Chương 18: Nhiễu loạn (1)
"Tiểu chủ tử, ngày hôm nay
muốn đi ra ngoài sao?"
Lâm thị ngày hôm nay cuối cùng có
cơ hội nói chuyện một chút với Mộ Ti Vũ đã lâu không gặp. Tuy nói nàng được Mộ
Tịch Thịnh phê chuẩn, tiến vào Tịch các của Mộ Ti Vũ, nhưng bởi Mộ Tịch Thịnh từ
đó làm khó dễ, mấy ngày qua, nàng không có khả năng nói một câu nào với Mộ Ti
Vũ.
"Đúng vậy, nhũ mẫu, ngày hôm
nay cha muốn mang ta đi săn thú!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Ti Vũ
hưng phấn đến đỏ bừng, ngay cả cùng nhũ mẫu kính yêu nói chuyện cũng không yên
lòng. Nó không ngừng nhìn ra phía cửa, thật là, thế nào đúng lúc này lại có người
cấp báo? Cha chậm hơn rồi a!
"Tiểu chủ tử, nô tì muốn
cùng ngài nói chuyện này được không?"
Biết Mộ Tịch Thịnh hẳn là bị việc
cấp bách gì đó cản chân, nhất thời nửa khắc chưa thể trở về, Lâm thị do dự một
hồi, quyết định hay là cùng Mộ Ti Vũ nói một chút nghi hoặc của nàng mấy ngày
qua.
"Cái gì?"
Mộ Ti Vũ mạnh mẽ kéo về lực chú ý
của bản thân, đem ánh mắt chuyển tới Lâm thị, chuyên chú lắng nghe.
"Cái kia, tiểu chủ tử, nô tì
vốn không nên lắm miệng, nhưng mà mấy ngày qua, nô tì đối chuyện này có nghĩ thế
nào cũng không ra, cho nên suy nghĩ đã lâu, vẫn là cảm thấy nên hỏi tiểu chủ tử
một chút thì tốt hơn."
"Được rồi, nhũ mẫu, hai
chúng ta mặc dù không phải thân mẫu tử (mẹ con ruột), nhưng cùng với thân mẫu
tử cũng không sai biệt lắm, ngươi có chuyện gì cứ việc nói với ta a, nếu như ta
giải quyết không được, còn có cha a!"
Mộ Ti Vũ đối với Mộ Tịch Thịnh có
một sự sùng bái chưa từng có, trong mắt nó, Mộ Tịch Thịnh giống như hóa thân của
anh hùng trong truyện cổ tích, không gì là không thể giải quyết.
"Ân —— Tiểu chủ tử, ngài đã
bao giờ gặp mẫu thân của mình chưa?"
"Mẫu thân?"
Đột nhiên nghe được có người nhắc
đến mẫu thân của mình, Mộ Ti Vũ rất không quen, nhất thời không biết phản ứng
như thế nào.
"Đúng, chính là mẫu thân của
ngài, phu nhân của chủ tử."
"Thời gian nô tỳ ở trong phủ
không tính là ngắn, cũng đã mười năm, nhưng thật sự tiếp xúc với người trong phủ
nhiều ngày nay, ta phát hiện ra, người trong phủ hình như không được phép nói tới
phu nhân, tựa hồ ai nói ra sẽ bị trừng phạt –"
"Nô tỳ chỉ là có một lần hiếu
kì hỏi Lục Liễu cô nương một chút đã bị nàng nghiêm trọng cảnh cáo, ngài nói
xem, không phải là rất kì quái sao?"
"Nếu như chủ tử không thích
phu nhân thì còn có thể hiểu được, nhưng mà trên lý thuyết là không thể a, nhìn
chủ từ hiện tại thương yêu tiểu chủ tử như vậy, hận không thể phụng trên tay,
hàm trong miệng, coi như bảo bối. Cho nên nói a, chủ tử yêu thích tiểu chủ tử
như vậy, ngài đã từng nghe chủ tử nói qua chuyện mẫu thân của ngài chưa? Đương
nhiên, tiểu chủ tử ngài cũng biết nô tỳ lòng hiếu kỳ nặng, cho nên chỉ là hỏi một
chút, tuyệt đối không đi nói luyên thuyên!"
"Nhũ mẫu, chúng ta đã ở cùng
nhau mười năm, ta còn không biết ngươi đối nhân xử thế thế nào sao? Bất quá,
cha bình thường ở trước mặt ta thật sự chưa từng nói đến mẫu thân, cho nên ——"
Trong lòng Mộ Ti Vũ hỗn loạn, thế
nào cũng không giải thích được, vì sao chỉ cần nghĩ đến cha sở dĩ yêu thương
mình là vì mẫu thân, tâm không hiểu sao sẽ đau nhức lợi hại.
"Này —— Tiểu chủ tử, nô tỳ
thấy chủ tử cũng sắp trở lại, nếu như không có chuyện gì thì nô tỳ đi xuống trước."
Thấy Mộ Ti Vũ thay đổi sắc mặt,
Lâm thị cũng thức thời không đàm luận thêm nữa, chiếu cố hài tử này đã mười
năm, chưa từng thấy nó có biểu tình như thế, Lâm thị cũng biết lời nói của mình
bất hảo, lập tức xoay người cáo từ.
"Ân, nhũ mẫu, ngươi vội thì cứ
đi đi!"
Có một số việc ở trong lòng hạ một
vết tích, cho dù trải qua thời gian tôi luyện, mặt ngoài vết thương biến mất,
nhưng vết thương bên trong lại vĩnh viễn không thể tiêu trừ.
Một con cú mèo lướt qua rừng cây
thấp bé, dưới ánh dương buổi sáng sớm hạ xuống một cái bóng thật dài, chậm rãi
bay khỏi Mộ gia trang, dưới tình huống tất cả mọi người đều không chú ý mà tiêu
thất.
...
"Đây không phải là hai vị lần
trước sao? Không nghĩ tới lần này bắt kẻ trộm lại bắt đến tận Mộ gia trang của
ta, còn dẫn theo một lão đầu tới, không phải là cho lão nhân này làm chứng chứ?"
Mộ Tịch Thịnh lần đầu tiên nói lời
chanh chua như thế, nhưng mà nghĩ tới hành trình đã an bài tốt của mình và Vũ
nhi lại bị những người này cắt đứt, hắn làm sao có thể tâm bình khí hòa cùng những
người này ngồi xuống đàm phán.
"Ngươi ——"
A Linh tức giận kêu lên, bàn tay
cố sức nắm chặt, nếu như không phải Lạc ở một bên lôi kéo nàng, nàng hận không
thể xông lên phía trước, hung hăng thượng lên cái mặt đáng ghét kia một quyền.
"Mộ trang chủ nói đùa, nhân
vật như ngài làm sao có thể là ăn trộm chứ! Chỉ trách hai đứa nhỏ trong tộc
không hiểu chuyện, mạo phạm tới ngài, mong Mộ trang chủ đại nhân không chấp kẻ
tiểu nhân, thông cảm cho chúng."
Đối với châm chọc của Mộ Tịch Thịnh,
Hoàng trưởng lão lại thản nhiên, mặt mang mỉm cười, chính diện nghênh đón tức giận
của Mộ Tịch Thịnh, bản thân tuyệt không chịu chút ảnh hưởng.
"Được rồi, một khi đã như vậy,
ta cũng không nói thêm gì nữa, đem ý đồ các ngươi đến nói ra đi!"
Mộ Tịch Thịnh ở trong lòng thầm mắng
một tiếng "Cáo già", nhưng lại không có cách nào phản bác, người ta
đã nói như thế, mình không thể cố tình gây sự vô lý.
"Hảo, Mộ trang chủ quả nhiên
là một người sảng khoái, kia lão hủ cũng không vòng vo nữa. Nói thẳng vào vấn đề
đi, chúng ta là ai hẳn Mộ trang chủ đã biết rất rõ ràng, về phần mục đích của
chúng ta chắc hẳn cũng không thể gạt được trang chủ, sự tình thánh thú không
nói đến nữa, chúng ta chỉ là muốn gặp lệnh công tử một lần."
"Vậy sao? Điều kiện của
Hoàng trưởng lão tuyệt không quá đáng a!"
Mộ Tịch Thịnh không để ý nhấc chung
trà trước mặt, cầm lấy nắp đậy, hớt hớt lá trà trên mặt nước, nhưng lãnh ý hiện
ra trong lời nói lại làm cho người khác không rét mà run.
"Hoàng trưởng lão, vô luận
các ngươi là thần tộc hay cái gì, sự tình của Nạp Tháp Tạp tộc ta cũng không có
hứng hỏi, thượng thần đủ loại gì đó ta cũng không truy cứu, nhưng mà nếu các
ngươi đem chủ ý đánh tới trên đầu Vũ nhi của ta, đừng trách ta tàn nhẫn."
"Trở về nói cho thượng thần
của các ngươi biết, hảo hảo làm tốt chuyện hắn nên làm, nếu như vọng tưởng chuyện
khác, hắn cùng Nạp Tháp Tạp tộc sẽ phát sinh chuyện gì, kia, không phải chuyện
ta có thể khống chế -"
"Nếu trang chủ đã nói như vậy,
chúng ta có nói nữa cũng không có kết quả gì, Hoàng mỗ cáo từ."
Trước khi tới đây, Hoàng trưởng
lão cũng đã nghĩ đến kết cục này, nhưng mà ông cũng không buồn bực, bởi vì chuyện
Nạp Tháp Tạp tộc cần làm không có không thành công, nhất là bọn họ còn có thượng
thần. Nói xong, không chút do dự mang theo Linh, Lạc ly khai.
"Đúng rồi, Hoàng trưởng lão,
cho ta gửi một câu tới thượng thần của các ngươi —— Bích lạc Tịch Viễn, Vô Hoa
hiện thế!"
"Thụ giáo, Hoàng mỗ nhất định
sẽ chuyển lời!"
Nghe vậy, Hoàng trưởng lão dừng
chân, hướng Mộ Tịch Thịnh làm một lễ, rời đi. Mộ Tịch Thịnh híp mắt, lẳng lặng
nhìn bóng dáng ba người ly khai, lạnh lùng nở nụ cười.
...
"Làm sao vậy? Vũ nhi mất hứng?"
Mộ Tịch Thịnh có chút kì quái
nhìn bảo bối đột nhiên yên tĩnh, rõ ràng rất chờ mong được đi săn, sao lúc này
lại trầm mặc như vậy, còn mặt mày nhăn nhó, không biết suy nghĩ cái gì.
Mộ Ti Vũ vẫn đang chìm đắm trong
tâm tư của bản thân, tuy ngồi ở trên ngựa, nằm trong lòng Mộ Tịch Thịnh, đầu óc
lại không biết bay đến cõi thần tiên nào rồi.
Mắt thấy bảo bối của mình không
có phản ứng, Mộ Tịch Thịnh lại gọi vài tiếng.
"Vũ nhi, Vũ nhi ——"
"A? Làm sao vậy, cha?"
Qua một lúc lâu, Mộ Ti Vũ mới như
tỉnh mộng, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Mộ Tịch Thịnh.
"Cha mới phải hỏi Vũ nhi làm
sao vậy, vì sao bộ dạng không vui? Chẳng lẽ không thích cùng cha đi săn thú
sao?"
"Sao có thể chứ? Vũ nhi chỉ
là đang suy nghĩ chút sự tình — Cha, con có thể hỏi người một việc không?"
"Đương nhiên, mặc kệ cái gì,
chỉ cần Vũ nhi muốn biết, cha đều sẽ nói cho ngươi biết!"
"Kia ——" Mộ Ti Vũ do dự
một chút, "Cha, có thể nói cho con chuyện về nương không?" Mộ Ti Vũ vẻ
mặt trông mong nhìn Mộ Tịch Thịnh, không biết vì sao, khi nói đến vấn đề này,
tim của nó lại co chặt lại.
"Vũ nhi vì sao nghĩ đến hỏi
chuyện này? Ân!"
Nhãn thần Mộ Tịch Thịnh chậm rãi
lạnh lẽo nhưng Mộ Ti Vũ một lòng chỉ muốn biết đáp án không có chú ý tới. Mộ Ti
Vũ chỉ cảm thấy hai tay đang ôm lấy eo mình thu lại càng chặt, không biết từ
lúc nào, tốc độ ngựa phi cũng nhanh lên, nó bất giác có chút sợ hãi.
"Cha ——"
Mộ Ti Vũ kinh hoảng kêu lên, nó
cuối cùng cảm thấy không được bình thường, tựa như lần trước, khi nó muốn đặt
tên cho Viễn Viễn.
"Vũ nhi đang sợ sao? Yên
tâm, cha không nỡ thương tổn Vũ nhi đâu!"
Mộ Tịch Thịnh cẩn thận in một nụ
hôn lên mặt Mộ Ti Vũ, chậm rãi thả chậm tốc độ, hắn cũng không biết mình bị làm
sao, chỉ cần nhắc đến người đàn bà kia, hắn sẽ phẫn nộ một cách khó hiểu, không
thể khống chế được bản thân, có thể đây là di chứng của Ảo mộng.
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét