Chương 11: Vậy thử xem đi!
Không cần bôi trơn, Nghiêm Tố cầm một chuỗi hạt châu nhét
thẳng vào hậu đình, nước ấm theo kẽ hở len vào, xúc cảm lửa nóng khiến cho y
bất giác kẹp chặt, tựa vào thành bồn tắm, hai chân mở rộng vắt lên hai bên, tay
phải cầm thiết bổng đâm vào.
Bề mặt gồ lên ma sát nội bích yếu ớt, nước ấm bị rút ra đâm
vào, xung quanh tiểu huyệt nổi lên bọt khí, lớp sau tiếp lớp trước muốn tiến
vào trong dũng đạo mềm mại kia.
Nhưng là chuỗi hạt nhỏ bé cũng không thể thỏa mãn cơn ngứa
của Nghiêm Tố, rút ra chuỗi hạt dính đầy dâm thủy, đổi thành một dương cụ giả
bằng thạch anh, tuy rằng không phải to nhất nhưng lại đủ cứng rắn, đầu thô,
trên cán che kín những hạt tròn lồi lên, ở trong tràng đạo cảm giác thập phần
rõ ràng. Chọc vào vài chục cái, tuy rằng không tồi, nhưng so ra vẫn kém nam căn
lửa nóng chân chính.
Y đứng lên, một chân trong bồn tắm, một chân trên mặt đất,
đem bệ hút của dương cụ giả ấn lên thành bồn tắm, chân phát lực, cao thấp lên
xuống, mỗi lần chỉ lưu đầu dương cụ ở bên trong, lập tức lại thật mạnh ngồi
xuống.
"A... Thao ta, mau thao chết ta..." Nghiêm Tố
tưởng tượng dương vật nam nhân đang ở trong hậu huyệt mình thao lộng, càng thêm
ra sức.
Hai tay nắm lấy đầu vú, bên nhu bên niết, nguyên bản đầu vú
mềm trũng, dưới kích thích của hai tay bắt đầu cứng rắn, sưng to lên, chuyển
màu đỏ sậm phiếm nước.
"Thao ta... Thao ta... mau... dâm huyệt, thật ngứa...
thao lỗ huyệt của ta..." Nương theo thanh âm nước chảy, Nghiêm Tố càn rỡ
rên rỉ.
Phòng ốc cách âm không tốt, y cũng không ngại mẫu thân của
mình có nghe được hay không, thậm chí còn khoái ý nghĩ nghe được cũng tốt. Dù
sao trước kia chính là như vậy, người nam nhân kia cưỡng bức y, mẹ y cũng chỉ
có thể ở bên ngoài vừa nghe vừa khóc.
Nương theo một trận thanh âm run rẩy vút cao, Nghiêm Tố run
rẩy bắn ra. Trong phòng tắm đầy hơi nước còn quanh quẩn thanh âm của Nghiêm Tố,
"Phan Lâm...", y thế nhưng tưởng tượng thành Phan Lâm thao mình.
Tựa vào thành bồn tắm, Nghiêm Tố nhắm mắt chậm rãi điều
chỉnh hơi thở. Làm sao lại nghĩ đến nam nhân kia? Nghiêm Tố có chút khó hiểu,
tình cảm chưa từng có lúc này lại nảy lên trong lòng.
Xem ra thời gian quá dài không có làm tình, đầu óc đều han
gỉ rồi. Nghiêm Tố rũ rũ tóc, đứng lên, thay quần áo đi ra ngoài.
Nhìn cửa phòng ngủ mẫu thân nhíu mày, xem ra bà cũng không
bị mình đánh thức, quên đi, hôm nay ngủ một mình.
Lão thái thái cuộn mình trên giường, kéo chăn trùm kín
người, nhỏ giọng nức nở, "Con trai, mẹ sai rồi."
...
Thời gian nửa tháng trôi qua rất nhanh, Nghiêm Tố tạm biệt
mẫu thân trở lại S thị, nửa đêm máy bay hạ cánh, chuẩn bị về nhà đi ngủ lấy sức
mai đi làm.
Hai mắt díp lại, từ trong thang máy đi ra liền thấy một đám
lông gì đó án ngữ trước cửa, Nghiêm Tố nhìn quanh, tưởng nhà ai vất đồ ngay
trước cửa nhà mình, tức giận đạp cái đồ vật kia mấy đạp, vật kia thế nhưng tự
chuyển động làm Nghiêm Tố sợ tới mức khẽ run rẩy.
Đã sớm nghe qua chuyện nửa đêm có quỷ linh tinh, không nghĩ
tới hôm nay lại phát sinh trên người mình.
Trong hành lang tối om, chỉ có ánh đèn xa xa hắt tới, vật
kia như là cố ý dọa nạt y, chậm rãi đứng dậy ngẩng đầu. Nghiêm Tố bị hù đến tay
chân lạnh toát, đứng yên tại chỗ bất động, không dám thở mạnh, trừng to mắt
nhìn đồ vật kia.
"Lão bà," Cái vật đen sì kia hưng phấn mở miệng
nói chuyện, "Ngươi rốt cục đã về rồi". Nói xong cởi áo gió trùm trên
người, đem Nghiêm Tố ôm vào trong ngực.
"Lão bà, cứ tưởng ngươi đã chết rồi, ngươi đi rồi cũng
không nói với ta một tiếng, làm hại ta mỗi ngày ngồi xổm trước cửa chờ
ngươi..." Phan Lâm lầm bầm lầu bầu nói xong, Nghiêm Tố không có nghe thấy
gì, thân mình căng cứng, vẻ mặt trắng bệch bị người nọ ôm.
Phan Lâm cuối cùng cũng cảm thấy người trong lòng không
thích hợp, buông y ra, trái nhìn phải nhìn, "Lão bà, ngươi làm sao vậy?
Kinh hỉ đến ngu người sao? Hắc hắc."
Hắn chỉ biết nam nhân này khuôn mặt, thân hình mình đều
thích, lúc làm tình vừa ướt vừa mềm, cho nên hắn một lòng một dạ đều đặt trên
người Nghiêm Tố. Ăn tết với muội muội xong lập tức sốt ruột vội vã quay về,
nghĩ như thế nào mới có thể đem người đuổi tới tay, chỉ tiếc vừa mới bắt đầu
liền hỏng.
Nghiêm Tố như không thấy hắn, cứng người mở cửa đi vào nhà,
cũng không quản Phan Lâm theo vào, ngồi trên ghế salon không nhịn được phát run.
Phan Lâm vừa nhìn thấy, hỏng rồi, dọa người ta đến choáng
váng, làm sao đây? Hắn vò đầu bứt tai cởi áo khoác choàng lên trên người y, mở
điều hòa, ôm người đang phát run kia vào ngực.
"Ngoan, không sợ, có lão công ở đây, không có chuyện
gì..." Phan Lâm quỳ trên mặt đất ôm lấy người đang ngồi trên ghế, vuốt ve
an ủi y.
Chờ độ ấm trong phòng dần dần lên cao, Nghiêm Tố lúc này
mới chậm rãi hồi thần, mở to miêu nhãn, mang theo khóc âm, nhỏ giọng nức nở
hỏi, "Phan ~ Lâm?"
"A a ~ Lão bà bị lão công làm cho sợ hãi sao? Lão công
sai rồi, lão bà ngoan ha, đừng sợ, ngoan ~" Phan Lâm vừa an ủi người này
vừa nghĩ: "Sao lại bị dọa thành thế
này?"
"Ân... Ngươi đừng làm ta sợ, ta sợ..." Nghiêm Tố
nhận ra Phan Lâm, khóe mắt rưng rưng, nắm chặt vạt áo của hắn, sợ buông lỏng
tay ra hắn sẽ biến mất.
"Lão bà, vừa về nhà mệt mỏi phải không? Đi ngủ sớm một
chút." Nhìn Nghiêm Tố vẫn không chịu buông tay, còn nói: "Lão công
cùng ngủ nha."
Phan Lâm ôm lấy tiểu nhân nhi trước ngực mình, đi nhanh vào
phòng ngủ.
Nhìn Nghiêm Tố cuộn tròn trong lòng mình, sợi tóc rũ xuống
chạm vào lông mi, càng không ngừng run rẩy, giống như ở trong mộng cũng ngủ
không an ổn.
Phan Lâm một tay vỗ nhẹ sau lưng y, không nhịn được nghĩ:
Yêu tinh này rốt cuộc là loại người gì đây? Ở trên giường thì phóng đãng, nói
năng thì lạnh lùng, lúc này lại ở bên cạnh ta cuộn tròn lại phát run.
Phan Lâm không phải không thừa nhận, hắn đối nam nhân này
đã động tâm. Nếu như nói trước kia Phan Lâm chỉ muốn nhìn bộ mặt Nghiêm Tố khi
làm tình, thì hiện tại hắn lại muốn nhìn thấy những mặt mình chưa biết của y.
Giống như nuôi một con mèo hỉ nộ vô thường, làm cho người
ta muốn tìm hiểu đến tận cùng.
Một đêm trôi qua rất nhanh, chờ đến lúc Nghiêm Tố rời
giường thì mặt trời đã lên cao. Y xỏ dép lê, vừa dụi mắt vừa ngáp dài đi tìm
nước uống liền nhìn thấy Phan Lâm đang ngồi trên ghế xem TV.
Người nam nhân này mặc quần áo của y, vẻ mặt thanh nhàn.
Vừa mới chuẩn bị mở miệng mắng hắn thì Phan Lâm đã quay
lại, tặng cho y một nụ cười lộ tám cái răng đúng tiêu chuẩn, "Bị đói tỉnh?
Ta đi hâm nóng cơm cho ngươi." Nói xong chạy vào nhà bếp, vừa chạy vừa
nói: "Muốn ăn điểm tâm hay cơm trưa?"
Nghiêm Tố cắn môi nhìn nam nhân đang vì mình bận trước bận
sau: "Ngươi muốn làm tình với ta?"
Phan Lâm bưng lên một cốc sữa với sandwich, "A?"
một tiếng nhìn y.
Thấy hắn còn chưa hiểu, Nghiêm Tố kéo ghế dựa ngồi xuống, ý
bảo nam nhân cũng ngồi xuống, một lần nữa nói, "Ngươi đối với ta tốt như
vậy, chính là vì muốn ngủ với ta?"
"Không không không không không....." Phan Lâm lắc
đầu quầy quậy. Y nghĩ đi đâu vậy?
"Ngươi không cần làm như vậy ta cũng sẽ ngủ với
ngươi." Nghiêm Tố nâng mặt, lạnh lùng nói.
"Chết tiệt!" Phan Lâm không nghĩ tới người trước
mặt lại tự dâng tận miệng mời chào hắn, nếu là trước kia, hắn, Phan Lâm tuyệt
đối sẽ không nói hai lời trước đè người này trên bàn cơm làm một phen rồi nói
sau, nhưng sau khi suy nghĩ cả đêm, Phan lão công đã thông suốt, hắn quyết định
thay đổi chiến lược, dùng phương thức mưa dầm thấm lâu để dụ người này mắc câu.
Hắn thở dài thật mạnh, im nửa ngày, rốt cuộc mở miệng nói:
"Ta thích ngươi."
Không khí ngưng trệ.
Phan Lâm nhìn thấy người trước mặt không chút biểu tình,
trong lòng một trận bồn chồn, không dám thở mạnh: Y sẽ không cự tuyệt mình đi?
Nhịp tim đập so với khi hắn lần đầu gia nhập đại đội còn khẩn trương hơn.
Phan Lâm dám thề, hiện tại là thời khắc hắn khẩn trương
cùng bất an nhất trong đời.
"Ha ha ha ha ha ha... Ngươi thích ta? Ai nha, ta thao,
mẹ nó đau bụng, ha ha ha ha ha ha..."
Phan Lâm thấy Nghiêm Tố ôm bụng cười lăn lộn, trong lòng đã
nghĩ: Xong rồi, bị từ chối. Ủ rũ cúi đầu.
Chỉ thấy Nghiêm Tố nháy mắt khôi phục bình tĩnh, kĩ năng
biến sắc mặt so với diễn viên kinh kịch còn nhanh hơn.
"Vậy cùng một chỗ thử xem."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét