Chương 12: "Tính"
phúc thật tốt giống như đang nằm mơ
"Phan tử, tiểu Phan tử?" Tiểu Hoan đứng bên cạnh
chọc lên cái mặt cười đến sắp nở hoa của Phan Lâm.
"Hắn bị làm sao vậy?" Hạng Dương cũng nhìn hắn từ
trên xuống dưới. Sao vừa mới qua năm mới mà tên này đầu óc đã có vấn đề rồi?
"Ai biết được?" Tiểu Hoan nhún vai tỏ vẻ không
biết, "Vài ngày nay luôn như vậy, ta cũng hoài nghi hắn có phải bị pháo
hoa bắn vào đầu hay không?"
"A! Ta đã biết." Tiểu Hoan vỗ đầu, linh cơ vừa
động, "Nhất định là đã theo đuổi được người hắn thích."
Thấy Hạng Dương khó hiểu, tiểu Hoan đem chuyện ngày đó Phan
Lâm hỏi nàng kể lại cho Hạng Dương.
"Nga ~~~?" Hạng Dương trề môi, vẻ mặt bí hiểm.
"Hạng huấn luyện viên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Ngươi nói đi!" Tính bát quái của tiểu Hoan nhất thời nổi lên, sùng bái
nhìn chằm chằm Hạng Dương.
"Ngươi đi mà hỏi hắn ấy." Hạng Dương quẳng lại
cho nàng một câu không hiểu ra sao cả rồi rời đi.
Lão nương nếu có thể hỏi thì đã hỏi rồi!!! Tiểu Hoan ở
trong lòng rít gào.
Muốn hỏi Phan Lâm vì sao cười tươi đến như thế? Đáp án nhất
định chỉ có một, yêu tinh nhà hắn đồng ý cùng hắn ở một chỗ, thế thôi.
Cùng một chỗ, hay là sống cùng nhau, ý là hắn trừ khi đi
làm ra, cả ngày có thể nhìn thấy yêu tinh nhà hắn, có thể tùy thời tùy chỗ hôn
yêu tinh nhà hắn, có thể nắm tay yêu tinh nhà hắn đi khắp nơi.
Xem đi, chữ bát còn thiếu có một nét nữa, y liền thành
người nhà của hắn.(1)
Suy nghĩ của Phan Lâm rất đơn giản, khi đã nhận thức ai thì
sẽ vĩnh viễn đối tốt với y, điều này từ việc hắn đối đãi với một muội muội
không cùng huyết thống có thể nhận ra.
Có lão bà, Phan Lâm đi làm càng thêm có tinh thần, thái độ
mất hồn mất vía trước kia biến mất tăm, chất lượng công việc tốt hơn biết bao
nhiêu lần, học viên theo học hắn cũng ngày càng nhiều, dần dần được thăng cấp
huấn luyện viên trưởng.
Trong tâm trí đơn thuần của Phan Lâm chỉ có một ý nghĩ: cố
gắng công tác, kiếm nhiều tiền hơn, nuôi lão bà. Hắn cũng không bận tâm việc
Nghiêm Tố đối hắn hờ hững, giống như keo da chó, bắt được y liền dính chặt lấy.
Người ngốc có ngốc phúc, câu này dùng để hình dung trên
người Phan Lâm là quá thích hợp.
Hắn trả phòng trọ, dọn sạch hành lý vốn không nhiều nhặn
gì, đến nhà Nghiêm Tố ở. Câu lạc bộ X ở trung tâm thành phố, cách Tuyệt Thế có
mấy ngã tư. Mỗi sáng sớm, Phan Lâm chuẩn bị tốt bữa sáng, đánh thức người yêu,
sau đó cùng nhau ăn điểm tâm, Nghiêm Tố lái xe đưa hắn tới chỗ làm rồi mới tới
công ty, ngày ngày trôi qua yên bình.
Yêu tinh Nghiêm Tố kia mặc dù ngoài miệng luôn chê lão công
của mình làm không tốt, đồ ăn quá mặn, cơm quá cứng, nước quá lạnh, làm chưa
đủ, nhưng vẫn chấp nhận mỗi ngày cùng nhau tan tầm, thỉnh thoảng đi lượn phố, hôn
hôn cái miệng nhỏ nhắn, làm tình.
Tóm lại một câu: "Tính" phúc thật là tốt giống
như đang nằm mơ.
Dần dần Tuyệt Dạ cũng nhìn ra gần đây đặc trợ của mình làn
da hảo đến tích thủy lưu du (2), cùng Tiêu Hàn ngồi trên ghế sô pha trong phòng chủ tịch nhìn
Nghiêm Tố hướng mình báo cáo lịch công tác, Tuyệt tổng rốt cục mở miệng nói:
"Tiểu Nghiêm gần đây... ngày qua thật dễ chịu a."
"A..." Nghiêm Tố không được tự nhiên sờ sờ cái
mũi, ho nhẹ một tiếng: "Cảm ơn tổng tài quan tâm, cũng giống như trước
thôi..."
"Không đúng." Tiêu Hàn ngắt lời y, xoay quanh
Nghiêm Tố nhìn tới nhìn lui, cặp mắt phượng cẩn thận đánh giá, nửa ngày không
nói chuyện.
Nghiêm Tố cau mày, nhìn phu nhân chủ tịch không giống bình
thường, trong lòng hơi chột dạ.
"Làn da đẹp quá mức như vậy, nhất định là dùng "mĩ
phẩm dưỡng da" loại mới, nói cho ca ca đi." Tiêu Hàn phượng nhãn khẽ
liếc, ý xấu hiện hẳn lên trên mặt.
Biết hắn ám chỉ cái gì, Nghiêm Tố "ba" một cái đỏ
mặt, "Không, không, làm gì có mĩ phẩm dưỡng da nào." Y ấp úng nói.
"Được rồi, y lại bị em dọa sợ, lại đây." Tuyệt Dạ
không quen nhìn nam nhân của mình vây quanh người khác, nhanh chóng kéo Tiêu
Hàn trở về.
"Không còn việc gì nữa thì tôi xin ra ngoài."
Nghiêm Tố được giải thoát, ôm tài liệu che bớt khuôn mặt hồng thấu, vội vội
vàng vàng đóng cửa lại.
Nếu để cho người khác thấy sắc mặt lúc này của đặc trợ tổng
tài, phỏng chừng núi băng cũng tự vỡ.
"Em cũng muốn có làn da đẹp như thế? Đơn giản, ăn của
anh đại ngô ngô..." Tiêu Hàn dùng miệng ngăn chặn ngôn từ phóng đãng sắp
thoát ra từ miệng người nọ.
Tục ngữ nói thật đúng: một giọt tinh bằng mười giọt máu ("tinh" gì thì các bác
tự luận -_-). Nghiêm
Tố có lão công nhà mình, có thể ăn không dứt "mười giọt máu".
Mỗi ngày có đại công thần chăm sóc, tưới tắm, da Nghiêm Tố
có không muốn tốt cũng khó.
Về nhà ăn cơm, Phan lão công lại bắt đầu nuôi nấng tiểu yêu
tinh nhà hắn.
"Lẳng lơ, có thích hay không bị lão tử thao?"
Phan Lâm đem toàn bộ đèn trong phòng bật lên, rèm cửa sổ mở rộng, vừa qua chín
giờ, hai người lại bắt đầu hoạt động.
Hai tay Nghiêm Tố bắt chéo sau lưng Phan Lâm, hai chân giơ
lên quấn chặt lấy eo Phan Lâm, bộ ngực ưỡn lên, bị người áp lên cửa sổ, trọng
tâm toàn thân dồn vào nơi kết hợp, không có chỗ chống đỡ, chỉ có thể gắt gao ôm
lấy Phan Lâm, hít thở cũng khó khăn.
Tư thế này yêu cầu tính dẻo dai của cơ thể, cũng may Nghiêm
Tố có thể hoàn thành những tư thế độ khó cao.
Phan Lâm bóp chặt eo Nghiêm Tố, trước sau va chạm, lưng
Nghiêm Tố cọ lên thành cửa sổ, ma sát đến đỏ bừng.
Bàn tay Nghiêm Tố ôm trên lưng Phan Lâm vỗ nhẹ lên mông
hắn, như là người cưỡi ngựa ra roi thúc ngựa chạy nhanh hơn. Nghiêm Tố vỗ phía
sau "ngựa đực" ý bảo hắn động nhanh lên.
"A, thao chết... ta... Phan Lâm ~~" Yêu tinh
giọng mang theo khóc âm nức nở, tựa trên cửa sổ há to miệng thở phì phò.
"Tiểu yêu tinh bị lão công thao có sướng hay
không?" Phan Lâm trên trán đẫm mồ hôi, ra sức đâm vào.
"Ân ~" Tiếng thét hỗn độn thoát phá ra,
"Thao thật là tốt... thích... a, đâm hỏng....A..."
"Lẳng lơ, ngươi xem, bên ngoài có người kìa."
Phan Lâm cố ý bật đèn lên chính là để yêu tinh nhà hắn càng thêm hưng phấn.
Nghiêm Tố thích bị nhìn thấy khi làm tình, càng nhiều người
càng tốt, có một loại khoái cảm bị thị gian, kẹp Phan Lâm càng thêm chặt.
Nghe lời nói của Phan Lâm, Nghiêm Tố miễn cưỡng ngước mắt
lên, nhìn thấy ngoài cửa sổ có mấy tiểu hài tử đang chơi đùa, còn có vài người
lớn đang trò chuyện. Mặc dù biết người bên ngoài không thể nhìn vào bên trong,
nhưng loại khoái cảm thị giác này vẫn rõ ràng hiện lên thân thể thành thực của
Nghiêm Tố. Phan Lâm chính là người cuối cùng được lợi.
Huyệt động bao vây lấy lão nhị co thắt, trơn ướt, mị thịt
non mềm như có ý thức, người lui ta tiến, khóa chặt lên huynh đệ của Phan Lâm,
quấn quýt lấy không để nó rời đi. Cực hạn thân thể bị phát hiện, mềm mại mà dâm
mỹ hướng nam nhân bày ra.
"Hỏng rồi... A... bị thao đến hỏng rồi... A..."
Yêu tinh kêu to, phía sau lão công nắm lấy vòng eo gầy, đâm chọc, đào lộng. Mị
thịt màu đỏ nở rộ như một đóa hoa cúc tươi đẹp, bị ma sát kích thích, co rút
nhanh từng trận.
Hai đầu vú lớn trước ngực lại càng đứng thẳng, sưng lên.
Phan Lâm yêu nhất hai núm vú khẽ đụng liền cứng lên này. Đang muốn cúi xuống
liếm hai đầu vú kia, cảnh tượng trước mắt lại làm Phan Lâm đình chỉ mọi động
tác.
Vết sẹo bị "chó hoang" cắn rõ ràng trên đầu vai.
Nghiêm Tố có bôi thuốc, tuy rằng đã dần dần mờ đi nhưng vẫn có thể nhìn ra một
dấu răng thật sâu khắc trên da thịt.
"Lẳng lơ, ngươi đi ăn vụng sao?" Phan Lâm dán bên
tai y cắn răng hỏi. Hắn phẫn nộ rồi, lão nhị ngay ở trong cơ thể Nghiêm Tố xoay
một vòng.
Nghiêm Tố tự biết đuối lý, thở không ra hơi nói, "Năm
ngoái, không có ở cùng nhau."
"Ngươi đều bị ta thao đến nát vụn, còn dám đi tìm
người khác? Ân?" Nói xong Phan Lâm đâm một cái thật sâu, tay chân Nghiêm
Tố như nhũn ra, thiếu chút nữa rớt xuống đất.
"Còn để lại sẹo? Thói quen không cần biết là ai
sao?" Nói xong cũng không ôm y, cứ thế thao.
Nghiêm Tố vốn đã mềm cả người, lại không có người chống đỡ,
chỉ có thể hai tay tì lên mặt thủy tinh, tận lực chống, toàn bộ khoái cảm đều
hội tụ ở chỗ hai người kết hợp, thừa nhận lửa giận của người kia.
"Ta sai rồi, lão công, ta sai... Ha..." Nghiêm Tố
bị chơi đến hốc mắt đỏ bừng, một giọt lệ theo mí mắt rơi xuống. "Sau
này... không tìm ân... người khác, a...." Âm điệu chợt vút cao.
Phan Lâm nâng hai chân y lên, Nghiêm Tố cả người song song
với mặt đất, hai tay gắt gao tì lên khung cửa sổ.
"Để ai thao?"
"Lẳng lơ, ha... để lão công... Ân ha... thao hết...
cuộc đời... A a a a a..." Nghiêm Tố bị chơi đến phát khóc, lớn tiếng thét
chói tai.
"Nhớ kỹ, lãng huyệt của ngươi thuộc về một mình Phan
Lâm ta, nghe rõ không?" Phan Lâm xuất ra khí thế huấn luyện binh lính
trong quân đội, hung tợn giáo huấn y.
"Ân ~ Lãng huyệt... của ngươi..." Nghiêm Tố bị
Phan Lâm thao đến thất thần, hai mắt trắng dã, tay chân vung vẩy lộn xộn, vô ý
thức lặp lại lời nói của Phan Lâm.
"Sau này còn dám đánh dã thực, lão tử cho ngươi khỏi
ra ngoài gặp người nữa."
"Ân... Thao ta... Thao ta..."Nghiêm Tố trong đầu
một mảnh trắng xóa, không ngừng lập lại dục vọng sâu nhất trong đáy lòng.
Phan Lâm thấy yêu tinh kia mắt đã bị thao trợn trắng, người
nhũn ra như sắp hóa thành nước, cũng không có tâm tình tra tấn y, sống chết đâm
mạnh mấy chục cái, vào lúc Nghiêm Tố cảm giác đến hai khỏa âm nang cũng sắp
chui vào trong, Phan Lâm dùng sức tách ra hai chân y, một ngụm cắn lên vết sẹo
mờ kia, máu tươi ứa ra, tinh dịch toàn bộ đánh vào sâu trong tràng đạo.
Cánh tay vịn trên cửa sổ của Nghiêm Tố vô lực hạ xuống, hai
chân vẫn bị giữ lấy làm cả người y chổng ngược xuống đất, tinh dịch chảy đến
chỗ càng sâu, y khóc lên bắn trên nền nhà, thân mình bị thao đến không ngừng co
rút.
(1) Chữ bát còn thiếu 1 nét: Chữ bát có 2 nét, ý anh Lâm ở
đây là 2 người chỉ còn 1 chút nữa là chính thức thành người thân 1 nhà.
(2) Tích thủy lưu du: Mềm mại như nước, trơn như bôi mỡ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét