
như mắt mèo nhìn chằm chằm người trong phòng, lẳng lặng chờ đợi.
Tựa hồ cảm giác được thanh âm kì
quái, người đáng lý đang ngủ say trên giường nhảy dựng lên, đi tới bên cửa sổ,
cẩn thận kiểm tra bốn phía, xác định không có ai, mới gỡ lấy ống trúc buộc trên
chân cú mèo, hướng ống trúc ra phía ánh trăng, nhìn một chút ấn kí trên ống
trúc, kiểm tra xem có bị ai mở qua chưa, sau đó hắn vỗ vỗ đầu cú mèo, con cú tự
giác bay đi.
Người vừa tới cầm ống trúc trở lại
bên giường, mở ra kiểm tra, xem xong thì cẩn thận thiêu hủy, chỉ để lại một ít
tro tàn, xử lý kĩ, cẩn thận từng điểm nhỏ nhất, rất sợ lưu lại một tia kẽ hở.
Đem tất cả xử lý tốt rồi mới chầm chậm nằm lại lên giường, tiếp tục ngủ, mọi thứ
tựa như chưa từng phát sinh, đêm vẫn hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh gió thổi
qua lá cây sàn sạt.
...
Sáng sớm hôm sau.
"Chủ tử —"
Thanh âm Lãnh Phong cắt đứt hăng
hái bừng bừng của hai người đang múa kiếm, học tập mấy ngày nay, Mộ Ti Vũ đã
đem Chiếu ảnh kiếm pháp của Mộ Tịch Thịnh học được tám, chín phần mười, tư thế
múa kiếm đã bắt đầu có hình có dạng, qua một thời gian nữa nhất định có thể đạt
được tiêu chuẩn của Mộ Tịch Thịnh.
"Có chuyện gì sao?"
Mộ Tịch Thịnh có chút không hài
lòng, sáng sớm mỗi ngày là thời gian hắn vui sướng cùng Mộ Ti Vũ ở chung lại bị
người cắt đứt, bảo hắn làm sao không bốc hỏa.
Mặc dù biết hành vi của mình sẽ
làm chủ tử mất hứng nhưng sự tình chủ tử lệnh mình tra có tiến triển, cho nên bất
luận thế nào cũng muốn đi gặp chủ tử hồi
báo.
"Việc chủ tử lệnh thuộc hạ
tra có manh mối mới!"
"Vậy sao? Ngươi trước tới
thư phòng chờ ta, ta lập tức đến."
"Vâng."
Lãnh Phong lĩnh mệnh lui ra.
"Phù Liễu, ngươi đưa tiểu chủ
tử về ăn điểm tâm."
Mộ Tịch Thịnh xoay người phân phó
Phù Liễu, sau đó lại ôm lấy Mộ Ti Vũ có chút mất hứng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn
hôn mạnh một cái.
"Vũ nhi, trước trở về ăn điểm
tâm, cha đi xử lý một ít chuyện lập tức sẽ trở lại, ngoan, nghe lời!"
Nói xong, lại ở trên làn môi hồng
đang bĩu lên hôn một cái. Phù Liễu từ lâu đối với việc hai người diễn trò giữa
ban ngày hoàn toàn miễn dịch, mắt coi như không nhìn thấy, chỉ chuyên tâm đứng
một bên.
"Ân, cha phải nhanh trở về một
chút, Vũ nhi chờ cha!"
Mộ Ti Vũ hôn trả lại Mộ Tịch Thịnh,
tâm không cam lòng không nguyện đi theo Phù Liễu, còn vừa đi vừa không ngừng
quay đầu lại, chờ đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh
mới đứng dậy đi qua thư phòng.
...
"Thế nào, tra được cái
gì?"
"Chủ tử, qua mấy ngày giám
thị, chúng ta tra được hai người kia đến từ Nạp Tháp Tạp tộc."
"Nạp Tháp Tạp tộc."
"Đúng vậy, thuộc hạ phái người
đi theo bồ câu đưa tin của bọn họ, tìm được nơi bộ tộc kia dừng chân, là một ngọn
núi ở phía bắc, cách chúng ta hai trăm dặm đường. Nhưng kỳ quái chính là bất kể
bọn thuộc hạ có nỗ lực thế nào, dùng hết các loại phương pháp cũng không thể tiến
nhập ngọn núi kia. Trên núi hình như có bày trận pháp, cực kì bí mật. Sau đó
thuộc hạ phái người tới chỗ cư dân ở phụ cận tìm hiểu, mới biết được đó là Nạp
Tháp Tạp tộc, một bộ tộc rất thần bí."
Mộ Tịch Thịnh lẳng lặng nghe, vừa
nghe vừa tự hỏi, Nạp Tháp Tạp, Linh lạc, tiểu ly... Tựa hồ những thứ này có
liên quan chặt chẽ với nhau, nhưng mà tỉ mỉ nghĩ mãi cũng không có chút manh mối.
"Nạp Tháp Tạp, Linh lạc, tiểu
ly, cư nhiên là ——"
Mộ Tịch Thịnh kì quái thì thào tự
nói, đột nhiên hắn nói một câu kì quái làm cho Lãnh Phong đang chuyên chú lắng
nghe không hiểu ra sao, không biết chủ tử rốt cuộc nhớ ra cái gì.
"Lãnh Phong, bộ tộc kia
không cần điều tra nữa, đem những người đã phái đi rút về, còn đôi nam nữ kia vẫn
tiếp tục giám thị, nhất cử nhất động của bọn họ đều phải hướng ta báo lại, được
rồi, ngươi đi làm đi!"
Tuy rằng không hiểu tại sao Mộ Tịch
Thịnh quyết định như vậy nhưng Lãnh Phong cũng không có lời nào dị nghị, cung
kính hành lễ, đi làm chuyện của mình,
trong mắt Mộ Tịch Thịnh không cần những thuộc hạ lắm mồm vô dụng, chỉ cần
người trung thành, làm việc lưu loát.
"Xem ra ngày trôi qua rất buồn
chán, cư nhiên nhanh như vậy lại có thú tiêu khiển mới!"
Không biết tại sao, Mộ Tịch Thịnh
lại nở nụ cười tà mị, phối trên khuôn mặt tuấn tú, tạo ra loại cảm giác không
nói nên lời.
...
Phụ tử Mộ gia đang hưởng thụ thế
giới vui sướng của hai người, đột nhiên bị tiếng động lớn bên ngoài làm phiền.
"Phù Liễu, ngươi đi ra xem,
là ai mà ồn ào vậy?"
Mộ Tịch Thịnh không hài lòng nhăn
mày. Vừa thấy cha phân tâm, Mộ Ti Vũ vội vã phun ra đồ ăn nhét đầy trong miệng,
nó có chút ai oán nghĩ, cha cái gì cũng tốt, chỉ là bắt nó ăn quá nhiều, nói là
muốn đem nó nuôi cho mập, ai——
Phù Liễu rất nhanh quay lại, phía
sau đi theo một người, chính là Lâm thị.
"Nhũ mẫu —"
Vừa thấy là nhũ mẫu của mình, Mộ
Ti Vũ vội vã ngọt ngào kêu một tiếng, làm người đang ôm nó lông mày nhíu càng
sâu.
"Chủ tử, Lâm mụ mụ nói là nhớ
tiểu chủ tử, cho nên nô tì tự chủ trương cho nàng đi vào."
Không đợi Mộ Tịch Thịnh mở miệng
hỏi, Phù Liễu đã chủ động bẩm báo, nàng vừa đi ra thì thấy Lâm thị cùng người hầu
canh giữ ngoài Tịch các tranh chấp, hóa ra là Lâm thị nghĩ muốn gặp Mộ Ti Vũ,
nhưng người hầu ngăn không cho nàng đi vào, Phù Liễu thấy nàng tình chân ý
thành, nhất thời mềm lòng cho nàng tiến vào.
Lâm thị vừa tiến đến liền dùng sức
nhìn chằm chằm Mộ Ti Vũ làm cho Mộ Tịch Thịnh cảm thấy chướng mắt, nếu như
không phải để ý cảm thụ của Mộ Ti Vũ, dựa vào tính tình của hắn đã sớm đem nữ
nhân phiền phức này đuổi đi.
"Được rồi, Lâm mụ mụ, ngươi
đã gặp Vũ nhi rồi, nếu như không có việc gì thì về được rồi đó."
Mộ Tịch Thịnh cưỡng chế lửa giận,
hạ lệnh đuổi khách.
Vừa nghe lời này, Lâm thị đang
nhìn Mộ Ti Vũ đột nhiên quỳ xuống, làm cho Mộ Tịch Thịnh một trận đau đầu, trên
trán nổi gân xanh. Này làm cho Mộ Ti Vũ sợ hãi, không biết nói cái gì.
"Nhũ mẫu —"
"Chủ tử, van cầu ngài đáp ứng
nô tì, để nô tì tiếp tục hầu hạ bên người tiểu chủ tử, tiểu chủ tử mười năm qua
là do một tay nô tì nuôi lớn, nô tì đã không thể ly khai, nô tì biết mình vô lễ,
nhưng xin chủ tử nể tình nô tì một lòng trung thành, đáp ứng nô tì ——"
Lâm thị một bên không ngừng dập đầu,
một bên khóc lóc kể lể thỉnh cầu của bản thân, kia tình kia cảnh, làm người
không khỏi động dung, bất quá nàng lại gặp phải một chủ tử thủ đoạn ngoan tuyệt,
căn bản bất vi sở động.
"Cha, người đáp ứng đi, Vũ
nhi cũng rất muốn có nhũ mẫu chiếu cố bên người!"
Mộ Ti Vũ thực sự nhìn không được,
viền mắt tràn đầy nước mắt, nhưng vừa nghĩ tới cha không thích mình khóc liền lập
tức nhịn xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cầu xin Mộ Tịch Thịnh.
"Được rồi, ngươi sau này ở
sát vách phòng Vũ nhi, chiếu cố hắn!"
Chịu không nổi Mộ Ti Vũ đau khổ cầu
xin, Mộ Tịch Thịnh cuối cùng thỏa hiệp, quyết định cho Lâm thị lưu lại, nhưng
trong đầu đã ghi nợ cho nữ nhân chết tiệt kia một mối hận, âm thầm quyết định
sau này nhất định phải đem bảo bối của mình cách nàng càng xa càng tốt.
"Cảm tạ chủ tử thành toàn, cảm
tạ chủ tử —"
Lâm thị thấy mục đích của mình đã
đạt thành, không ngừng dập đầu biểu thị lòng biết ơn, Phù Liễu vừa thấy lập tức
tiến đến đỡ nàng dậy.
"Được rồi, Lâm mụ mụ, chúng
ta ra ngoài trước thôi! Chủ tử cùng tiểu chủ tử còn đang dùng bữa!"
"Đúng vậy a, coi ta kìa —"
Vừa nghe, Lâm thị lập tức cùng
Phù Liễu lui ra.
"Được rồi, Vũ nhi, tới, há
miệng ——"
Vừa thấy người đáng ghét kia cuối
cùng đi ra, Mộ Tịch Thịnh lại tiếp tục công việc đút thức ăn. Vốn tưởng rằng đã
thoát được một kiếp, Mộ Ti Vũ không khỏi đem khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại triệt để, y như cái bánh bao.
"Được rồi, được rồi, nếu
không ăn được thì không ăn nữa!"
Mộ Tịch Thịnh không còn cách nào
khác, đành phải buông bát cháo, xem ra con đường vỗ béo cho bảo bối còn rất dài
a!
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét